Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
  3. Chương 51
Trước /81 Sau

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 51

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô nhìn Trịnh Di nói: "Mẹ, mẹ và bố ăn cơm đi, con có chút việc công ty cần xử lý."

Cô nói rất chậm, cầm túi xách đi ra ngoài.

Trịnh Di nhìn hai người lần lượt đi nói: "Hai đứa trẻ này bị sao vậy?"

Quý Văn Danh xem xong vui vẻ đi ra, thấy Trịnh Di ở phòng khách liền hỏi: "Mấy đứa đâu rồi?"

"Lớn rồi, không muốn ăn cơm ở nhà nữa." Trịnh Di thuận miệng nói.

Quý Tri Duyên đi ra ngoài, cũng không biết đi đâu, Thôi Nhiễm vẫn đang tăng ca, mọi người đều bận rộn, chỉ còn một mình cô lang thang vô định, lần đầu tiên không biết phải xử lý mối quan hệ giữa hai người như thế nào.

Mở điện thoại, nhìn Wechat không bao lâu, cô tìm thấy Wechat của Lâm Việt Hành, lần trò chuyện cuối cùng là do anh gửi.

Mỗi lần trò chuyện, anh đều sẽ gửi thêm một câu, mỗi lần đều đợi cô kết thúc chủ đề rồi mới kết thúc.

Cô ngồi trên ghế đá, lật xem lịch sử trò chuyện, bên cạnh là dòng người qua lại không ngừng.

Chỉ có một mình cô yên lặng ngồi ở một bên.

Cô cũng không biết tại sao lại mở Wechat của anh, lại càng không biết tại sao lại ngồi bên đường xem lịch sử trò chuyện, chỉ là sau khi xem mới biết, mỗi lần anh  đều đợi cô kết thúc chủ đề, họ không thường xuyên trò chuyện, vì thường xuyên gặp mặt, quan hệ công việc, quan hệ hàng xóm.

Chỉ khi không gặp mặt, Wechat mới có nội dung, hầu như đều là anh chủ động tìm cô trò chuyện, nói linh tinh. Hoặc gửi ảnh cho cô, một số bức ảnh anh chụp.

Cô lật xem những bức ảnh đó, lướt đến bức ảnh chụp đêm giao thừa, bức ảnh chụp cả nhóm họ ở bờ biển.

Ngoại trừ cô, không có ai là anh chụp riêng, ngay cả Sầm Du anh cũng không chụp, chỉ chụp cô.

Những bức ảnh đó, đủ loại nhưng bức nào cô cũng mang theo nụ cười.

Bản thân cô cũng không biết.

Hóa ra cô rất hay cười, cười lên mắt cong thành hình trăng khuyết, trông tràn đầy sức sống và rạng rỡ.

Còn có một bức ảnh chụp chung của hai người, do Tôn Dạng chụp.

Pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời, nhưng biểu cảm hoặc cử chỉ của anh không được tự nhiên cho lắm, có chút gượng gạo hoặc là căng thẳng.

Ngay cả bàn tay đặt trên cánh tay cô, ôm lấy cô cũng trông rất cứng nhắc.

Chỉ là chụp ảnh với cô thôi mà anh cũng căng thẳng như vậy sao.

Nếu họ có thể giống như trước thì tốt biết mấy, anh sẽ nói đùa với cô, cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn cơm, thoải mái tự nhiên thì tốt biết mấy, cô luôn cảm thấy quan hệ nam nữ vẫn là thoải mái tự nhiên một chút thì tốt hơn, như vậy mới có thể lâu dài.

Nếu cô không nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của anh, nói ra thì cho dù cô có đến quán bar tìm trai bao cũng không sao, anh cũng sẽ không tức giận như vậy.

Cô thở dài, làm sao mới có thể giống như trước đây với anh, tại sao anh lại tức giận như vậy, cô nghĩ đến những lời anh nói, đột nhiên cảm thấy anh dường như đặt mình ở vị trí rất thấp, trong mối quan hệ của hai người, quyền chủ động nằm trong tay cô, nói cách khác, nếu cô muốn đẩy anh ra, chỉ cần một cái là đẩy ra được rồi.

Mặc dù cô luôn nói mình là tra nữ, nhưng cô thật sự chưa từng làm tổn thương ai, nếu họ thật sự ở bên nhau, lỡ như lại giống như lần đầu tiên, không bao lâu thì chia tay, vậy mới thật sự là làm tổn thương anh.

Nếu cô xử lý không tốt mối quan hệ này, cứ vội vàng ở bên anh như vậy, cuối cùng không bao lâu thì chia tay, có phải họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa…

Cô vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, anh còn chưa nói thích cô, biết đâu, tất cả đều là cô tự mình đa tình, người ta căn bản không thích cô, căn bản không muốn ở bên cô.

Ngày hôm sau, Quý Tri Duyên trở lại studio, chiều nay có một video quảng cáo cần quay.

Cô nhìn Đằng Đằng ngồi bên cạnh nói: "Đằng Đằng, hôm nay cậu nghỉ đi, video chiều nay của chúng ta, tôi giao cho người khác quay."

"Hả?" Đằng Đằng nghe xong ủ rũ nói: "Chị có phải cảm thấy em quay không tốt, không cần em nữa rồi, em biết nhiếp ảnh gia trước đây của chị rất giỏi, so với anh ấy, em kém hơn rất nhiều, nhưng… Em thật sự sẽ cố gắng."

"Không phải không phải, cậu đừng suy nghĩ lung tung." Quý Tri Duyên nói: "Tôi chỉ thấy mấy hôm nay cậu quá mệt mỏi, cậu xem cậu vừa mới xử lý xong chuyện ở quê, suốt ngày theo sau tôi quay phim, cũng khá mệt. Tôi muốn cho cậu nghỉ ngơi một chút, mấy hôm nay cậu cứ chơi cho thoải mái đi."

"Thật sao?" Đằng Đằng nói: "Em sợ mình lâu rồi không làm việc, quay không tốt cho nên mới ngày nào cũng đến đây. Điều chỉnh trạng thái của mình."

"Vậy…" Đằng Đằng cười nói: "Vì chị đã nói như vậy rồi, vậy em về nhé?"

"Ừ." Quý Tri Duyên cười nói: "Về đi."

Sau khi Đằng Đằng thu dọn đồ đạc rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, mở Wechat gửi một tin nhắn cho Lâm Việt Hành.

Cô suy nghĩ một hồi, xóa rồi sửa, gửi đi một câu: 【Cậu có đó không?】

Gửi xong, cô nhìn vào khung thoại "chậc" một tiếng, gửi cái gì không gửi, gửi cái gì mà anh có đó không? Anh không ở đó thì có thể đi đâu?

Cô đợi một lát, thấy anh gửi lại chữ, cười không nói nên lời,

【Không có.】

Hai chữ rõ ràng như vậy lại khiến cô cảm thấy chói mắt, tại sao lại không có, rõ ràng là không muốn nói chuyện nhiều với cô.

Cô đang định gửi tiếp, anh lại trả lời: 【Có việc gì sao?】

Quý Tri Duyên: 【Không phải cậu không có ở đó sao?】

【Tôi không ở Nam Diên, có vấn đề gì?】

【…】

【Vậy thôi, vốn dĩ cũng không có việc gì, tìm cậu quay phim, cậu bận đi.】

Vốn tưởng anh sẽ không trả lời nữa, ai ngờ chưa được một lúc anh lại gửi một tin: 【Mấy giờ?】

【Hai giờ chiều.】

【Ừ.】

Nhìn chữ lạnh nhạt này, Quý Tri Duyên trả lời: 【Ừ là có ý gì? Cậu thật là không lịch sự…】

【Là biết rồi, tôi đang đợi đèn đỏ.】

Quý Tri Duyên nhìn vào khung thoại, sự chua xót vừa rồi tan biến hết. Hóa ra là đang đợi đèn đỏ, cho nên mới trả lời ngắn gọn.

Cô suy nghĩ một chút, lại gửi cho anh một tin, 【Vậy tôi đợi cậu.】

Lâm Việt Hành đang chuẩn bị đi, nhìn thấy mấy chữ này trên xe, ngẩn ra vài giây, cho đến khi chiếc xe phía sau bấm còi. Anh mới phản ứng lại, lái xe đi tiếp.

Đợi anh.

Anh nhìn về phía trước, nhếch mép.

Tốc độ lái xe hơi nhanh hơn một chút so với trước.

Hai chữ cũng có thể khiến anh vui như vậy sao, anh thật sự cảm thấy mình trước mặt cô, thật đáng thương và không có tự trọng.

Quý Tri Duyên ngồi trên ghế, đợi mãi đợi đến 1 giờ 50 phút vẫn chưa thấy anh đến.

Cô nghĩ thôi vậy, nếu không được thì gọi Đằng Đằng đến vậy, hôm đó anh tức giận như vậy, sao còn chịu giúp cô quay phim.

Đang định gọi điện cho Đằng Đằng thì điện thoại của Lâm Việt Hành vừa vặn gọi đến.

Cô nhanh chóng bắt máy, "Alo."

"Xuống đây, tôi ở dưới lầu công ty cậu." Anh nói.

"Được." Quý Tri Duyên cất đồ, nhanh chóng xuống lầu.

Cô từng bước chạy ra ngoài, bấm thang máy, rất nhanh đã xuống lầu, nhìn thấy xe của anh liền chạy đến, đi đến trước xe anh, Lâm Việt Hành nghiêng đầu nhìn cô một cái, hạ cửa kính xe xuống, "Không lên xe?"

"Ồ." Cô mới phản ứng lại, sau khi lên xe, báo một địa chỉ.

Lâm Việt Hành không nói gì, nghe xong địa chỉ cô nói liền lái xe đi.

Quý Tri Duyên ngồi ở ghế phụ, hỏi: "Cậu vừa… đi đâu vậy?"

"Sao vậy?" Anh xoay vô lăng, "Tò mò hay quan tâm?"

"…"

"Buồn chán hỏi bâng quơ thôi."

Lâm Việt Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi không buồn chán."

Anh tiếp tục nói: "Nhiếp ảnh gia của cậu đâu?"

"Cậu ấy… xin nghỉ rồi." Quý Tri Duyên nói xong còn gật đầu nghiêm túc, "Cậu vốn dĩ làm việc ở chỗ tôi, tôi vẫn là sếp của cậu mà."

Lâm Việt Hành vẫn không đáp lời, Quý Tri Duyên mím môi, cũng không biết anh có còn đang tức giận hay không.

Hai người im lặng một lúc, có một cuộc gọi Wechat đến, cô vuốt nhìn thấy ảnh đại diện Wechat, là người mẫu nam ở quán bar lần trước… Trước khi Lâm Việt Hành đến bắt cô, người đó đã xin Wechat của cô, cô đã đồng ý.

Lúc đầu, anh ta không nhắn tin cho cô, cô cũng không nhớ đến, chỉ là hai ngày nay anh ta luôn gửi ảnh cơ bụng cho cô, cô chỉ mở ra xem, cảm thấy không hứng thú nên không trả lời.

Sao lại gọi điện cho cô?

Chuông cứ reo mãi, cô định trực tiếp cúp máy thì đèn đỏ, Lâm Việt Hành nói: "Không nghe sao?"

Cô nghe xong nhanh chóng bấm "từ chối".

"Cuộc gọi quấy rối." Cô nói.

"Đó là nhạc chuông Wechat của cậu."

"…"

Quý Tri Duyên đang định trả lời, người đó lại gọi đến, cô cảm thấy phiền phức, bắt máy nói: "Đừng gọi nữa! Tôi không hứng thú với cơ bụng của cậu!!"

Cô thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Chỉ là… cuộc gọi quấy rối, phòng tập thể hình bán thẻ, suốt ngày gửi ảnh cơ bụng cho tôi, muốn tôi đến tập thể dục."

"Cậu không cần phải giải thích với tôi." Trước khi đi, anh nhìn cô một cái, "Tôi đâu phải bạn trai cậu."

"…"

Quý Tri Duyên không đáp lời, rất nhanh đã đến nơi.

Sau khi hai người xuống xe, cô mới chú ý hôm nay anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen bó sát. Anh mặc một bộ đồ đen, quần cũng màu đen, đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc áo bó sát như vậy. Anh thường không thích mặc đồ bó sát, luôn thích mặc đồ rộng rãi thoải mái, khiến anh trông giống như một sinh viên đại học.

Cách ăn mặc hôm nay lại có chút giống người thành đạt của xã hội thượng lưu, trông vừa sang trọng vừa khó gần.

Quần áo bó sát, tôn lên vóc dáng của anh càng hoàn hảo hơn, vai rộng eo thon, căng tràn và gợi cảm, đúng vậy, chính là gợi cảm. Quả là một bộ trang phục đầy tâm cơ, quá quyến rũ người khác.

Cô liếm môi, đã nói rồi, nằm trên người anh nhất định rất hạnh phúc. Vóc dáng này rất khó để không khiến người ta nghĩ miên man.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, anh chậm rãi đi tới, đứng trước mặt che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu cô, anh liếc nhìn cô, "Cậu định khi nào thì làm việc?"

Quý Tri Duyên hoàn hồn, "Bắt đầu làm việc thôi, vào trong quay."

Hôm nay quay phim ở trong trung tâm thương mại, có quầy hàng của thương hiệu này, quay phim đơn giản, rất nhanh đã xong.

Hai người dọn dẹp xong đi ra ngoài, Quý Tri Duyên định xem điện thoại, phát hiện điện thoại hết pin. Tắt nguồn luôn rồi.

Cô cau mày khó chịu, sao lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy, biết ra ngoài mà còn quên sạc pin.

Đều tại vừa rồi cô cứ mải nghĩ đến anh.

Cô nói: "Cậu có thể quét mã thuê sạc dự phòng cho tôi được không?"

Lâm Việt Hành nhìn cô, "Cậu ra ngoài mà không sạc pin à?"

"Quên mất."

Anh không nói nhiều, đi đến trước dùng điện thoại quét mã thuê một cục sạc dự phòng cho cô.

Quý Tri Duyên vội vàng cắm sạc, phải đợi một lúc mới có thể bật máy, cô nhìn cục sạc dự phòng, "Chúng ta phải đợi ở đây một lát, đợi điện thoại tôi sạc một lúc, cục sạc này chỉ có thể trả ở đây."

"Ừ." Anh gật đầu.

Trung tâm thương mại không ít người, hôm nay là thứ Sáu, buổi chiều vẫn có người đi mua sắm.

Hai người đứng cách nhau không gần lắm, cô nhìn mọi người xung quanh ai cũng cầm trên tay một cốc cà phê hoặc trà sữa, cảm thấy hơi khát nước, liếm môi.

Đi về phía lối đi, trung tâm thương mại này nối với một trung tâm thương mại khác, cho nên bên này rất đông người, hầu như mỗi lần đến đều chen chúc nhau.

Quý Tri Duyên đang đi thì bị xô một cái, ngã về phía Lâm Việt Hành.

Tay cô đặt trên cánh tay anh, rất nhanh đã rụt lại.

Ra khỏi lối đi, cô thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút rồi nói, "Cậu có thể mời tôi uống gì đó không."

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /81 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quốc Dân Pháp Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net