Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
  3. Chương 49
Trước /81 Sau

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 49

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Tri Duyên không biết trả lời anh thế nào. Anh luôn thẳng thắn, hào phóng, có gì nói nấy, chẳng bao giờ giữ trong lòng. Chỉ là dạo gần đây cô thấy anh có vẻ hơi lạ, trông như là thích cô vậy. Cô không phải kẻ ngốc, từ nhỏ đến lớn được rất nhiều người thích, không phải loại người được thích mà không tự biết.

Chỉ là không hiểu sao, mỗi lần nghĩ đến việc anh vẫn còn thích mình, cô lại cảm thấy áp lực rất lớn. Không phải một quãng thời gian ngắn, không phải một hai năm, mà là rất nhiều năm. Từ thời học sinh cấp ba ngây ngô cho đến tận bây giờ 25, 26 tuổi. Cứ nghĩ đến điều đó, cô lại thấy hoang mang nhiều hơn là cảm xúc dành cho anh.

Trước đây cô đã từ chối anh phũ phàng như vậy, mà anh vẫn cứ thích cô một cách cố chấp.

Nếu trước đây cô có đáp lại tình cảm của anh, dù chỉ một chút thì cô cũng sẽ không cảm thấy áp lực đến vậy.

Anh rất tốt, thật sự rất tốt.

Nhưng mà đó cũng chỉ là suy đoán của cô thôi, bất kể anh có tình cảm gì với cô, thì cảm nhận của bản thân cô mới là quan trọng nhất.

Cô cầm quả cam bỏ miếng cuối cùng vào miệng, nuốt xuống rồi nói: "Tôi lên lầu trước đây."

Bóng lưng vội vã rời đi của cô khiến tay Lâm Việt Hành cứng đờ giữa không trung một lúc lâu. Anh khẽ thở dài. Anh thậm chí không dám bộc lộ tình cảm của mình quá nhiều, sợ rằng bản thân như vậy sẽ khiến cô áp lực. Thế nhưng dường như cô vẫn rất sợ anh thích cô. Chỉ cần anh hơi thể hiện một chút là cô đã sợ hãi như vậy.

Mấy ngày liên tiếp Quý Tri Duyên đều ở phòng làm việc, mỗi ngày đều về rất muộn, thỉnh thoảng lại đến chỗ Thôi Nhiễm chơi một lát. Thôi Nhiễm ở ghép với người khác, bạn cùng phòng cũng khá dễ tính nên cô thường đến đó khi rảnh rỗi.

Mấy ngày nay, Quý Tri Duyên không gặp Lâm Việt Hành, cũng không nói chuyện. Từ khi Đằng Đằng đến, phần lớn công việc chụp ảnh của cô đều giao cho Đằng Đằng.

Hình như sau lần trước, cô cũng ngại tìm anh, không hiểu sao cứ thấy kỳ quặc, chẳng thoải mái chút nào, cô chỉ có thể nói như vậy.

Tối đó làm việc xong, cô bắt xe đến chỗ Thôi Nhiễm. Cuối tuần Thôi Nhiễm được nghỉ, cô ấy học kế toán, hiện tại đang làm kế toán ở một công ty nhỏ. Cô chi tiêu tiết kiệm, lương đủ sống, nhưng mỗi tháng còn phải gửi tiền về nhà nên cũng không dư dả gì.

Mỗi lần đến chỗ Thôi Nhiễm, Quý Tri Duyên đều mua rất nhiều đồ. Hôm nay cô xách một túi đồ to đến nơi ở của cô ấy, bạn cùng phòng của Thôi Nhiễm ra mở cửa, một cô gái rất đáng yêu. Trong nhà tổng cộng có ba người ở ghép, đều là con gái. Con gái ở với nhau khá thoải mái, cũng dễ nói chuyện nên ở đây không có vấn đề gì lớn.

Cô vừa vào nhà, cô gái cười nói: "Mỗi lần đến tìm Thôi Nhiễm cậu đều mua bao nhiêu là đồ, cô ấy thật hạnh phúc."

Quý Tri Duyên đưa một túi hoa quả cho cô: "Cái này cho mọi người ăn."

Cô gái nhận lấy, hơi ngại ngùng: "Cảm ơn nhé, mỗi lần đến thăm cô ấy cậu đều mua đồ ăn cho bọn tớ, ngại quá."

Quý Tri Duyên cười: "Không có gì đâu, mọi người đối xử tốt với Nhiễm Nhiễm nhà tớ, sau này cùng nhau ra ngoài chơi nhé. Ra ngoài làm việc ai cũng vất vả, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."

"Cậu nói đúng, giúp đỡ lẫn nhau." Cô gái nói: "Vậy cậu vào tìm cô ấy đi, tớ không làm phiền hai người nữa, tớ cũng vừa định ra ngoài."

"Ừ, tớ để đồ vào tủ lạnh đã." Quý Tri Duyên đang dọn dẹp đồ thì Thôi Nhiễm dụi mắt đi ra từ trong phòng, thấy cô thì mắt sáng rực lên: "Oa, tiên nữ lại đến rồi."

Quý Tri Duyên quay lại nhìn cô ấy: "Cậu không xem mấy giờ rồi à? Cậu có cần lười như vậy không, giờ này mới dậy?"

Thôi Nhiễm ngồi xuống ghế sô pha, ngáp một cái: "Không còn cách nào khác, tối qua tăng ca đến 12 giờ, lão sếp chết tiệt cứ bắt lỗi tớ. Tớ sắp gãy lưng rồi."

"Cậu làm việc cũng hơn hai năm rồi, sao vẫn ngây thơ vô số tội vậy?" Quý Tri Duyên đưa cho cô ấy một chai nước hoa quả: "Chưa ăn gì à?"

"Ừ." Cô ấy dựa đầu vào vai Quý Tri Duyên: "Tớ muốn ăn cơm cậu nấu."

Quý Tri Duyên thở dài: "Biết rồi, tớ mua một đống món cậu thích ăn rồi đây, đầu bếp nhỏ của cậu đến nấu cơm cho cậu đây."

Thôi Nhiễm cười nhìn cô: "Sao tớ lại có người bạn tuyệt vời như cậu chứ? Vừa xinh đẹp, năng lực làm việc lại giỏi, nấu ăn lại ngon, nói xem cậu có gì không biết làm?"

Quý Tri Duyên nhướn mày, đắc ý nói: "Chỉ cần tớ muốn, chẳng có gì không làm được."

Thôi Nhiễm giơ ngón cái lên: "Quả nhiên là tiểu bá vương vừa xinh đẹp vừa cá tính năm nào."

"Bớt nịnh nọt đi." Quý Tri Duyên nói: "Trong tủ lạnh có sủi cảo cậu thích ăn, rất nhiều, ăn cùng bạn cùng phòng nhé. Còn có rau tươi, thịt nữa, thịt để ngăn đá được lâu đấy. Tan làm về xào nhanh một chút là ăn được rồi, bớt ăn đồ ăn ngoài đi. Cậu vốn đã thiếu dinh dưỡng rồi."

Thôi Nhiễm gật đầu: "Biết rồi, nhất định sẽ ăn hết đồ ăn ngon bạn nhỏ Quý Tri Duyên mua."

Quý Tri Duyên nấu ăn sạch sẽ lại nhanh, quan trọng là còn rất ngon. Tính cách cô luôn như vậy, chỉ cần muốn làm thì nhất định sẽ làm tốt. Còn nấu ăn chỉ là một kỹ năng sống cơ bản, cô có thể không làm nhưng phải biết làm. Đã biết làm thì phải làm cho ngon, kẻo khổ cái miệng của mình.

Chưa đến một tiếng, cô đã làm xong bốn món mặn một món canh. Cô và Thôi Nhiễm tuy gầy nhưng ăn cũng khá nhiều.

Hồi cấp ba, Thôi Nhiễm ăn rất ít, Quý Tri Duyên thường gắp thức ăn cho cô ấy, còn nghiêm túc nói: "Cậu ăn ít như vậy, người nhỏ xíu, sau này bị bắt nạt thì sao. Phải ăn nhiều vào cho cao lớn, khỏe mạnh, như vậy mới không ai dám bắt nạt."

Câu nói đó Thôi Nhiễm nhớ mãi, luôn tự nhắc nhở bản thân, nhưng thỉnh thoảng vẫn theo bản năng không nỡ ăn đồ ngon.

Món ăn được dọn lên bàn, Thôi Nhiễm ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc hai người đã ăn gần hết.

Cô ấy xoa bụng: "Bạn nhỏ Duyên Duyên của chúng ta đến một lần là tớ đủ ăn cả tháng."

"Tốt nhất là nuôi cậu béo lên một chút, Tết đến tìm chỗ bán hàng tốt." Quý Tri Duyên nhếch mép.

Thôi Nhiễm không nói gì nữa, chuyển sang chuyện khác: "Đúng rồi, tối nay cậu ngủ lại đây đi, mai tớ còn được nghỉ một ngày nữa, chúng ta ra ngoài chơi đi. Đã lâu rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau."

"Ừ." Quý Tri Duyên nói: "Dọn dẹp trước đi, tối tính sau."

Tối đến, hai người tắm rửa xong nằm xuống giường, Quý Tri Duyên nói: "Ở đây yên tĩnh thật. Nhà tớ bây giờ đúng là, trước kia bố mẹ tớ tuy cũng hay cãi nhau nhưng tớ chưa bao giờ thấy ồn ào như bây giờ."

Thôi Nhiễm nói: "Có lẽ là vì bố cậu bỏ đi một lần nên cậu cứ lo lắng bọn họ sẽ cãi nhau rồi chia tay. Nhưng trước đây cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện đó, nên trong lòng yên tâm hơn."

Quý Tri Duyên tán thành: "Đúng là vậy."

Thôi Nhiễm vỗ vai cô: "Thôi đừng nghĩ nữa, dù sao bố cậu cũng đã về rồi, chắc chắn sẽ không bỏ đi nữa đâu."

"Sao lại chắc chắn, lần trước ông ấy cũng bỏ đi đấy thôi, nếu không phải anh tớ xem lịch sử giao dịch trên điện thoại của bố thì còn chưa biết bao giờ mới tìm được." Quý Tri Duyên nói: "Tớ nói cho cậu biết nhé, bố tớ từ nhà Lâm Việt Hành về đấy, chính là lần ông ấy bỏ nhà đi đó. Có lẽ mẹ tớ cũng sợ nên mới để bố tớ về nhà."

"Vậy à."

"Mà nè." Thôi Nhiễm lại nói: "Bố cậu ở nhà Lâm Việt Hành cũng lâu đấy chứ?"

"Ừ, khá lâu. Bố tớ nói cậu ấy chăm sóc bố rất tốt, mua rất nhiều món bố thích ăn, những lúc không đi làm còn nấu cơm cho bố nữa. Bố tớ còn nói, lớn tuổi rồi đã lâu lắm rồi không được ai dỗ dành như con nít, nhưng mà gặp Lâm Việt Hành, ông ấy cứ như trẻ con vậy, cậu ấy luôn đối xử tốt với bố một cách khiêm tốn." Quý Tri Duyên nói.

Thôi Nhiễm quay đầu sang: "Cậu nói xem Lâm Việt Hành nhiệt tình như vậy làm gì? Cậu ta rảnh rỗi quá à?"

Quý Tri Duyên không nói gì.

Thôi Nhiễm cười: "Nếu một người đàn ông không có hứng thú với cậu thì sẽ không đối xử tốt với người nhà của cậu như vậy đâu. Cậu ta gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về đấy, những người quan trọng bên cạnh cậu, cậu ta đều tôn trọng và đối xử tốt. Hơn nữa, tớ nghe chị Sầm Du nói, công việc của cậu ta không rảnh rỗi đến vậy đâu, người tìm cậu ta làm việc rất nhiều, dù không ở chỗ của cậu, cậu ta cũng có chỗ khác để đi. Mấy ngày bố cậu về, cậu ta cứ nói mình rảnh rỗi, chẳng phải là muốn cậu tìm cậu ta sao. Muốn giúp cậu một tay đó."

Quý Tri Duyên khựng lại rồi cười nói: "Cậu như đang phân tích cậu ấy thay tớ vậy."

"Chị gái à, chúng ta là người ngoài cuộc, nhìn rõ nhất mà." Thôi Nhiễm nói: "Cậu ta vẫn còn thích cậu. Trước đây tớ chỉ nghĩ là có khả năng thôi, nhưng lần này bố cậu về, nghe cậu kể chuyện, tớ cảm thấy cậu ta thật sự thích cậu, nếu không thì sao cậu ta lại cứ lãng phí thời gian với cậu chứ."

Quý Tri Duyên nói: "Nhưng cậu ấy cũng có nói gì với tớ đâu, cậu biết cậu ấy là người thẳng tính mà, có gì chắc chắn sẽ nói ngay. Hơn nữa, cậu ấy đã nói rồi, chuyện tương tự sẽ không làm lại lần hai, cậu ấy sẽ không thích tớ lần hai đâu."

Thôi Nhiễm "chậc" một tiếng: "Sao cậu còn cứng đầu hơn cả tớ, đứa chưa từng yêu đương này nữa? Thích là thứ nói rõ được sao? Hơn nữa, nếu cậu ta nói thẳng ra, cậu lại từ chối cậu ta à? Nói thật, tớ thấy thích một người mà nói thẳng ra thì chán lắm."

"Nhưng tớ lại sợ cậu ấy vẫn còn thích tớ." Quý Tri Duyên nói: "Cậu biết không? Ngày cậu ấy tỏ tình với tớ, những lời tớ nói chẳng dễ nghe chút nào. Hơn nữa tớ cũng không biết cậu ấy thích tớ cái gì? Có rất nhiều người nói thích tớ, nhưng đa phần là vì tớ xinh đẹp. Thích chỉ vì xinh đẹp thì quá nông cạn. Tớ cũng không muốn thích một người chỉ vì người đó đẹp, tớ thích người đẹp, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ thôi. Cuộc đời còn dài, thích như vậy không xứng đáng với thời gian quý báu của chúng ta."

"Vậy... vậy thì chuyện cũng qua rồi, cậu ta chắc cũng không để tâm đâu? Cậu ta trông rất hào phóng mà, cậu từ chối cũng bình thường thôi."

"Nhiễm Nhiễm, nếu lúc đó tớ đáp lại tình cảm của cậu ấy, tớ sẽ thấy bình thường. Ít nhất cậu ấy cảm nhận được tình cảm của tớ thì mới kiên trì thích tớ như vậy." Quý Tri Duyên chậm rãi nói: "Nhưng cậu cũng biết đấy, hồi cấp ba tớ cứ thích Thịnh Lễ, còn với cậu ấy chỉ là bạn học bình thường không hơn không kém. Hơn nữa, tính tớ không tốt, lại hay đánh nhau, hình như chẳng ai thích tính cách của tớ. Được người ta thích chỉ vì có khuôn mặt xinh xắn thì chẳng có tác dụng gì."

"Thật ra, dù không phải cậu ấy mà là người khác, người không quen biết tớ, nói thích tớ nhiều năm như vậy, nhưng chúng tớ chẳng có chút giao tình nào, tớ sẽ không cảm động, cũng không thấy vui vì được người ta thích nhiều năm như vậy. Tớ chỉ thấy khó hiểu, cái gì đã giúp người ta kiên trì thích tớ nhiều năm như vậy chứ. Liệu đó có phải là chấp niệm hay là cái gì khác." Quý Tri Duyên nói: "Cậu ấy thích tớ quá lâu rồi, tớ không chịu nổi. Tớ cứ nghĩ mình phải bỏ ra bao nhiêu thì mới xứng đáng với tình cảm đó, hoặc là nếu sau này ở bên nhau rồi lại thấy không hợp, chia tay thì có vẻ như rất có lỗi với tình cảm của cậu ấy."

"Cậu thật sự thấy áp lực như vậy sao?" Thôi Nhiễm nói: "Thật ra có phải cậu không tin có người thích cậu nhiều năm như vậy, hoặc là không tin đó là tình cảm thật lòng không? Là thích một cách thuần khiết ấy."

"Tớ chỉ thấy rối bời, tớ phải sắp xếp lại suy nghĩ." Quý Tri Duyên nói: "Cho nên mấy ngày nay tớ không nói chuyện với cậu ấy, lần đầu tiên tớ học được cách trốn tránh vấn đề."

Thôi Nhiễm suy nghĩ một lát, không hiểu ý cô lắm: "Vậy thì cậu đừng nghĩ nữa, nếu không thích thì từ chối cậu ta lần nữa là được. Cứ làm theo trái tim mình thôi."

"Tớ không nên nghĩ nhiều như vậy." Cô nói.

Thấy cô như vậy, Thôi Nhiễm nói: "Hay là thế này đi, mai chúng ta ra ngoài tìm trai đẹp chơi đi."

Quý Tri Duyên hỏi: "Tìm đâu ra trai đẹp?"

Thôi Nhiễm đưa điện thoại cho cô xem: "Gần đây mới mở một quán bar người mẫu nam, nghe nói ai cũng có cơ bụng, còn có thể chụp ảnh chung với người mẫu nan và sờ vào cơ bụng nữa."

"Thật hay giả vậy? Còn được sờ tận tay à? Vậy mấy người đó bị bao nhiêu người sờ rồi?"

"Thì... kệ chứ, có phải tìm bạn trai đâu." Thôi Nhiễm nói: "Chẳng phải cậu rất muốn sờ cơ bụng nam sao?"

"Đó là trước đây." Quý Tri Duyên nói: "Dạo này tớ bớt rồi."

"Haiz." Thôi Nhiễm thở dài: "Tớ thấy cậu hình như không biết thích một người thật lòng, đúng là tra nữ. Mà như vậy cũng tốt, ít nhất là không thiệt thòi."

Quý Tri Duyên cười: "Thôi được rồi, vậy thì đi một chuyến, đi rồi có khi lòng tớ sẽ không còn rối bời nữa, lại giống như trước đây, tớ vẫn thích bản thân phóng khoáng trước kia hơn. Chứng minh là tớ chỉ thích trai đẹp thôi, chứ không có thích thật lòng."

Hai người nhìn nhau cười, nói chuyện thêm một lát rồi đi ngủ.

Hôm sau, ngủ đến tận trưa hai người mới dậy, ăn chút gì đó rồi trang điểm, chọn quần áo, chuẩn bị tối đi chơi.

Bảy giờ tối, Lâm Việt Hành đến quán bi-a tìm Tôn Dạng. Tôn Dạng rất thích chơi bi-a, anh bị cậu ta lôi kéo nên cũng thích.

Anh đánh được mấy quả liền nằm vật ra sô pha, Tôn Dạng hỏi: "Lại làm sao nữa? Quý Tri Duyên cho cậu ăn bơ à?"

"Cũng không hẳn, cô ấy tiến thêm một bước, trực tiếp không thèm để ý đến tôi luôn." Anh nói: "Trốn tôi mấy ngày nay, sáng nay gặp nhau, tôi vừa ra khỏi nhà là cô ấy đóng cửa lại."

"Vậy là sao?" Tôn Dạng nói: "Chiếm tiện nghi của cậu xong rồi đá cậu sang một bên à? Cậu bị người ta chơi rồi, cậu có biết không?"

Lâm Việt Hành không nói gì, Tôn Dạng cũng không tự chuốc lấy bực mình, tiếp tục đánh bi-a, lướt điện thoại một lát rồi đi đến trước mặt Lâm Việt Hành, vỗ vai anh: "Tôi đã bảo Quý Tri Duyên là tra nữ mà."

"Cái gì?" Lâm Việt Hành nhíu mày: "Đừng nói bừa được không? Tôi cam tâm tình nguyện."

"Không phải, cô ấy với Thôi Nhiễm đến quán bar người mẫu nam sờ cơ bụng đàn ông kìa." Tôn Dạng nói: "Thôi Nhiễm nhìn ngoan ngoãn vậy mà chơi bời ghê ha? Chưa yêu đương bao giờ mà đã chơi đàn ông rồi. Đây là kiểu chơi đàn ông mới của bọn họ à?"

Lâm Việt Hành nhìn vào điện thoại của Tôn Dạng, Thôi Nhiễm đăng một bài viết lên dòng thời gian: 【Làm gì cũng vui khi có chị em bên cạnh!!】

Kèm theo đó là ảnh chụp những người mẫu nam cởi trần khoe thân hình trên sân khấu.

Bên dưới còn có bình luận của Sầm Du: 【A a a, hối hận quá!! Vẫn đang đi công tác, đợi tớ về ba chúng ta lại đi nữa nhé!! Chơi đàn ông cho đã!!】

Lâm Việt Hành: "..."

Tôn Dạng nói: "Chị cậu cũng muốn tham gia kìa. Bọn họ đúng là chịu chơi."

Lâm Việt Hành lạnh lùng nói: "Trốn tôi bao nhiêu ngày nay, bây giờ lại đi chơi với đàn ông khác. Giỏi thật đấy."

Tôn Dạng vỗ vai anh: "Tâm tư phụ nữ đừng có đoán."

Lâm Việt Hành uống cạn cốc nước, cầm áo khoác không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Tôn Dạng đi theo anh: "Cậu đến quán bar đó à? Đó không phải là nơi đàn ông chúng ta nên đến."

Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn đi theo anh.

Đây là lần đầu tiên Tôn Dạng thấy anh hùng hổ như vậy.

Ở quán bar, Quý Tri Duyên nhìn những người đàn ông trên sân khấu, quán bar rất ồn ào, cô nói lớn: "Bọn họ uốn éo chẳng ra làm sao."

Thôi Nhiễm nghe vậy liền nói: "Nhưng mà body cũng được đấy chứ?"

Cô nói: "Cũng tạm."

Thật ra cô muốn nói, cơ bụng của Lâm Việt Hành còn rõ hơn bọn họ, vai rộng eo thon, nhìn đẹp mắt hơn. Mấy người này có người hơi đô con quá.

Thôi Nhiễm nói: "Gu cậu cao thật đấy, như vậy là được rồi, cậu biết đấy, rất nhiều đàn ông chỉ có một cái bụng bia thôi."

Quý Tri Duyên nói: "Đã thấy người đẹp hơn rồi thì đương nhiên thấy bọn họ bình thường."

Thôi Nhiễm ghé sát vào hỏi: "Ai vậy?"

Quý Tri Duyên lấp liếm: "Trong mơ, trong mơ."

Thôi Nhiễm nói: "Lát nữa bọn họ xuống đây, chúng ta có thể nhảy với họ, chụp ảnh nữa, chúng ta đều đã trả tiền rồi. Cậu muốn sờ ai?"

"..."

"Tớ... xem thêm chút nữa. Xem thêm chút nữa."

Quả nhiên không lâu sau, một đám đàn ông đi đến chỗ bọn họ. Vừa nãy Thôi Nhiễm còn nói nhiều lắm, bây giờ bọn họ đến lại trở nên rụt rè.

Cô ấy núp sau lưng Quý Tri Duyên: "Chết rồi, tớ hơi ngại."

"Vậy..." Quý Tri Duyên nghĩ đến những lời Lâm Việt Hành nói lần trước, hơi chột dạ: "Hay là chúng ta về đi?"

Cô vừa dứt lời, tay đã bị một người đàn ông nắm lấy: "Chị gái vừa đến đã muốn về rồi sao?"

Quý Tri Duyên quay lại nhìn kỹ anh ta, người đàn ông trông hơn 20 tuổi, da dẻ sạch sẽ, mắt to tròn, trông rất ngoan ngoãn, giọng nói cũng ngoan ngoãn. Trông rất đáng yêu.

Cô ngập ngừng một lát rồi hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Em 22 tuổi, chị không thích phi công hả?" Người đàn ông nắm tay cô: "Nhảy cùng em một điệu nhé?"

Ánh đèn xung quanh khiến Quý Tri Duyên thấy hơi chóng mặt.

Cô liếm môi, thuận theo động tác của anh ta, nhảy cùng anh ta.

Chàng trai cũng khá ngoan ngoãn, không có động tác quá mức, chủ động nhường Quý Tri Duyên "sờ" mình, đưa cơ thể và cả con người mình đến trước mặt cô, chờ đợi động tác của cô.

Dần dần, Quý Tri Duyên bắt đầu hứng thú, quên hết mọi phiền muộn, đầu óc cũng không còn toàn là Lâm Việt Hành nữa. Cô hòa theo điệu nhạc, nhảy múa cùng chàng trai. Cô biết nhảy, hồi cấp ba đã từng nhảy rồi.

Một lát sau, có người vỗ vai cô, cô quay lại thì thấy Thôi Nhiễm, cô hỏi: "Sao vậy?"

"Lâm... Lâm Việt Hành, đang đứng đằng kia, nhìn cậu..." Thôi Nhiễm lắp bắp nói.

Quý Tri Duyên giật mình, không tìm thấy anh, chỉ hỏi: "Cái gì? Sao cậu ta lại đến đây?"

Cô luống cuống nói: "Tớ... tớ trốn đã..."

"Trốn cái gì? Cậu ta nhìn thấy cậu rồi." Thôi Nhiễm nói: "Cậu ta có phải bạn trai cậu đâu mà cậu phải chột dạ?"

"Ừ nhỉ." Quý Tri Duyên thấy an tâm hơn nhiều, nói: "Tớ độc thân, cũng không làm gì phạm pháp, sợ gì chứ."

Cô ho khan một tiếng, nhìn về phía đó, thấy bước chân anh ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt cô. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh lạnh lùng như vậy.

Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra ngoài mà không nói một lời.

Quý Tri Duyên bị anh kéo ra ngoài, cô dựa vào tường chỉnh lại quần áo: "Cậu... cậu cũng đến chơi à?"

Giọng nói và cả con người anh đều lạnh lẽo: "Cậu nghĩ tôi đến đây để chơi cái gì?"

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /81 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tình Yêu Dành Cho Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net