Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
  3. Chương 39
Trước /81 Sau

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 39

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Văn Danh suýt nữa thì không đứng vững khi bị nhào tới, một lúc sau mới đưa tay ôm lấy Quý Tri Duyên, giọng nói run rẩy: "Bố về rồi."

Quý Tri Duyên vừa khóc vừa nói: "Hai năm rồi Bố mới về... Con nhớ Bố lắm..."

Hơn hai năm không gặp, Quý Văn Danh vẫn như xưa, cao lớn vạm vỡ, mặc một bộ đồ đen, trên mặt mang dấu vết của thời gian, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng cũng giống như cô, một khi cười lên thì vô cùng ôn hòa. Từ nhỏ đến lớn, bóng dáng ấy luôn ở bên cạnh cô, cùng cô lớn lên.

"Bố cũng nhớ con." Quý Văn Danh nói: "Lần này Bố về là để thăm hai đứa."

"Thăm chúng con?" Quý Tri Duyên buông ông ra nói: "Thăm gì chứ, đây là nhà của Bố, Bố đã về rồi còn muốn đi đâu?"

Lâm Việt Hành đứng bên cạnh nói: "Hay là vào nhà rồi nói?"

Quý Văn Danh lúc này mới đưa mắt nhìn sang, xoa xoa cổ nói: "Ôi chao, cái xương già này của tôi, thằng nhóc này sức lực cũng không nhỏ."

"Con..." Lâm Việt Hành suýt nữa thì không nói nên lời, "Con không biết chú là Bố của cô ấy, còn tưởng chú là kẻ bám đuôi."

"Cái gì!!" Quý Văn Danh vỗ vai anh, "Tôi còn tưởng cậu là kẻ bám đuôi, cứ đi theo con gái bảo bối của tôi, tôi còn chưa làm gì, cậu đã siết cổ tôi!! Thằng nhóc thối này là gì của Duyên Duyên?"

"À..." Lâm Việt Hành nhịn đau, không né cũng không chịu đánh, chỉ có thể nắm lấy tay ông, "Chú, chúng ta lên trên rồi nói, ở dưới có người nhìn đấy."

"Có người nhìn mà cậu còn siết cổ tôi, làm tôi mất mặt!! Thằng nhóc thối." Quý Văn Danh tức giận lại đánh anh một cái.

"Bố." Quý Tri Duyên giữ tay ông lại: "Đừng đánh nữa, cậu ấy không phải người xấu, lên trên trước đã."

Quý Văn Danh nắm lấy tay cô, "Tránh xa thằng nhóc thối này ra."

"Con biết rồi." Quý Tri Duyên không nghe lọt tai, chỉ trả lời cho qua chuyện, cô chỉ nghĩ đến chuyện Quý Văn Danh sẽ đi nên không có tâm trạng nghe những chuyện khác.

"Cậu còn biết rồi à?" Lâm Việt Hành bất mãn lặp lại.

Hai cha con đã đi xa, vào thang máy Lâm Việt Hành nói: "Chú, chúng ta đã gặp nhau rồi, hồi họp phụ huynh cấp ba chúng ta còn nói chuyện với nhau đấy."

Quý Văn Danh liếc nhìn anh, "Ồ, tôi nhớ ra rồi, hồi Duyên Duyên nhà tôi học cấp ba, tôi đi họp phụ huynh, cậu cứ quàng trước mặt tôi."

"..."

Quý Tri Duyên nói: "Cậu lại gần Bố tôi làm gì?"

"Không có lại gần, chỉ là nói chuyện bình thường thôi." Lâm Việt Hành kiên nhẫn nói.

"Thôi kệ đi." Quý Tri Duyên nói: "Bố, Bố về khi nào? Mà sao Bố lại đi theo con?"

"Bố cũng mới về không lâu, vốn chỉ định nhìn hai đứa từ xa, không ngờ lại thấy tin tức khu nhà này có kẻ bám đuôi, Bố lo cho con, nên cứ âm thầm theo sau, ai ngờ lại bị thằng nhóc này bắt được." Quý Văn Danh nhìn Lâm Việt Hành một cách tỉ mỉ.

Lâm Việt Hành: "..."

Thang máy đến tầng của họ, Quý Tri Duyên nói: "Về đến nhà rồi."

Quý Văn Danh dừng lại một chút rồi nói: "Mẹ con ở nhà chứ?"

"Mẹ không ở nhà." Quý Tri Duyên nói: "Mẹ về nhà ngoại ăn Tết chưa về, đợi anh con xong việc sẽ đón mẹ về cùng."

"Thế dù mẹ có ở nhà hay không thì bố cũng phải về nhà chứ."

Quý Văn Danh nói: "Được, vậy chúng ta vào trước."

Ông lại liếc nhìn Lâm Việt Hành phía sau: "Sao nó cứ đi theo chúng ta thế?"

"Nhà cậu ấy ở đối diện." Quý Tri Duyên mở cửa, "Vào đi bố."

Lâm Việt Hành đi theo sau muốn vào nhưng bị đóng cửa ở ngoài, anh thở dài, liếm môi, đành phải về nhà trước.

"Vào nhà xong, Quý Tri Duyên bật đèn, "Bố, Bố ngồi một lát đi, Bố ăn gì chưa? Có đói không?"

"Bố không đói, trưa nay đã ăn rồi." Quý Văn Danh nhìn cách bài trí trong nhà nói: "Giống nhà cũ của chúng ta."

Quý Tri Duyên nói: "Nhà có sủi cảo, con nấu cho Bố một bát."

"Thôi khỏi, Bố ngồi một lát rồi về khách sạn." Quý Văn Danh nói.

Quý Tri Duyên quay lưng lại, nước mắt liền rơi xuống, "Bố còn muốn đi à? Về khách sạn nào? Nhà rộng thế này không đủ cho Bố ở sao? Con không quản, lần này nói gì con cũng không cho Bố đi!!"

Quý Văn Danh thở dài nói: "Được rồi, tối nay Bố không đi."

"Không phải tối nay. Là mỗi ngày đều không đi, nhà còn có anh trai và mẹ, Bố không cần nữa sao?" Quý Tri Duyên mắt đỏ hoe.

"Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, kể cho Bố nghe hai năm nay con sống thế nào?" Quý Văn Danh nói.

Quý Tri Duyên lúc này mới ngồi xuống, "Con sống rất tốt, anh trai cũng vậy, vào làm họa sĩ ở một công ty rất tốt, Bố biết anh ấy từ nhỏ đã thích vẽ tranh mà. Còn mẹ bây giờ đang kinh doanh một tiệm hoa, buôn bán cũng được, ngay ở dưới lầu, Bố cũng biết, mẹ không thích rảnh rỗi mà."

Quý Văn Danh cười: "Đúng vậy, mẹ con ấy mà, cái gì cũng thích bận rộn, chỉ cần liên quan đến công việc là bà ấy vui."

"Đúng vậy." Quý Tri Duyên nói: "Bố cũng nhớ mẹ chứ?"

"Bố đều nhớ, hai năm nay cứ làm việc, nhớ nhất là ba mẹ con."

"Bố, sau khi cưới mẹ, Bố chưa từng đi làm, đã hơn hai mươi năm rồi, bây giờ còn đi làm gì nữa, con với anh trai kiếm được không ít, Bố về thì cứ nghỉ ngơi dưỡng sức rồi ở bên mẹ." Quý Tri Duyên vui vẻ nói.

"Bố bây giờ khác trước rồi, đi làm hai năm cũng thu hoạch được nhiều thứ, cũng kiếm được ít tiền, tuy không nhiều nhưng vẫn sẽ đưa hết cho mẹ con." Quý Văn Danh nói.

"Thôi đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta chuyển nhà, Bố tìm được chỗ này như thế nào?"

Quý Văn Danh nói: "Lúc đó đi ra ngoài, ban đầu không vội đi, sau đó thấy hai đứa chuyển nhà mới biết mẹ con thật sự nhẫn tâm, bán cả căn nhà chúng ta ở bao nhiêu năm, không muốn có chút liên quan gì đến Bố. Chuyển nhà mới, nhà mới không có thứ gì liên quan đến Bố."

"Không phải vậy, nhà cũ của chúng ta vị trí địa lý không tốt lắm, chuyển nhà cũng vì lý do công việc của con với anh trai, hơn nữa nhà cũ cũng cũ rồi, lúc đó Bố chưa đi, chẳng phải cũng nói muốn chuyển nhà sao, đừng nghĩ nhiều nữa, mẹ con luyến tiếc Bố lắm, sao lại không muốn có chút liên quan gì đến Bố chứ." Quý Tri Duyên nói.

Quý Văn Danh không nói gì, cô nói: "Bố ngồi một lát đi, con đi nấu cho Bố bát sủi cảo."

Cô vừa đứng dậy, chuông cửa vang lên, cô đi ra mở cửa, thấy Lâm Việt Hành đang bưng bát đứng bên ngoài, "Tôi vừa nấu mì, chắc chú giờ cũng đói rồi."

"Cảm ơn cậu nhé, tôi vừa định nấu sủi cảo cho Bố tôi đấy." Cô nói.

Anh đứng ở cửa không vội đi, Quý Tri Duyên nói: "Muộn rồi, tôi không giữ cậu nữa, bát rửa sạch sẽ ngày mai trả lại cho cậu."

"Tôi rảnh mà, cậu cũng có thể giữ tôi lại một lát." Anh chưa nói xong, cửa đã đóng lại.

"........"

Anh thở dài, "Được rồi."

Anh vừa quay người, cửa lại được mở ra, Quý Tri Duyên gọi anh, "Lâm Việt Hành."

Đối diện nhanh chóng quay người lại, "Sao vậy?"

"À... Không phải chuyện gấp, lát nữa cậu rảnh có thể chở tôi đi khách sạn một chuyến không, hành lý của Bố tôi còn ở đó, tôi đi lấy về." Cô nói.

"Được, vậy có phải tôi nên đến nhà cậu đợi không? Để lát nữa cậu không phải gõ cửa nhà tôi." Anh nói xong liền bước qua người cô vào nhà.

Vào nhà, thấy Quý Văn Danh đang ngồi ăn mì ở bàn ăn, anh đi tới nói: "Chú, mì có hợp khẩu vị không ạ?"

"Cậu làm à?" Quý Văn Danh nói: "So với tôi làm còn kém chút."

Lâm Việt Hành cười: "Đó là đương nhiên, sao có thể so với chú được."

Quý Tri Duyên đang dọn dẹp phòng của mẹ, Quý Văn Danh nói: "Cậu nhiệt tình như vậy có phải là muốn theo đuổi con gái tôi không?"

Lâm Việt Hành cũng không phủ nhận, "Vậy chú xem, cơ hội của con lớn không?"

"Thằng nhóc này." Quý Văn Danh nói: "Hồi cấp ba đã thích nó rồi chứ gì? Đến giờ vẫn chưa theo đuổi được, tôi thấy khó đấy."

".......”

Lâm Việt Hành không cam lòng, cố gắng tìm cơ hội cho mình, "Hồi cấp ba còn nhỏ, bây giờ trưởng thành rồi, hơn nữa, con gái bảo bối của chú rất thích khuôn mặt này của con."

"Tôi nhắc nhở cậu nhé, ngoại hình của đàn ông không quan trọng, cậu biết tại sao hồi đó mẹ nó lại chọn tôi không? Chính là vì tôi đẹp trai. Cậu đừng thấy bây giờ tôi hơi béo, nhưng hồi trẻ cũng là một thời oanh liệt, cậu bây giờ tuy đẹp trai, nhưng so với tôi hồi đó cũng kém chút. Đàn ông phải biết nấu ăn, biết làm việc nhà, phải tính tình tốt, không được nóng nảy, Duyên nhà tôi tính tình giống mẹ nó, không tốt lắm."

"Vậy không sao, tính con vừa hay rất tốt." Lâm Việt Hành nói: "Từ nhỏ đã được rèn luyện, con ghét nhất là tức giận."

"Vậy... Vậy những điều đó đều có rồi, cậu cũng còn kém xa, Duyên Duyên nhà tôi còn nhỏ, không yêu đương, cậu cứ đợi đấy." Quý Văn Danh nói.

“.......”

Quý Tri Duyên vừa lúc đi ra khỏi phòng, nhìn Lâm Việt Hành, "Cậu nói gì với Bố tôi đấy? Bố tôi đang ăn đấy, cậu xem tivi đi đừng làm phiền Bố tôi."

Quý Văn Danh cười cười.

Ăn cơm xong, Quý Tri Duyên cầm thẻ phòng khách sạn đi lấy hành lý của Quý Văn Danh về, lấy xong Lâm Việt Hành giúp cô mang lên lầu, cô cảm ơn, Lâm Việt Hành nắm lấy cổ tay cô nói: "Có việc gì thì nói với tôi."

"Ừm, cảm ơn." Cô gật đầu.

Lâm Việt Hành búng trán cô, "Cậu có thể đừng khách sáo như vậy được không?"

"Biết rồi, tối nay... cậu ngủ sớm đi." Cô chậm rãi nói.

Quý Tri Duyên xách hành lý vào, thấy Quý Văn Danh đang ngồi xem tivi trên ghế sofa, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cô nói: "Bố, muộn rồi Bố đi tắm trước đi."

"Ừ, được." Quý Văn Danh nói: "Tối nay Bố ngủ phòng anh con."

"Bố nói gì vậy?" Quý Tri Duyên nói: "Nhà này Bố có phòng, phía trước bên trái, đó là phòng của Bố với mẹ. Tối nay ngủ đó."

"Mẹ con về lại giận đấy."

"Hai người là vợ chồng, ngủ cùng nhau là chuyện đương nhiên, mẹ sẽ không giận đâu." Quý Tri Duyên đẩy vai ông, "Thôi, Bố lấy quần áo xong đi tắm trước đi, tắm xong thì đi ngủ, có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp, phòng con đã dọn dẹp xong rồi."

Quý Văn Danh cầm quần áo, "Được, ngày mai nói."

Quý Tri Duyên mang hành lý của ông vào phòng của mẹ.

Sáng hôm sau, Quý Văn Danh dậy rất sớm, Quý Tri Duyên nấu sủi cảo mang ra cho ông, nói: "Bố, năm nay vẫn chưa hết Tết mà, vẫn phải ăn sủi cảo, lát nữa ăn xong chúng ta đi mua đồ. Tối qua thấy đồ của Bố không nhiều lắm, quần áo cũng không có mấy bộ, chúng ta đi siêu thị mua chút đồ dùng sinh hoạt. Rồi mua thêm rau, về con nấu cơm cho Bố ăn, hai Bố con đón Tết nhỏ."

Quý Văn Danh cười: "Bố đã về rồi, nấu cơm đương nhiên là Bố làm rồi, hai năm không được ăn cơm Bố nấu con không muốn ăn à?"

"Con không phải sợ Bố mệt sao?" Quý Tri Duyên bưng sủi cảo lên ăn cùng ông, ăn xong cô định bắt taxi đến studio lấy xe, nhưng nghĩ đến chỗ đó rồi lại quay về, thà bắt taxi đi luôn.

Cô cầm bát gõ cửa nhà đối diện, bên kia mở cửa nói: "Sớm vậy?"

"Lát nữa tôi đi ra ngoài với Bố." Cô nói.

"Ồ, hai người có việc à?" Anh hỏi.

"Đi siêu thị." Quý Tri Duyên nói: "Mua đồ."

"Cậu đi bằng gì?"

"Bắt taxi."

"Ồ." Anh nói: "Hôm nay mùng bảy, cơ bản đều đi làm lại rồi, giờ này rất khó bắt taxi, chắc cậu phải đợi rất lâu mới bắt được xe, hoặc là cậu đến chiều bận xong rồi đi ra cũng được."

"À?" Quý Tri Duyên nói: "Thế chẳng lẽ lại chen chúc đi tàu điện ngầm sao."

Lâm Việt Hành ho khan một tiếng, "Tôi đứng trước mặt cậu mà cậu không có ý tưởng gì sao?"

Quý Tri Duyên chợt nhớ ra, nắm lấy vai anh, "Ý cậu là, cậu đồng ý cho tôi mượn xe?"

"Mượn gì mà mượn?" Lâm Việt Hành gỡ tay cô ra nắm lấy, "Ý tôi là, tôi chở hai người đi, tôi cũng định mua đồ, tiện đường."

"Được rồi." Quý Tri Duyên nhún vai, "Tài xế miễn phí thì tôi còn nói gì được."

Chín giờ sáng, ba người cùng ra ngoài, Quý Văn Danh thấy Lâm Việt Hành liền nói: "Sao lại có thêm một người đàn ông nữa vậy?"

".......”

Lâm Việt Hành nói: "Chú cứ coi con là tài xế đi."

Quý Văn Danh nhận xét: "Thằng nhóc này rất cố gắng."

"Cố gắng gì?" Quý Tri Duyên quay đầu lại nói.

"Không có gì." Quý Văn Danh nói: "Lát nữa về nhà muốn ăn món gì?"

"Muốn ăn sườn xào chua ngọt, còn có món chân gà cay Bố hay làm, còn có gà chanh." Quý Tri Duyên nói.

"Được, con thích ăn gì Bố sẽ làm món đó."

Ba người đến siêu thị, Lâm Việt Hành dừng xe, thấy bầu không kí giữa hai cha con rất tốt nên không định lên trên, để tránh lo lắng bản thân không thoải mái, hôm nay coi như mình là tài xế đi, dù sao hai ngày nay cũng không có việc gì.

Quý Tri Duyên thấy anh không xuống xe liền nói: "Cậu không xuống à."

"Hai người đi đi, tôi đợi hai người ở đây." Anh nói: "Tôi rảnh, ra ngoài hóng gió."

Quý Tri Duyên kéo anh, "Đến đã đến rồi, tôi mời cậu ăn kem nhé."

Lâm Việt Hành mím môi, khóe miệng không kìm được, "Nhưng mà cậu gọi tôi xuống mà."

"......"

Họ đến tầng một bán quần áo nam, vào trong Quý Tri Duyên thấy mấy bộ đẹp, lấy ra ướm thử trên người Quý Văn Danh, "Con thấy bộ này cũng được."

Quý Văn Danh nói: "Màu này đậm quá, Bố già rồi, phải mặc màu trầm hơn."

Ông chỉ vào Lâm Việt Hành đang đứng bên cạnh nói: "Không thể giống nó, lòe loẹt như vậy."

Lâm Việt Hành theo bản năng nhìn xuống trang phục của mình, rõ ràng là đơn giản thoải mái, không hề lòe loẹt. Anh cũng gật đầu, không nói gì.

Quý Văn Danh thử mấy bộ, Quý Tri Duyên nói: "Bố, Bố đi hai năm có phải béo lên chút không? Không phải nói sẽ quản lý vóc dáng sao?"

Quý Văn Danh vốn không béo, chỉ là bây giờ mặt có thêm chút thịt, trông phúc hậu hơn nhiều. Nhưng vóc dáng vẫn bình thường, không có bụng bia của người trung niên.

Quý Văn Danh tự bào chữa, "Thông cảm cho đàn ông trung niên đi, hơn nữa Bố già rồi, nên ăn thì cứ ăn."

"Con nói đùa thôi, chỉ cần khỏe mạnh, muốn ăn gì thì cứ ăn." Quý Tri Duyên cười nói, "Xem ra hai năm nay Bố sống cũng không tệ lắm."

Quý Tri Duyên mua cho Quý Văn Danh rất nhiều quần áo, mùa xuân đến rồi nên trong trung tâm thương mại đều là quần áo mùa xuân, cô còn sang cửa hàng bên cạnh mua váy cho Trịnh Di, và chọn mũ với giày cho Quý Ngôn, đã đến rồi thì mua luôn. Một nhà bốn người, không thể thiếu ai.

Mua xong đến tầng bốn, siêu thị trong trung tâm thương mại ở tầng bốn, tầng trên có rất nhiều đồ ăn, Quý Văn Danh nói: "Duyên Duyên à, vừa nãy hai đứa có phải nói muốn ăn kem không?"

Quý Tri Duyên cười: "Ừm, lát nữa con mua cho Bố."

"Bố ăn vị nguyên bản là được rồi." Ông nói: "Con đi đi, Bố ngồi đây đợi con."

Quý Tri Duyên đến cửa hàng kem, Lâm Việt Hành đi sát theo sau cô, "Cuối cùng cũng nhớ đến tôi rồi sao?"

"Đúng đúng đúng, sao có thể không nhớ đến cậu chứ." Quý Tri Duyên nói: "Ăn vị gì?"

"Cậu ăn gì?" Anh nói.

"Tôi muốn ăn vị matcha."

"Vậy tôi cũng ăn vị đó." Anh nói.

"Sao cậu lại ăn giống tôi?"

"Tôi thích." Anh nhướn mày.

Quý Tri Duyên không nói nên lời: "Vậy lấy hai phần matcha, một phần vani."

"Vâng, tổng cộng 93 tệ." Nhân viên bán hàng nói.

Cô vừa định trả tiền, Lâm Việt Hành đã dùng điện thoại thanh toán xong, cô nói: "Nói là tôi mời cậu ăn mà."

"Vậy cậu cứ ghi lại, lần sau mời tôi." Anh nói.

Trước đây Quý Tri Duyên đi ra ngoài với anh, mỗi lần ăn cơm đều là anh trả tiền, trừ giai đoạn đầu hai người chưa thân thiết lắm, về sau cô hầu như không móc tiền ra. Anh luôn nói câu này, để cô nợ, cô cảm thấy mình đã nợ anh rất nhiều bữa cơm rồi, anh hình như đang đợi cô trả dần từng bữa một, còn trả đến khi nào thì không biết, theo lời anh nói, qua lại như vậy có ý nghĩa gì? Anh thích người khác nợ anh, sau này từ từ đòi lại. Còn nói anh là người hay so đo. Nhưng cô hình như không thấy anh so đo.

Mua xong, cô đưa vị vani cho Quý Văn Danh, ông giống như một đứa trẻ, vui vẻ chạy ra phía trước ăn.

Hai người phía sau đi song song, cô nhìn Lâm Việt Hành, "Không quen vị này à?"

"Không có, rất ngon." Anh nói.

"Ồ." Quý Tri Duyên gật đầu.

Cây kem này rắc rất nhiều bột matcha lên trên, nên chỉ có thể ăn từng miếng nhỏ, hơi há miệng to một chút là bột sẽ dính khắp nơi.

"Miệng cậu dính xanh lè rồi." Lâm Việt Hành nhìn cô đầy bột trên miệng.

"Thì toàn là bột matcha, tôi biết làm sao, biết thế mua vị socola rồi." Cô nói, "Tôi cũng cảm thấy khóe miệng toàn bột. Nhưng sao cậu ăn sạch sẽ vậy?"

Anh nói: "Tôi tao nhã."

".......”

Anh nâng cằm Quý Tri Duyên lên, đưa tay lau bột ở khóe miệng, môi cô chúm lại, trông ẩm ướt và căng mọng.

Yết hầu anh lên xuống, liếm môi, rồi nhanh chóng dời mắt.

Quý Tri Duyên đi về phía trước, vừa rồi khi tay anh chạm vào miệng mình, tim cô đập rất nhanh, rõ ràng đã hôn rồi, nhưng chỉ cần chạm như vậy, cô lại nghĩ đến nụ hôn đó, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào môi anh, cảm giác hôn anh thật tuyệt vời. Tìm thời gian hôn anh thêm lần nữa, thỏa mãn bản thân.

Mua đồ xong về đến nhà, Quý Văn Danh trở lại căn bếp quen thuộc, Lâm Việt Hành cũng không về nhà, Quý Tri Duyên định vào bếp giúp ông, bị đuổi ra, "Con gái con đứa thì ít vào bếp. Sau này con kết hôn, nếu ngày nào cũng lủi thủi trong bếp nấu cơm cho cả nhà ăn, ly hôn, nhất định phải ly hôn, biết chưa? Bố nuôi con, Sinh con ra không phải để con chịu khổ phục vụ người khác."

Cô cười: "Bố, phóng đại quá rồi. Sao con có thể sau này không đi làm ở nhà nấu cơm cho cả nhà ăn được."

"Người như vậy thì sao? Bố chính là người như vậy. Con với anh con cao lớn đẹp trai đẹp gái như vậy, đều là công lao của Bố. Đương nhiên mẹ con cũng rất quan trọng. Một gia đình phải phân công rõ ràng, nhưng con gái Bố không thể là người chăm lo gia đình. Quá mệt mỏi. Con gái phải có việc của riêng mình. Đương nhiên con trai cũng phải có, chủ yếu là, ai cũng phải có sự nghiệp, nếu không thì giống Bố."

"Vâng, Bố nói gì cũng đúng, Bố toàn thời gian hay mẹ toàn thời gian, đều là những người vô cùng vĩ đại, thật sự mệt hơn đi làm nhiều." Quý Tri Duyên nói từ đáy lòng.

Cô ra ngoài ngồi trên ghế sofa, vừa ngồi xuống, Quý Văn Danh gọi Lâm Việt Hành một tiếng, "Thằng nhóc đang ngồi ung dung trên ghế sofa kia, vào giúp một tay."

Lâm Việt Hành ngẩn ra, nhìn sang bên kia một cái, nhanh chóng đứng dậy đi tới, "Chú, con có tên, con tên Lâm Việt Hành."

"Có hay không thì sau này mới biết." Quý Văn Danh cầm cái muôi nói: "Xem tôi trổ tài đây."

"Con chỉ nhìn thôi sao?"

"Thế cậu có thấy ngại không?"

"..."

"Vâng, con giúp chú, chú cứ nói." Lâm Việt Hành nói: "Dù sao con cũng rất sẵn lòng."

Một tiếng sau, Quý Văn Danh nấu xong cơm, ông cũng không thực sự bắt Lâm Việt Hành làm việc, chỉ là thấy anh ngồi cùng Quý Tri Duyên ông cảm thấy không vui, muốn tìm việc gì đó cho anh làm.

Quý Tri Duyên nhìn món ăn trên bàn, ngửi ngửi, "Vẫn là hương vị quen thuộc đó, tay nghề của Bố tuyệt vời."

Lâm Việt Hành nói: "Ừm, thấy rồi, rất có phong thái của đầu bếp."

Ba người ăn cơm khá náo nhiệt, trong lúc ăn đều là hai cha con nói chuyện, Lâm Việt Hành cũng biết ý không xen vào, nhưng anh phát hiện ra Quý Văn Danh nói rất nhiều, Quý Tri Duyên cũng hơi giống ông, đôi khi cũng líu ko. Miệng nói không thích đàn ông nói nhiều, xem ra cô cũng nói không ít.

Họ ăn cơm xong, Quý Tri Duyên rửa bát trong bếp, rửa xong đi ra thấy Lâm Việt Hành vẫn chưa đi, "Nhà cậu ở đối diện, còn định ở nhà tôi Bao lâu nữa?"

Dùng xong thì đuổi khách à? Vừa nãy tôi xách một đống đồ lên lầu, tay vẫn còn mỏi đấy, ngồi thêm một lát." Anh nói.

Quý Tri Duyên lau tay, "Tôi không phải đã giữ cậu ăn cơm rồi sao."

Cô vừa dứt lời, cửa được mở ra, Trịnh Di và Quý Ngôn xách hành lý vào.

Quý Tri Duyên ngẩn ra, "Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên về vậy?"

"Con bé này, mẹ về mà con không vui à." Trịnh Di ngửi ngửi, "Mấy đứa vừa ăn xong à, vừa hay mẹ với anh con cũng ăn rồi."

Lâm Việt Hành đứng dậy, "Dì."

"À, Tiểu Lâm đến à." Trịnh Di cười, nhìn đồ trên ghế sofa nói: "Ồ, đây là con mua à? Đây là làm gì vậy? Đến ăn cơm còn mua nhiều đồ vậy?"

"Không phải con mua."

"Là con mua." Quý Tri Duyên nói: "Con mua cho mẹ một cái váy, còn có quà của anh trai."

Trịnh Di cười đi tới, hôm nay chắc tâm trạng tốt, cứ cười nói dịu dàng.

"Hôm nay con làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à? Tâm trạng không tốt là con thích mua sắm." Trịnh Di nhìn quần áo nam trong túi, "Quần áo này hơi già, anh con mặc không hợp lắm."

"Đây là của Bố con." Cô thành thật nói.

Nói xong còn không quên dùng ngôn ngữ ký hiệu với Quý Ngôn.

Quý Ngôn đi đến trước mặt cô: [Bố đâu?]

Quý Văn Danh vừa lúc đi ra từ nhà vệ sinh, cười nói: "Vẫn là ở nhà thoải mái, ở ngoài không quen chút nào."

Nhìn thấy mặt ông, Trịnh Di không có chút biểu cảm nào trên mặt, chỉ lạnh lùng nói: "Ai cho ông ở đây?"

Quý Ngôn nhìn thấy ông liền chạy tới.

Quý Văn Danh nhìn thấy anh, mắt đỏ hoe, ôm anh, "A Ngôn, Bố về rồi."

Trịnh Di chỉ vào ông, "Ra ngoài!"

"Mẹ, Bố vừa mới về, Bố đi ra ngoài thì đi đâu?" Quý Tri Duyên vội nói.

Quý Văn Danh nói: "Tôi sẽ đi, tôi chỉ đến thăm con trai con gái thôi."

Trịnh Di cười lạnh, "Ông còn nhớ đến con trai con gái sao?"

"Bà nói gì vậy? Tôi là người nuôi chúng lớn lên!" Quý Văn Danh nói.

"Phải, là ông nuôi lớn, ông giỏi lắm." Trịnh Di nhìn mấy người họ, "Mấy người luôn cùng một phe, chỉ có mình tôi."

"Mẹ, không phải vậy, chúng ta là người một nhà." Quý Tri Duyên mắt đỏ hoe nói: "Bây giờ Bố đã về rồi, một nhà bốn người chúng ta sống tốt là được rồi."

"Tốt cái gì!" Trịnh Di nói: "Ông ấy muốn đi thì đi, muốn về thì về? Dựa vào đâu? Cũng đúng, lúc đó ông đi vội quá, chưa kịp làm thủ tục ly hôn. Ông đến đúng lúc lắm."

"Mẹ!" Quý Tri Duyên lớn tiếng gọi bà.

Quý Văn Danh tức giận nói: "Bà vẫn cái tính khí đó, đi thì đi, vốn dĩ về cũng chỉ là để thăm con."

"Đi!" Trịnh Di lớn tiếng quát, cầm đồ bên cạnh ném, quần áo bị ném xuống hết, vẫn chưa hả giận, cầm cốc trên bàn ném xuống đất, "Ra ngoài, ông cút ra ngoài cho tôi."

Quý Văn Danh cũng nổi giận, "Đi thì đi!"

"Bố, đừng đi." Quý Tri Duyên kéo áo ông.

Quý Ngôn đi đến bên cạnh Trịnh Di, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của bà một lúc, dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Mẹ, chúng ta cùng sống tốt được không?]

Trịnh Di không quan tâm, đẩy anh ra, cầm những cái cốc còn lại trên bàn ném vào người Quý Văn Danh, Quý Văn Danh bị đuổi ra ngoài, Quý Tri Duyên cũng đi theo ra ngoài. Cô kéo ông lại không cho ông đi.

Lâm Việt Hành đi qua ngăn Trịnh Di lại, "Dì, dì bình tĩnh lại trước đã, ném như vậy sẽ làm người ta bị thương."

Trịnh Di nổi cơn tam bành, cái gì cũng không nghe lọt tai, Lâm Việt Hành vừa định cất cốc đi thì bị bà giật lại.

"Dì!" Anh nhanh chóng chạy ra ngoài, kéo Quý Tri Duyên ở ngoài cửa ra, quay đầu lại thì bị cái cốc bay tới đập vào đầu, da đầu nhanh chóng bị rách, sưng một cục to.

Anh đau đến "chậc" một tiếng.

Trịnh Di cũng không ngờ lại ném trúng như vậy, Quý Ngôn đi ra ngoài dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Anh đưa Bố đi trước đi, em khuyên mẹ.]

Quý Tri Duyên gật đầu.

Quý Ngôn đóng cửa lại.

Lâm Việt Hành ôm trán, Quý Tri Duyên phản ứng lại, nhanh chóng đi tới nhìn thấy vết thương trên trán anh, nâng mặt anh lên, lại cẩn thận nhìn chỗ khác, "Cậu không sao chứ? Thật xin lỗi."

Lâm Việt Hành thở dài, nắm tay cô, "May mà cậu không sao."

"Đau không?" Quý Tri Duyên hơi bối rối, nói với vẻ áy náy.

Chỉ cảm thấy nhà mình như vừa diễn một vở kịch, bị anh nhìn thấy hết.

"Không đau." Anh nói: "Cậu không đau là được."

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /81 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hầu Phu Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net