Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Tri Duyên sững người vài giây, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ngũ quan anh sắc nét tinh xảo, cả khuôn mặt trông không hề có cảm giác xa cách, đôi môi mỏng khẽ mở, gió nhẹ thổi qua mái tóc hơi rối, hốc mắt hơi đỏ, ánh mắt trong veo lại mang theo sự mong đợi.
Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh, chỉnh lại tóc mai cho anh, ánh mắt chuyển sang đôi môi anh.
Xung quanh dường như im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau, Lâm Việt Hành ôm eo cô, không nói một lời, nhưng hơi thở của anh lại bộc lộ sự căng thẳng lúc này, phập phồng liên tục. Ánh mắt cũng từ mong đợi chuyển thành khao khát, anh đang đợi cô chủ động, dù là gì, chỉ cần trên người anh còn thứ cô muốn, anh đều nguyện ý trao trọn vẹn. Chơi đùa anh cũng được, chỉ cần cô thích, anh nguyện ý bị cô chơi đùa.
Anh không cần sĩ diện, chỉ cần có thể đến gần cô, dù chỉ một chút.
Chỉ cần cô ngoắc tay, anh sẽ không chút do dự chạy về phía cô.
Nhịp tim Quý Tri Duyên chưa bao giờ đập nhanh như vậy, đưa tay che mắt anh, trong khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, cúi đầu hôn lên môi anh.
Đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, môi anh lạnh lẽo mềm mại, hơi thở toàn là mùi hương dễ chịu trên người anh.
Nhiệt độ dưới 0 độ, hai cơ thể lại nóng bỏng khó chịu.
Lâm Việt Hành lúc đầu không động đậy, chỉ bị cô hôn hết lần này đến lần khác.
Quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay cô.
Cho đến khi đôi mắt bị che khuất, xung quanh xuất hiện ánh sáng yếu ớt, khiến anh nhíu mày, mới mở miệng nhẹ nhàng hôn đáp lại, mang theo sự cẩn thận và kiềm chế, nhưng chỉ dừng lại ở bề mặt, anh không có động tác tiến thêm.
Quý Tri Duyên hơi choáng váng, bị anh hôn đến rối loạn nhịp tim, tê dại cả người.
Cả người mềm nhũn, ngồi lên người anh.
Nụ hôn của anh lúc nhẹ lúc mạnh, khiến hơi thở của cô dồn dập.
Thật kích thích, thật thoải mái.
Cô đã làm một việc vô trách nhiệm, hôn một người chưa xác định quan hệ.
Nhưng thì sao chứ, ai quy định nhất định phải sống theo khuôn khổ, yêu đương đàng hoàng đương nhiên là tốt, nhưng cuộc sống luôn cần chút kích thích. Nếu cả đời không gặp được người mình thích, chẳng lẽ không được hôn trai đẹp nữa.
Chỉ cần không vi phạm pháp luật, không làm việc trái đạo đức, vui vẻ là được.
"Á á á á!!" Xung quanh vốn đã yên tĩnh, đột nhiên bị một trận ồn ào phá vỡ.
Quý Tri Duyên bị kéo về thực tại, buông tay đang che mắt anh.
Ánh mắt cô nhìn sang, không dám nhìn vào mắt anh, như vừa làm việc xấu.
Ba bốn nam nữ trẻ tuổi nhìn bọn họ, cô sững người, cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội vã vùi đầu vào lòng anh. Dùng chiếc áo khoác đang mở của anh che kín mình.
Một cô gái kéo tay hai người còn lại nhanh chóng bỏ đi, "Đã bảo mọi người đừng đến!! Nhất định phải đến xem, xấu hổ chết mất!!"
Hả???? Hả???
Cô và Lâm Việt Hành bị coi như động vật để xem à? Mặc dù người ở lại qua đêm bên này không ít, nhưng giờ này ra ngoài chỉ có vài cặp đôi, hơn nữa đều không ở bên này, ở bên kia, nửa bên này cơ bản không có ai, mấy người này từ đâu chui ra vậy? Hay là động tĩnh hôn nhau của bọn họ quá lớn??
Cô thở dài một hơi, hoàn hồn, ngẩng đầu lên từ lòng anh, định đứng dậy, nhưng không ngờ lại bị anh kéo lại, lại ngã vào lòng anh.
Cô ngồi trên đùi anh nói: "Lúc này, vẫn nên đi ngay thì tốt hơn, nếu không hơi ngại."
"Vừa rồi tại sao lại che mắt tôi?" Anh đột nhiên hỏi câu này, giọng anh vẫn chưa ổn định, như vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn vừa rồi.
Quý Tri Duyên khàn giọng nói: "Tôi... thấy mắt cậu quá trong veo, vẫn nên không nhìn thì tốt hơn."
"Không muốn xem chúng ta vừa rồi hôn nhau như thế nào?"
"..."
"Tôi có thể không cần trực tiếp như vậy."
Anh khẽ cười: "Sao lại không thể trực tiếp, lúc hôn không phải cũng rất trực tiếp sao?"
Quý Tri Duyên ho khan một tiếng, "Trông cậu không giống người chưa từng hôn."
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi sưng đỏ của cô, tiến lại gần nói, "Vậy thử lại lần nữa?"
"Không không." Quý Tri Duyên nói: "Không thể tiêu hao nhiều như vậy trong một lúc được."
Cô nhanh chóng đứng dậy chạy mất.
Để lại Lâm Việt Hành một mình bên bờ biển nhìn bóng lưng cô.
Đợi cô đi rồi, Lâm Việt Hành thở phào nhẹ nhõm, trấn an trái tim đang đập loạn xạ của mình, vẫn không được, vẫn căng thẳng.
Mặt cũng đỏ bừng, may mà hành động mất mặt như vậy không bị cô nhìn thấy, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, anh không thể nào bình tĩnh lại được, ngồi xuống đất rồi lại đứng dậy, sờ sờ mặt mình, khẽ cười một tiếng, liếm môi, dường như đang hồi tưởng nụ hôn vừa rồi.
Chưa đầy hai giây, anh lại bắt đầu đi lung tung, thở ra hít vào, cuối cùng vẫn khó có thể nguôi ngoai, chạy vòng quanh bãi biển mấy vòng.
Quý Tri Duyên quay lại lều, Sầm Du đang xem điện thoại, cô giật mình, "Cậu... sao lại dậy rồi?"
Sầm Du nhìn cô, "Vừa mới dậy, lướt video một lúc."
Sầm Du đưa điện thoại cho cô xem, là video một cặp đôi hôn nhau, mặt cô đỏ bừng ấp úng nói: "Cậu... cho tớ xem cái này làm gì?"
"Đây là bãi biển đón giao thừa tối nay của chúng ta, chính là cặp đôi đến đây chơi, rất nhiều lượt thích, khá là lãng mạn." Sầm Du nói xong nhìn cô, "Cậu căng thẳng như vậy làm gì? Cứ như vừa hôn người ta xong vậy."
"Ha ha ha ha." Quý Tri Duyên cười một tiếng, "Đương nhiên là không có, tớ đâu có đối tượng mà hôn."
"Ai quy định phải có đối tượng mới được hôn người ta." Sầm Du nói: "Thời buổi này người chơi trò mập mờ không ít đâu, còn có một loại người là đơn thuần nổi lòng tham nhưng lại thấy yêu đương phiền phức, nên chỉ muốn tìm kiếm những gì mình cần và chơi đùa thôi."
"Vậy cậu thấy chuyện này quá đáng không?"
Sầm Du nói: "Cũng bình thường, chỉ cần độc thân không vi phạm pháp luật, tớ thấy cũng không sao, nhưng mà, với người lạ thì không được, nhất định phải hiểu rõ phẩm chất của người đó."
Quý Tri Duyên vẫn không cam lòng hỏi: "Vậy chỉ làm chuyện này thôi sao?"
Sầm Du cười: "Thật ra xung quanh tớ cũng có người như vậy? Nếu có một anh chàng vừa đẹp trai vừa sạch sẽ lại vừa hiểu biết để tớ miễn phí chiếm tiện nghi, không chiếm thì thật uổng phí, nhưng bên cạnh tớ không có."
"..."
"Vậy... vậy Lâm Việt... Hành nếu cậu ấy làm, làm chuyện như vậy thì sao?" Quý Tri Duyên lắp bắp nói.
"Nó?" Sầm Du nói: "Nó mà có cái gan đó thì đã độc thân bao nhiêu năm nay sao?"
"Tớ nói cho cậu biết." Sầm Du ngồi dậy, nói: "Nó lớn như vậy rồi ngay cả tay con gái cũng chưa từng chạm vào, nếu có ngày nào đó có thể ôm con gái hôn, vậy thật sự khiến tớ phải lau mắt mà nhìn."
"Tớ không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó." Sầm Du cười: "Nó là loại trai tân, một khi bị hôn chắc chắn sẽ chết mê chết mệt con gái nhà người ta. Nó đối với quan hệ nam nữ rất thuần khiết. Đương nhiên yêu cầu cao chỉ dành cho bản thân, đối với người mình thích thì nới lỏng rất nhiều. Nó là từ nhỏ đến lớn bị gia đình tớ yêu cầu khắc sâu vào xương tủy "giữ gìn bản thân", bố tớ thường nói với nó như vậy, là một chàng trai nhất định phải tránh xa mọi tiếp xúc với cô gái mình không thích. Nhất định phải sạch sẽ giữ lại trao cho người mình thích. Bố tớ chính là người như vậy, một lòng một dạ phải ở bên mẹ tớ, nếu mẹ tớ không thích bố, cả đời bố sẽ không kết hôn. Nếu mẹ kết hôn, thì đợi bà ly hôn. Vì vậy, nó có thể để người ta hôn, ai xui xẻo sẽ bị nó đeo bám."
"..."
"Gia phong nhà các cậu thật tốt."
Sầm Du cười: "Bố tớ hai mặt, đối với tớ thì không nói như vậy, nói tớ là con gái thì phải yêu đương nhiều lần, kết hôn hay không không quan trọng, quan trọng là bản thân vui vẻ là được."
Quý Tri Duyên liếm môi, "Vậy nếu cậu ấy nói không cần chịu trách nhiệm thì sao?"
Sầm Du nghe xong vỗ tay, "Vậy thì... Nếu thật sự như vậy, vậy thì nó là cam tâm tình nguyện bị người ta chơi đùa, nó yêu cô gái đó tới chết."
"..."
Quý Tri Duyên nói: "Không... không đến mức đó chứ."
Cô nói với vẻ chột dạ, vẫn không thể để Sầm Du biết mình vừa hôn em trai đáng yêu và thuần khiết của cô ấy, nếu không thì danh hiệu tra nữ này sẽ được chứng thực.
Sầm Du ôm vai cô, "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì, cũng không phải cậu hôn nó, hơn nữa thật sự có chuyện như vậy, tớ cũng không quản được, đó là chuyện của nó, dù sao nó không làm tổn thương người khác là được."
Quý Tri Duyên cũng không nghĩ nhiều, dù sao hôn cũng đã hôn rồi, quản nhiều như vậy làm gì, ít nhất là hai người tự nguyện, vui vẻ là được.
Sáng hôm sau, sáu giờ, Thôi Nhiễm dậy sớm đi ra ngoài hóng gió, thấy Lâm Việt Hành cứ đi loanh quanh bên bờ biển, nhỏ giọng nói: "Cậu ấy bị điên à?"
Chưa đầy một lúc, Tôn Dạng đến, liếc nhìn về phía xa, "Tên nhóc đó đang làm gì vậy? Bị khùng à?"
Thôi Nhiễm nói: "Cậu ấy sẽ không phải lại bị Tiểu Duyên từ chối đấy chứ?"
"Cậu ấy thật sự vô dụng như vậy lại đi tỏ tình với Quý Tri Duyên?" Tôn Dạng nói.
Thôi Nhiễm liếc anh ta, "Tỏ tình thì có gì mà vô dụng hay không vô dụng."
Tôn Dạng không để ý đến lời cô, chạy đến đó nắm lấy cánh tay Lâm Việt Hành, "Cậu bị khùng à?"
Anh quay đầu lại, dừng động tác, nhướn mày nhìn anh ta, "Sao vậy?"
"Không phải cậu nói ngắm bình minh sao? Ở đây chạy tới chạy lui làm gì?"
Anh liếm môi, "Nóng trong người, giải tỏa chút."
"..."
Tôn Dạng há hốc mồm, "Nóng cái gì, cậu giải tỏa cả đêm?"
"Đêm qua, đêm qua đúng là khó quên." Anh nói.
"Tôi hỏi cậu à?" Tôn Dạng nói: "Không đúng, cậu với Quý Tri Duyên làm gì đêm qua? Anh trai người ta còn ở đây? Cậu là cầm thú à!! Cậu sẽ không cưỡng bức người ta chứ!!"
"..."
Lâm Việt Hành nói: "Thu hồi mấy thứ không đứng đắn trong đầu cậu đi."
Trên đường về, Lâm Việt Hành lái xe, Quý Tri Duyên vẫn ngồi ghế sau, nhưng lại khác với lúc đi, cô im lặng suốt dọc đường, Quý Ngôn nhìn ghế sau một cái, quay đầu lại nhìn cô, [Không vui?]
Quý Tri Duyên hoàn hồn, cười một tiếng, [Không có.]
Im lặng một lúc, Lâm Việt Hành thấy cô cười liền nói một câu, "Chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
"..."
Quý Tri Duyên nghiến răng nói: "Lái xe cho cẩn thận đi, lái xe đừng suy nghĩ lung tung."
Anh đắc ý cười cười, không nói gì.
Quý Ngôn nhìn bọn họ lắc đầu.
Giao thừa qua đi, sẽ đón năm mới, cuối năm có nhiều việc phải làm, năm nay ăn Tết bọn họ sẽ đến nhà bà ngoại, nhà bà ngoại náo nhiệt, cả đại gia đình họ hàng đều ở đó, cách Nam Diên không xa, lái xe hai tiếng.
Chỉ là gần đây cô cảm thấy sự hiện diện của Lâm Việt Hành ngày càng nhiều, anh luôn chạy đến bên cạnh cô để thể hiện sự tồn tại của mình, khiến cô rất khó bỏ qua anh.
Một ngày nào đó sau khi quay phim xong, cô cùng anh và hai đồng nghiệp ở studio cùng nhau ăn cơm, Tiểu Trương nói với cô: "Chị, anh Lâm yêu đương rồi à?"
"Tôi không rõ... a." Quý Tri Duyên chậm rãi nói.
"Ồ." Tiểu Trương đang suy nghĩ điều gì đó, nói: "Anh ấy như một con công đang xòe đuôi vậy."
"..."
Một đồng nghiệp khác nhận xét: "Tuổi trẻ đang yêu đương rồi."
"..."
Còn mấy ngày nữa là đến 30 Tết, mấy ngày nay Trịnh Di đều đang dọn dẹp, Quý Tri Duyên bận rộn xong về nhà thấy Lâm Việt Hành đang ngồi nói chuyện cùng Trịnh Di, cô đặt túi xuống đi tới nói: "Cậu đến nhà tôi có phải hơi thường xuyên rồi không?"
Trịnh Di nói: "Con đừng nói người ta nữa, là mẹ gọi cậu ấy đến, người ta còn ngại làm phiền chúng ta. Tiểu Lâm hôm nay lại giúp mẹ chuyển rất nhiều đồ, chuyển xong định đi, mẹ không thể không giữ người ta lại uống nước sao, chỉ có con là vô lễ."
Quý Tri Duyên bĩu môi, "Con cũng không biết mà."
Lâm Việt Hành nhìn sang Quý Tri Duyên, khóe miệng nhếch lên, không nói gì.
Quý Tri Duyên không tự nhiên nói: "Tôi vừa về cậu đã... cười là có ý gì?"
Anh nói: "Tôi cười cậu cũng quản à?"
"Tôi sợ cậu cười không có ý tốt." Quý Tri Duyên nói.
Trịnh Di nhìn chằm chằm vào tivi, nói: "Tiểu Duyên, cuối năm rồi, mấy ngày nay con ra ngoài cẩn thận chút, trên bản tin nói gần đây khu vực chúng ta xuất hiện một kẻ bám đuôi, chuyên bám đuôi các cô gái trẻ, không chừng sẽ chạy đến khu chung cư của chúng ta."
Lâm Việt Hành nghe xong liền chuyển ánh mắt từ Quý Tri Duyên sang tivi.
Quý Tri Duyên nhìn một cái rồi nói: "Con biết rồi, hơn nữa, con gái mẹ giỏi đánh nhau như vậy, đàn ông bình thường nào là đối thủ của con?"
"Vậy cũng không thể lơ là." Lâm Việt Hành nói: "Mấy hôm nay tôi đều đến đón cậu."
"Không phải gần đây cậu không ở đây sao? Đi nơi khác quay phim mà?"
"Chuyện gì to tát đâu, lái xe qua là được." Anh nói một cách thờ ơ.
Trịnh Di nhìn anh mỉm cười.
30 Tết, Quý Tri Duyên, Quý Ngôn và Trịnh Di ba người sáng sớm đã xuất phát đến nhà bà ngoại, còn Lâm Việt Hành và Sầm Du ra nước ngoài, nghe nói bố mẹ bọn họ năm nay ở nước ngoài, cả nhà bốn người đi nước ngoài nghỉ dưỡng. 29 Tết bọn họ đến chào cô, cho đến ngày anh đi, Lâm Việt Hành đều lái xe đưa cô về nhà.
Tối 30 Tết, ăn cơm tất niên cùng cậu mợ, ông bà ngoại và em họ xong, cả nhà ngồi trên ghế sofa xem chương trình Xuân Vãn, em họ lại gần cô, "Chị họ, chị định khi nào dẫn bạn trai về ăn Tết vậy?"
Quý Tri Duyên véo má cậu, "Lì xì cho em không công à? Chị còn chưa hỏi em học hành thế nào?"
"Bà bảo em hỏi, không hỏi sẽ tịch thu lì xì của em." Em họ nhỏ giọng nói.
Quý Tri Duyên buông tay, nhẹ nhàng xoa xoa, "Chị tạm thời không yêu đương."
Bà ngoại cười nói: "Có muốn bà giới thiệu cho con một người không, đẹp trai lắm, Duyên Duyên nhà chúng ta giống mẹ nó, thích người đẹp trai."
Cậu phụ họa nói: "Ừ, phải đẹp trai, Tiểu Duyên nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, nếu tìm người bình thường thì không xứng."
Ông ngoại nói: "Ngoại hình không quan trọng, đừng để rồi chỉ được cái mã, biết kiếm tiền mới là thật."
Quý Tri Duyên nói: "Con thấy cũng khá quan trọng, con muốn người vừa đẹp trai vừa có năng lực, con xứng đáng."
"Ha ha ha ha ha." Cả nhà cười ầm lên.
Ông ngoại nói: "Được, nói hay lắm, người nhà chúng ta phải kiêu ngạo như vậy."
Quý Ngôn đứng đó lắc đầu bất lực, mợ thấy anh một mình ở đó, liền bảo em họ đi chơi cùng anh.
Người lớn nói chuyện phiếm, Quý Tri Duyên đi ra ngoài ngồi trên ghế, nhìn pháo hoa trên trời, nhà bà ngoại ở quê, mỗi lần lễ Tết đều về quê, hàng năm cả nhà bốn người bọn họ đều đến nhà bà ngoại. Cả nhà ăn uống vui vẻ. Chỉ là hai năm nay chỉ còn ba người bọn họ.
Bố cô trước khi kết hôn với mẹ cô chỉ có một mình, hai người kết hôn xong có con, người thân bên cạnh bố cô, chỉ có ba người bọn họ. Đã hai năm rồi, cũng không biết bố cô một mình đang làm gì, ăn Tết có ăn uống đàng hoàng không.
Tâm trạng cô không tốt lắm, cho đến khi bị tin nhắn WeChat làm phiền, một loạt tin nhắn trên màn hình điện thoại, click vào mới thấy Tôn Dạng đã lập một nhóm, là nhóm của sáu người bọn họ.
Tên nhóm là: "Nhóm buôn chuyện trai gái."
Cô click vào, mới thấy bọn họ đã nói chuyện rôm rả.
Cô xem từng tin nhắn một, cả nhà bốn người Sầm Du đang tham dự một buổi tiệc, Lâm Việt Hành mặc vest, Sầm Du cũng mặc váy lộng lẫy, Sầm Du đăng một bức ảnh chụp bóng lưng Lâm Việt Hành. Bóng lưng anh cao ráo thẳng tắp, trong đám đông liếc mắt là có thể nhận ra.
Thôi Nhiễm nhận xét: [Cảm ơn chị đã cho em rửa mắt.]
Tôn Dạng: [Mê trai.]
Sầm Du nói: [Có ảnh bụng sáu múi có xem không?]
Lâm Việt Hành: [...]
Sầm Du: [Đừng keo kiệt, đều là chị em.]
Lâm Việt Hành: [Chị lấy đâu ra ảnh bụng sáu múi của em?]
Sầm Du: [Chị đây tự có cách.]
[Bụng sáu múi của tôi chỉ cho bạn gái xem.] Anh đáp lại.
Tôn Dạng: [Ghê tởm.]
Quý Tri Duyên xem xong đáp lại: [Tôi cũng muốn xem.]
Vài giây sau, Lâm Việt Hành đáp: [Vui lòng nhắn tin riêng.]
Phía dưới là một loạt: [...]
Quý Ngôn nói một câu: [Em muốn xem ảnh bụng sáu múi của ai?]
Quý Tri Duyên gửi một sticker "đã ngoan".
Tôn Dạng nói: [Qua năm mới, chúng ta phát lì xì chơi đi?]
Thôi Nhiễm gửi sticker "rời khỏi nhóm chat".
Quý Tri Duyên kéo xuống đáp: [Vậy cậu mở màn trước đi.]
Tôn Dạng nhanh chóng gửi một bao lì xì, Quý Tri Duyên nhanh chóng click mở, chỉ có 2 hào.
Cô gửi: [Lì xì 5 tệ 2 hào cậu cũng gửi được à?]
Tôn Dạng: [Nếu tôi mở màn gửi nhiều, mấy người sẽ gửi sao?]
Quý Tri Duyên tiện tay gửi một bao lì xì 500 tệ, mức tối đa.
Tôn Dạng cướp nhanh nhất, hơn nữa lại là con số 131.4 trùng hợp như vậy.
Anh ta gửi một sticker đắc ý: [Sao vậy? Cố ý mập mờ với tôi.]
Quý Tri Duyên: [...]
Lâm Việt Hành nhìn màn hình WeChat, có phần không nói nên lời.
Một lúc sau anh lại gửi một bao lì xì 500 tệ trong nhóm, Quý Tri Duyên click mở, chỉ có 83.
Tôn Dạng lại cướp được 52.
Anh ta gửi: [Sao vậy? Tranh nhau mập mờ với tôi? Tôi hot vậy sao?]
Lâm Việt Hành: [Vậy cậu trả lại đi.]
Tôn Dạng: [Tiền vào túi tôi rồi sao có thể trả lại.]
Quý Tri Duyên: [...]
Mấy người trong nhóm nói chuyện rôm rả, ngay cả Quý Ngôn cũng nói rất nhiều.
Qua một lúc, Lâm Việt Hành nhắn tin riêng cho cô: [Ảnh bụng sáu múi có xem không?]
Quý Tri Duyên: [Anh trai tôi không cho tôi xem bụng sáu múi của người khác.]
[Sao vậy? Cậu đưa lịch sử trò chuyện cho anh ấy xem?]
[Đó không phải là đặc quyền của bạn gái cậu sao, tôi xem không được.]
Lâm Việt Hành: [Đặc biệt mở cho cậu xem, dù sao cậu cũng là đối tượng mập mờ của tôi.]
[...]
Một lúc sau, Lâm Việt Hành lại gửi: [Đối tượng mập mờ tối nay vẫn chưa cướp được lì xì mập mờ của cậu, không bù đắp chút nào sao?]
Quý Tri Duyên đáp: [Vậy cậu nên tìm Tôn Dạng đòi lại đi.]
Anh gửi: [Cũng không sao, về cho chút phúc lợi là được. Tôi hào phóng, tôi cho cậu.]
Quý Tri Duyên cười cười, không đáp lại, kết thúc chủ đề.
Mùng 1 Tết, bọn họ ở nhà bà ngoại, mùng 2 và mùng 3 bắt đầu đi chúc Tết, mùng 4 Quý Ngôn vì công việc phải đi công tác ở nơi khác.
Vốn dĩ bọn họ định mùng 5 về, nhưng mùng 4 Trịnh Di và cậu mợ phải đến nhà một người họ hàng, Quý Tri Duyên không thích họ hàng nhà đó, liền nói có việc phải về trước. Tự mình đi tàu cao tốc về, Quý Ngôn làm xong việc sẽ đến đón Trịnh Di.
Trên đường về, cô hiếm khi đăng một bài viết lên vòng bạn bè.
Về đến nhà, cô đi mua chút đồ ăn, định ở nhà xem phim.
Xem xong một bộ phim, ăn uống xong, đến tối lại thấy chán, định xuống lầu đi dạo.
Thấy một đám trẻ con đang chơi, thấy náo nhiệt không nhịn được xuống xem.
Có một bé gái có lẽ là nhát gan, không tham gia cùng bọn họ, được bố bế, cô bé tựa vào người bố, trông rất đáng yêu. Cô vô thức mỉm cười.
Tuyết bắt đầu rơi, cô định về thì bị người nào đó gọi, "Quý Tri Duyên."
Cô sững người, nhanh chóng quay đầu lại, thấy Lâm Việt Hành đang kéo vali đứng đối diện.
Anh quàng khăn, mặc áo phao màu đen, bên trong mặc một chiếc áo hoodie màu xám, áo khoác đang mở, thở hổn hển, như đang vội vàng chạy đến.
Cô nói: "Sao cậu lại về rồi? Không phải cậu đang ở nước ngoài sao?"
Anh kéo vali đến, tháo chiếc khăn quàng cổ trên cổ, choàng lên cổ cô, thắt lại.
Lại đưa tay phủi đi chút tuyết trên đầu cô, "Trời lạnh như vậy, ra ngoài nhớ quàng khăn."
"Tôi chỉ xuống đi dạo thôi." Cô nói: "Nhưng mà cũng hơi lạnh."
"Quên tên bám đuôi đó vẫn chưa bị bắt sao? Tối muộn như vậy còn một mình đi loanh quanh ở đây." Anh nói.
Quý Tri Duyên khựng lại, "Cậu còn nhớ chuyện này à? Không phải cậu vì chuyện này mà về đấy chứ?"
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là lúc này cậu đừng một mình đi loanh quanh ở ngoài." Anh kéo tay áo cô, "Về nhà thôi."
"Tuyết rơi rồi, tôi lại không muốn về nữa." Quý Tri Duyên nói: "Chúng ta ngắm tuyết một lát."
Anh thở dài, đáp một tiếng, "Ừ."
Hai người đi được một lúc, anh hỏi: "Lạnh không?"
Quý Tri Duyên sờ chiếc khăn quàng cổ, "Cậu đã cho tôi khăn quàng cổ rồi, rất ấm. Không lạnh chút nào."
Lâm Việt Hành khẽ cười: "Khoa trương."
Ánh mắt anh chú ý đến cô, mặc dù cô đang cười nhưng tâm trạng dường như không tốt.
Anh nói: "Còn nhớ lời tôi nói bữa trước không?"
"Hửm?"
Anh cười: "Phúc lợi đã hứa cho cậu."
Anh đặt vali xuống, dang rộng vòng tay, "Ôm tôi."
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");