Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Tri Duyên nhìn bóng lưng của anh, cho đến khi bị Giang Tri Cảnh gọi mới hoàn hồn.
Cô đi đến chào Tôn Dạng, nhờ anh đưa Thôi Nhiễm về nhà. Sau khi họ rời đi, Giang Tri Cảnh lái xe đưa cô đến một nơi vắng vẻ, xuống xe anh cởi áo khoác ra, nói: “Buổi tối hơi lạnh, em mặc vào đi.”
Quý Tri Duyên nghiêng người, “Không cần đâu, em không lạnh.”
Giang Tri Cảnh nhận ra cảm xúc của cô, “Em không vui sao?”
Quý Tri Duyên nói thẳng: “Hơn một tháng nay anh nghĩ anh hiểu tôi sao?”
“Hiểu biết mà em nói, anh nghĩ là phải dựa vào một khoảng thời gian rất dài sau này để từ từ tìm hiểu.” Giang Tri Cảnh nói: “Xem mắt mà anh nghĩ không phải là yêu đương, chúng ta không cần phải tiêu tốn quá nhiều thời gian.”
“Có lẽ hai chúng ta hiểu về xem mắt khác nhau.” Quý Tri Duyên nghiêm túc nói: “Tôi không biết anh có ý định kết hôn với tôi hay không, nhưng hành động hôm nay của anh, tôi không vui lắm, tôi cảm thấy kết hôn còn rất xa vời đối với tôi, chưa đến mức phải cân nhắc trong một hai năm tới.”
“Nếu em không cân nhắc kết hôn, vậy tại sao lại muốn tìm hiểu anh?” Giang Tri Cảnh nói: “Xem mắt không phải là như vậy sao? Anh thấy chúng ta cũng tìm hiểu khá lâu rồi, hơn một tháng nay, anh không liên tục tìm em, thời gian ở bên nhau mỗi ngày cũng rất ngắn, cho nên em cũng không ghét anh đúng không?”
“Tuổi anh không còn nhỏ nữa, gần 30 rồi, mỗi một ngày của anh đều rất quý giá, anh cần một người vợ có đủ mọi điều kiện tốt đối với anh.” Anh tiếp tục nói: “Anh đã xem mắt vài lần, nhưng cũng không phải ai anh cũng vừa ý. Lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy em rất tốt. Coi như anh nông cạn đi, em rất xinh đẹp cũng rất trẻ trung, tràn đầy sức sống, có năng lực, đây đều là điều kiện để anh tiếp tục tìm hiểu em, cho nên anh mới tiến tới. Bây giờ em nói không muốn kết hôn với anh, vậy chúng ta có thể chậm lại một chút.”
Quý Tri Duyên im lặng một lúc rồi nói: “Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận những gì anh nói. Kết hôn không phải là chuyện nhất định phải làm trong đời tôi, tôi cũng sẽ không cân nhắc thiệt hơn quá nhiều mới quyết định kết hôn với ai. Tiếp tục tìm hiểu với anh thật sự là vì tôi không ghét anh, có thể từ từ trở thành bạn trai bạn gái, chứ không phải vợ chồng. Tôi nghĩ tôi cũng không hợp với anh lắm.”
Giang Tri Cảnh thở dài, “Là anh quá nóng vội, anh chấp nhận đề nghị của em, không nghĩ đến chuyện kết hôn quá sớm, có thể tiếp tục tìm hiểu, yêu đương trước.”
Quý Tri Duyên mỉm cười lịch sự: “Tôi nghĩ vẫn là đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, có lẽ thật sự là thời gian chúng ta tìm hiểu quá ngắn, tôi không hiểu anh lắm, những lời anh vừa nói khiến tôi cảm thấy chúng ta không cùng một thế giới, cho nên không cần tiếp tục tìm hiểu nữa.”
Nói xong cô liền quay đầu bỏ đi, cô xử lý chuyện này rất dứt khoát, không hề do dự, cô là người không quá coi trọng kết quả, nếu quá trình vui vẻ là được, nhưng cô không cảm thấy quá trình tìm hiểu của họ vui vẻ, rất bình thường, nếu sự bình thường này sau này không thể thay đổi, vậy thì tại sao phải lãng phí thời gian.
Quý Tri Duyên về đến nhà thì cũng đã muộn, không bắt taxi về thẳng, mà ngồi xe buýt thong thả rất lâu, nhưng khi bấm thang máy lên lầu thì nhìn thấy Tôn Dạng đang kéo Lâm Việt Hành, bộ dạng này của anh giống như đã uống rất nhiều rượu.
Cô tiến lên hỏi: “Cậu ấy sao vậy?”
Tôn Dạng vốn đang lầm bầm chửi rủa, nhìn thấy Quý Tri Duyên thì nói: “Cậu ấy... thất tình.”
“Hả? Cậu ấy khi nào lại có bạn gái?” Quý Tri Duyên cảm thấy mình như bỏ lỡ điều gì đó, anh vậy mà lại yêu đương.
Tôn Dạng nói bừa: “Dạo trước thôi, cậu đừng quan tâm nhiều, người cậu ấy không muốn gặp nhất lúc thất tình chính là cậu.”
“...”
Quý Tri Duyên cũng không muốn tiếp lời, định mở cửa về nhà, cổ tay đột nhiên bị một lực rất mạnh kéo lại, Lâm Việt Hành nắm chặt cổ tay cô, cô quay đầu lại, nhìn Tôn Dạng, "Cậu ấy làm gì nắm tay tôi vậy?"
“Tôi làm sao mà biết được, cậu ấy có thể… coi cậu là bạn gái cũ rồi đấy.” Tôn Dạng nói: “Cậu nể mặt cậu ấy đáng thương như vậy, thì chiều cậu ấy một chút đi, cứ để cậu ấy nắm một lát.”
Quý Tri Duyên cạn lời, “Không phải cậu ấy nắm tay cậu à? Sao cậu ấy mạnh tay thế?”
Cô cắn môi, muốn dùng sức nhưng anh giống như người rơi xuống hồ liều mạng nắm lấy cành cây cứu mạng vậy, trong trạng thái không tỉnh táo như thế, vẫn có thể nắm chặt cổ tay cô, cũng chỉ là cổ tay thôi.
Quý Tri Duyên không thể “đấm đá” anh, nói là chiếm tiện nghi thì cũng không hẳn, nhưng mà thật sự rất chặt!! Cô không thể đi được.
Lâm Việt Hành ngồi xổm xuống đất, tay vẫn nắm chặt cổ tay cô không buông, không cho cô đi.
Quý Tri Duyên nổi cáu, không thể ngồi xuống, ngồi bên cạnh anh nhìn Tôn Dạng, bất lực nói: “Cậu mau bảo cậu ấy buông ra, nếu không tôi thật sự đánh người đấy.”
Tôn Dạng nói: “Tôi không biết, chuyện này tôi không muốn quản nữa.”
Nói xong, anh lại thở dài, “Haizz, cậu cứ để cậu ấy mơ một lúc đi. Tôi đi trước đây.”
Nói xong anh liền chuồn mất, Quý Tri Duyên tức chết, “Cậu ấy dựa vào cái gì mà coi tôi là bạn gái cũ của cậu ấy chứ!! Còn dám nắm tay tôi nữa!! Coi tôi là cái gì chứ!!”
Quý Tri Duyên gần như hét đến mức không còn sức lực, cũng không dám làm ồn quá lớn, giờ này cũng không còn sớm nữa, đừng làm phiền người ở dưới lầu, hoặc đánh thức mẹ cô.
Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lâm Việt Hành, anh vẫn chưa tỉnh nhưng lại lầm bầm nói gì đó rất nhỏ.
Quý Tri Duyên thở dài một hơi, nghĩ chắc là vì tình mà buồn, cô nói: “Cậu nên đi nói với bạn gái của cậu.”
Tay anh dần dần buông lỏng, lúc Quý Tri Duyên tưởng rằng có thể đi rồi, anh lại nắm lấy tay cô, vẫn dùng sức, Quý Tri Duyên nhắm mắt lại, “Lâm Việt Hành, đợi cậu tỉnh lại thì cậu chết vớ tôi…”
Cô đứng dậy, ngồi xổm trước mặt anh, “Này, thất tình say rượu rất mất mặt đấy có biết không? Cậu rốt cuộc có hồi ức sâu sắc đến mức nào mà uống say đến thế này, sống chết gì đó, thật không có cốt khí.”
Vài giây sau, nhìn khuôn mặt của anh, anh nhắm mắt lại, lông mi rất dài, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ vì say rượu, trong trạng thái say khướt, nói năng lảm nhảm, càng khiến người ta thương xót. Quý Tri Duyên không hiểu, một khuôn mặt đẹp trai như vậy, vậy mà vẫn vì tình mà buồn, anh muốn tìm, có rất nhiều người, tại sao phải cứ dây dưa với một người.
Cô thỏa hiệp, định đứng dậy, đưa anh về nhà anh rồi nói sau, dù sao cũng không thể hai người nằm ở hành lang này cả đêm được.
Tuy vẫn bị anh nắm tay, nhưng cô vẫn có thể đứng dậy, đi đến nhà anh, nhìn khóa mật mã, cô cảm thấy đầu mình càng đau hơn, cô hỏi: “Mật mã nhà cậu là bao nhiêu?”
Không nhận được hồi đáp, cô ấn ngón tay của anh lên đó, nhưng không biết anh cài đặt cái nào, thử mãi mà cửa vẫn không mở. Cứ thử sai hoài.
Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mạnh mẽ mở mắt anh ra, “Cậu nhìn tôi, mật mã nhà cậu là bao nhiêu!!”
Cô dùng lực không nhỏ, tuy rằng làm vậy với một người say rượu thật sự có chút tàn nhẫn, nhưng anh có nhẹ tay với cô không? Coi cô là bạn gái cũ thì thôi đi, còn cứ nắm tay cô không cho cô đi.
Lâm Việt Hành bị ép phải mở mắt ra, cả người khó chịu vô cùng, nhìn thấy khuôn mặt của Quý Tri Duyên, im lặng hai giây lại nói một câu khiến cô càng thêm tức giận.
“Sao lại là cậu?”
“…”
Cả người anh lùi về sau.
…
Quý Tri Duyên thở dài, nói: “Tôi đưa cậu về nhà.”
Mở cửa nhà mình, kéo anh vào, cô cảm thấy sức lực của mình rất lớn, nhưng Lâm Việt Hành trông có vẻ gầy, nhưng hóa ra lại không nhẹ, toàn bộ trọng lượng của anh đều dồn lên người cô.
Không biết có phải do động tĩnh quá lớn hay không, Quý Ngôn đi ra.
Sau khi bật đèn, Quý Tri Duyên nhìn thấy khuôn mặt của Quý Ngôn, bĩu môi, [Cứu em.]
Quý Ngôn lập tức đi đến, kéo Lâm Việt Hành lại, trước tiên đặt anh lên ghế sô pha, dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Sao vậy?]
[Thất tình say rượu, nhà cậu ta em không vào được, chỉ có thể đưa về nhà mình.]
[Vậy để cậu ấy ngủ với anh tối nay đi.] Quý Ngôn.
[Không được.] Quý Tri Duyên chỉ vào Lâm Việt Hành, [Cậu ấy đang buồn, em sợ cậu ấy ngủ say rồi vô tình làm anh bị thương, cứ để cậu ấy ngủ trên sô pha đi.]
Quý Ngôn cười: [Đối xử với khách như vậy à?]
Quý Tri Duyên thở dài một hơi, [Em đối xử với cậu ấy tốt lắm rồi, vừa nãy cậu ấy cứ nắm tay em không cho em đi, mạnh tay lắm, lỡ làm anh bị thương thì không tốt, cứ vứt cậu ấy lên sô pha đi.]
Quý Ngôn không nói gì thêm, trước khi về phòng, dặn dò một câu, [Em ngủ sớm đi.]
[Vâng.] Quý Tri Duyên gật đầu.
Cô nên ngủ sớm, hôm nay mệt cả ngày rồi, tắm rửa xong đi ra, nhìn Lâm Việt Hành đang ngủ trên sô pha, cô vẫn đi đến nhìn một cái, sô pha nhà cô thật ra khá dài và rộng, nhưng bây giờ bị anh ấy nằm như vậy, đột nhiên cảm thấy ngắn lại rất nhiều.
Chân dài như vậy để làm gì, sắp không có chỗ để rồi.
Cô nhìn một lúc, đi vào phòng lấy chăn cô đắp lúc ngủ ra, tùy ý đắp lên người anh, nghĩ ngợi một hồi mới thấy được rồi, đi vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau, cô cố tình đặt báo thức sớm hơn một tiếng, là để chuẩn bị gọi Lâm Việt Hành dậy, đưa anh đi trước khi mẹ cô thức dậy.
Bị báo thức đánh thức, cô dậy đi ra phòng khách, Lâm Việt Hành trên sô pha vẫn giữ nguyên tư thế tối hôm qua, Quý Tri Duyên nhẹ nhàng đi đến, vỗ nhẹ vào vai anh, “Lâm Việt Hành, dậy đi.”
Ban đầu giọng cô rất nhỏ, anh không có động tĩnh, cô đẩy mạnh hơn một chút, hoàn toàn không quan tâm mà dùng sức, chính là muốn đánh thức anh, vài giây sau, Lâm Việt Hành cuối cùng cũng có động tĩnh.
Nhưng anh hình như có chút khó chịu, bị người ta đánh thức, đưa tay nắm lấy bàn tay đang quậy phá trên người mình, cổ tay bị nắm chặt, lại là cảm giác mạnh mẽ quen thuộc này.
Quý Tri Duyên nhíu mày, “Cậu lại nữa à?”
Đợi anh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, anh không lập tức mở miệng nói chuyện, mà nhìn chằm chằm vào Quý Tri Duyên.
Quý Tri Duyên đợi rất lâu, anh cũng không nói gì, vừa định mở miệng.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng, “Là mơ tỉnh rồi, hay là xuất hiện ảo giác vậy.”
“???”
Quý Tri Duyên kìm nén cơn tức giận, “Dù là gì đi nữa. Cậu buông tay tôi ra trước đã.”
Anh vẫn chưa hoàn hồn, không dám tưởng tượng sự thật trước mắt, Quý Tri Duyên lại mặc đồ ngủ, gọi anh dậy.
Anh từ từ buông tay cô ra, “Sao cậu lại ở nhà tôi?”
“Là cậu ở nhà tôi!” Quý Tri Duyên nói: “Cậu mau dậy về nhà đi, lát nữa mẹ tôi nhìn thấy thì không tốt đâu.”
Lâm Việt Hành đứng dậy, ngồi trên ghế sô pha, “Cậu sợ cái gì? Chúng ta có làm gì đâu.”
Quý Tri Duyên định tính sổ với anh, cô nói: “Tối qua, cậu say xỉn làm loạn.”
“Ví dụ?” Anh không tin nói: “Làm sao tôi có thể say xỉn làm loạn được, tôi không phải Tôn Dạng, chẳng lẽ cậu muốn nói tôi nói bừa nói bậy gì đó không đứng đắn à?”
Quý Tri Duyên thêm mắm dặm muối: “Cậu lầm bầm nói rất nhiều, đều là chuyện tình cảm của cậu, cảm giác cũng không được suôn sẻ lắm. Quan trọng là cậu rất si tình với một người nào đó.”
Lâm Việt Hành ngẩn người, “Cậu muốn nói gì? Một người nào đó là ai?”
Anh phản ứng lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt, “Cậu nghe được gì rồi?”
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");