Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Việt Hành cúi đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Cậu thật là không khách sáo."
Quý Tri Duyên có chút ngượng ngùng, nhưng cô thật sự rất khát.
Không lâu sau, anh nói: "Uống gì?"
"Tôi muốn uống nước ép trái cây, cốc lớn có đá." Quý Tri Duyên nói: "Cảm ơn."
Lâm Việt Hành không nói nhiều, nhìn xung quanh, chuẩn bị tìm một quán nước ép, nhưng xung quanh đây đa số là bán quần áo, đồ ăn thức uống chắc phải xuống dưới, anh đi về phía trước một chút.
Quý Tri Duyên đi theo anh, đi đến bên cạnh anh, nắm lấy tay áo anh, "Cậu đi nhanh quá."
Ánh mắt Lâm Việt Hành liếc nhìn bàn tay cô đặt trên áo mình, Quý Tri Duyên nhanh chóng buông ra.
Anh đi song song với cô.
Anh nào phải là không đợi cô mà đi nhanh, chẳng qua là cô nói mình rất khát.
Đi một vòng, tìm được một quán nước ép, may mà quán nước ép tươi không có nhiều người lắm.
Anh đi đến trước, hỏi cô, "Uống gì?"
Quý Tri Duyên nhìn một chút rồi nói: "Cho tôi một cốc sinh tố dâu tây đá, cốc lớn."
"Không phải cậu muốn uống nước ép sao?"
"Cái đó xay với đá, giải khát." Cô nói.
Lâm Việt Hành chuẩn bị thanh toán, nhân viên nói: "Hiện tại cửa hàng chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, mua hai cốc giảm giá một nửa, có thể mua thêm một cốc nữa."
Anh nói: "Không cần, chỉ một cốc thôi, cảm ơn."
Quý Tri Duyên nghe xong nói: "Vậy thì hai cốc, tôi uống hai cốc. Lấy thêm một cốc sinh tố xoài nữa."
Lâm Việt Hành nói: "Lấy thêm một cốc nước cam, tôi uống."
Nhân viên cười một tiếng, "Vâng."
Cô ấy nhìn Quý Tri Duyên bên cạnh, nói đùa: "Bạn trai cô sợ cô đau bụng đấy."
Quý Tri Duyên sợ Lâm Việt Hành sẽ không thoải mái, bây giờ anh chắc chắn không muốn nghe những chuyện liên quan đến nam nữ với mình, vội vàng nói: Cậu ấy không phải bạn trai tôi."
Cô nói xong còn liếc nhìn anh, nhưng sao mặt anh lại càng cứng đờ hơn…
"À, vậy sao." Nhân viên nói: "Hai người trông rất đẹp đôi."
Nhân viên thu tiền xong đi làm đồ uống, quầy thu ngân chỉ còn lại hai người họ, yên tĩnh và trống trải.
Quý Tri Duyên nhìn điện thoại của mình, pin đã sạc đủ để bật máy, cô nói: "Cậu có đói không? Chúng ta đi ăn cơm đi, tôi mời. Dù sao cậu cũng đã mời tôi uống nước ép rồi."
Lâm Việt Hành ngồi một bên không nói gì, trông có vẻ không tập trung, cũng không biết đang nghĩ gì.
Hai người lấy nước ép xong, Quý Tri Duyên uống một ngụm, "Tôi đói rồi."
"Ừ." Anh đáp nhạt nhẽo.
Quý Tri Duyên thở dài, anh quả nhiên vẫn còn đang tức giận, nhưng cũng không biết nói gì nữa, họ cũng không phải là người yêu, nói nhiều như vậy làm gì.
Lâm Việt Hành không quan tâm đến chuyện ăn uống, Quý Tri Duyên nói với anh muốn ăn thịt nướng, vì vậy hai người đến quán thịt nướng.
Cô rất đói, gọi rất nhiều món, quán thịt nướng này có nhân viên nướng hộ, như vậy cũng tốt, có một người ở giữa họ không nói chuyện cũng không quá ngượng ngùng. Nhỡ đâu anh không muốn nói chuyện với cô thì sao.
Trong lúc chờ món ăn và nhân viên nướng thịt, Quý Tri Duyên đã uống hết sinh tố, cô nhìn cốc nước cam Lâm Việt Hành chưa động đến nói: "Cậu không uống sao? Để nữa thì tan hết đá, tan rồi thì không ngon nữa."
Lâm Việt Hành mở cốc nước cam đưa cho cô, "Muốn uống thì cứ nói thẳng."
Quý Tri Duyên nhận lấy, "Cảm ơn."
Cô uống một ngụm, quả nhiên không còn quá lạnh nữa, nhưng vẫn ngon.
Nhân viên nướng thịt xong chia cho hai người, Quý Tri Duyên ăn mấy miếng, anh mới chậm rãi ăn một miếng.
Lịch sự và yên lặng, Quý Tri Duyên cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, "Cậu vẫn không muốn nói chuyện với tôi sao?"
Tay Lâm Việt Hành khựng lại, ánh mắt nhìn về phía cô, "Tôi nào không muốn nói chuyện với cậu?"
Quý Tri Duyên chậm rãi nói: "Bây giờ chẳng phải là vậy sao, trước đây chúng ta ăn cơm cậu sẽ không như vậy. Thái độ của cậu bây giờ, căn bản là không muốn nói chuyện với tôi."
"Vậy thì tại sao tôi phải ngồi đây ăn cơm với cậu?" Anh bổ sung một câu, "Tôi rất rảnh rỗi sao?"
Nhân viên ho khan một tiếng, lại như nghe được chuyện lớn, nhìn hai người họ một cách tỉ mỉ và chăm chú.
Lâm Việt Hành ngẩng đầu, "Để tôi nướng cho."
Mặc dù nhân viên rất muốn nghe, nhưng vẫn đưa dụng cụ cho anh.
Anh nhận lấy, đặt từng miếng thịt trong đĩa lên vỉ nướng.
Thấy anh không nói gì, Quý Tri Duyên lẩm bẩm, "Không giải quyết vấn đề, lại còn dùng chiến tranh lạnh."
"Tôi nghe thấy." Lâm Việt Hành nói thì nói vậy, nhưng tay vẫn không ngừng động tác, liên tục lật thịt.
Anh tiếp tục nói: "Cậu thật sự cảm thấy tôi đang tức giận? Vậy cậu có biết tôi tức giận vì điều gì không?"
"Chẳng phải là vì tôi đi tìm… tìm trai đẹp sao." Quý Tri Duyên giải thích, "Nhưng tôi chỉ nhảy với cậu ta một điệu thôi, không sờ cơ bụng của cậu ta, tôi cũng không muốn chơi cậu ta."
"Không muốn chơi, cậu đến đó làm gì?" Lâm Việt Hành nói: "Trước tiên không nói đến tôi, loại địa điểm đó, bên trong đủ loại người đều có, cậu còn dám chạy vào đó nhảy với người ta? Cậu thật sự cho rằng bỏ ra vài đồng tiền là có thể tùy tiện chơi đàn ông sao? Cuối cùng ai bị chơi còn không biết. Được rồi, coi như cậu thật sự muốn chơi, cậu thích kích thích, nhưng cậu cũng nên tìm người tử tế một chút chứ?"
Anh nói xong gắp hết thịt nướng cho cô, tiếp tục nói: "Ít nhất cũng phải là người trong sạch chứ, coi như độc thân, có thể làm nhiều chuyện nam nữ, nhưng cũng phải an toàn chứ? Đây là điều cơ bản nhất."
Quý Tri Duyên nghe xong ngẩn người, "Cậu không phải tức giận vì tôi tìm đàn ông?"
"Cậu không cảm thấy hai chuyện cậu làm đều sai sao?" Giọng anh lạnh nhạt, "Tôi nói với cậu không chịu trách nhiệm với tôi thì không yêu đương, cậu ngược lại thật sự không yêu đương, cậu chơi còn cao cấp hơn."
"…"
"Lần trước cậu nói, nếu tôi chơi đàn ông khác, sẽ biết hậu quả, hậu quả là gì?" Quý Tri Duyên đột nhiên hỏi.
Lâm Việt Hành đặt kẹp xuống, "Cậu còn cần hỏi cái này sao? Tôi có thể làm gì cậu? Nếu tôi thật sự có thể làm gì cậu, tôi cần phải như bây giờ sao?"
"…"
Tức giận lớn như vậy làm gì.
Quý Tri Duyên không định nói nhiều, im lặng ăn thịt trước mặt, cô thấy anh gắp hết thịt cho mình, nói: "Sao cậu không ăn? Chúng ta không phải đã nói chuyện rõ ràng rồi sao?"
"Tôi no rồi, mấy ngày cũng không đói."
"…"
Không lâu sau, Lâm Việt Hành gọi cô, "Quý Tri Duyên."
"Sao vậy?" Cô ngẩng đầu.
Anh thở dài, "Cậu không thì nghiêm túc yêu đương không thì đừng có nghĩ đến việc không chịu trách nhiệm mà đi ve vãn người khác, cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ chịu thiệt thòi đấy. Chơi tôi thì được, nhưng người khác thì không. Không phải cậu không được, mà là người khác không được."
Quý Tri Duyên nghe xong không đáp lời, chỉ im lặng ăn cơm.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, mấy ngày nay, Quý Tri Duyên đều về nhà đúng giờ, nhưng quan hệ của Quý Văn Danh và Trịnh Di vẫn lúc nào cũng căng thẳng, giống như có một hiểu lầm ở đó, như một tảng băng, phải mất rất lâu mới tan chảy, nếu không sẽ trực tiếp đóng băng lại lần nữa, sau đó thế nào cũng không thể phá vỡ.
Vì vậy, cô thật sự cảm thấy những người gương vỡ lại lành, thật ra rất nhiều người đều không quá để tâm. Là cảm thấy cho dù có hiểu lầm không nói ra được cũng không sao, tôi chỉ nhớ, tôi yêu anh/em.
Buổi tối Quý Tri Duyên tăng ca, Quý Văn Danh làm cơm xong không ăn cùng Trịnh Di, cũng không biết bị chọc tức chuyện gì, liền chạy ra khỏi nhà.
Chạy sang nhà đối diện, nhập mật khẩu vào.
Lâm Việt Hành vừa tắm xong, nhìn thấy Quý Văn Danh, khựng lại, "Con còn tưởng là con gái chúchứ."
Quý Văn Danh nói: "Rồi muốn quyến rũ con gái tôi sao?"
Anh lau tóc, cười nhẹ, "Con nào quyến rũ được? Nếu thật sự có cách, cô ấy đã sớm là bạn gái con rồi."
"Sao vậy?" Quý Văn Danh ngồi xuống sô pha, "Cách lần trước chú nói với con, con không dùng à?"
Lâm Việt Hành cũng ngồi xuống, "Nếu con tránh xa một chút, giả vờ không thích cô ấy, cô ấy sẽ thật sự tránh xa con. Con gái chú, không phải loại người có thể dây dưa, cô ấy không có hứng thú như vậy."
"Có một khả năng, nó đã sớm biết con thích nó rồi?" Quý Văn Danh nói.
Lâm Việt Hành dừng lại một chút rồi nói: "Con chưa bao giờ phủ nhận con không thích cô ấy, cô ấy nhìn ra điều đó nên cũng chỉ tránh xa con, trốn tránh thôi, còn có thể làm gì nữa? Con cũng không nói thích cô ấy nữa, nếu không lại bị từ chối một lần nữa, chú nói con còn có dũng khí đến lần thứ ba không? Bây giờ như vậy, rất tốt. Dù sao cô ấy cũng chưa có bạn trai, muốn chơi thì chơi con thôi."
"Vậy con cứ đợi đến ngày nào đó nó có bạn trai, rồi lại trốn thật xa sao?"
Lâm Việt Hành cười, nhưng là nụ cười chua xót, "Chú nói xem, cả đời này của con, sao lại vướng vào cô ấy chứ?"
Quý Văn Danh thở dài, "Trong nhà có rượu không? Cả đời này của chú coi như xong rồi, vướng vào mẹ con bé, hai mẹ con này đúng là ruột thịt."
Lâm Việt Hành nói: "Được, con lấy rượu cho chú."
Anh không thường xuyên uống rượu, nhưng trong nhà luôn có rượu vang đỏ, còn có bia, thỉnh thoảng tâm trạng không tốt sẽ uống, nhưng dạo này uống quá nhiều rồi.
Anh lấy rượu vang đỏ đến, Quý Văn Danh nhìn một chút, "Cái này đắt lắm phải không? Lần trước chú đi ăn ở nhà hàng thấy rồi, một chai rất nhiều tiền."
"Dù nhiều tiền đến mấy, cũng chỉ là một chai rượu thôi, cứ uống đi." Anh thở dài, "Dù sao, con cũng đến lúc rồi, uống một chút cho thoải mái."
Lâm Việt Hành rót rượu cho ông, hai người cụng ly, không ai từ từ thưởng thức, mà là uống một hơi cạn sạch.
Lâm Việt Hành nhắc nhở: "Rượu này tuy không nặng, nhưng chú cũng nên uống ít thôi, uống một ly là được rồi."
Quý Văn Danh nói: "Chú nói cho con biết, con nói như vậy chính là đang nói chú tuổi tác lớn rồi, sức khỏe không tốt, nhưng chú thường xuyên luyện tập, tuy rằng cũng không thể giữ được vóc dáng đẹp, nhưng vẫn tốt hơn những người đàn ông trung niên bình thường."
Lâm Việt Hành cười: "Chuyện này không liên quan đến tuổi tác, rượu nhất định không thể uống nhiều, chúng ta uống một hai ly nếm thử hương vị là được rồi. Lát nữa chú say ở nhà con, con gái bảo bối của chú sẽ gây sự với con đấy."
Quý Văn Danh lắc đầu, "Hôm nay chú phải uống nhiều một chút, chú bị mẹ của con gái bảo bối chọc tức!! Mẹ con bé chính là một đóa hoa kiều diễm khó chiều nhất! Chú ngày nào cũng cẩn thận tưới nước, hy vọng đóa hoa này có thể nở rộ như trước, nhưng sao bà ấy lại, sao bà ấy lại càng ngày càng nhiều gai chứ?"
Lâm Việt Hành ngã xuống sô pha, "Con cũng muốn biết tại sao con gái chú cũng nhiều gai như vậy."
Quý Văn Danh đỏ hoe mắt, "Vẫn là tại chú, mẹ con bé là người kiêu ngạo như vậy, đã mất đi thứ quan trọng nhất, nhưng chú không chăm sóc tốt cho bà ấy thì thôi, chú còn bỏ đi, sao bà ấy có thể không trách chú, sao có thể lập tức trở lại như trước được!!!"
Hai người nói xong, dường như cảm xúc đến rồi, lại uống cạn một ly.
Quý Tri Duyên về nhà, thấy Trịnh Di một mình ngồi ở phòng khách, cô nói: "Bố đâu?"
"Bỏ chạy rồi." Trịnh Di bình tĩnh nói.
"Cái gì?" Quý Tri Duyên đặt túi xuống, "Sao bố lại bỏ đi nữa? Mẹ, mẹ lại nói bố sao?"
"Mẹ nói ông ấy cái gì?" Trịnh Di nói: "Mẹ nói tối nay không về ăn cơm, ông ấy cứ đợi mẹ, mẹ vốn đã hẹn người ta rồi, vừa về đến nhà người đã không biết đi đâu rồi."
Quý Tri Duyên nhanh chóng gọi điện cho Quý Văn Danh, đầu dây bên kia bắt máy, nói ú ớ: "Ai vậy? Tôi đang uống rượu đây? Muốn đến cùng không? Đều là anh em!"
"…"
Quý Tri Duyên chỉ cảm thấy dù cách điện thoại cũng có thể ngửi thấy mùi rượu.
Cô nói: "Bố, con là Duyên Duyên, bố đang ở đâu vậy?"
"Tôi đang… đang ở nhà Tiểu Lâm, chúng tôi là anh em!"
"…"
Quý Tri Duyên thở dài một tiếng, lúc này mới yên tâm cúp máy, nói: "Mẹ, con sang nhà đối diện đón bố về."
Trịnh Di gật đầu.
Quý Tri Duyên mở cửa nhà đối diện đi vào nhà anh, ngửi thấy mùi rượu rất nồng.
Cô cau mày, đang định nói vài câu, ai ngờ cả hai đều say rồi, nằm trên sô pha.
Cô rất bất lực, nhìn chai rượu vang đỏ trên bàn, đều đã hết, cô đẩy vai Quý Văn Danh, "Bố."
Không có phản ứng, ngược lại còn nói những lời không rõ ràng.
Cô lại đi đến bên cạnh, đẩy Lâm Việt Hành, "Này, tỉnh dậy."
Lâm Việt Hành mở mắt ra một chút, nhìn thấy mặt cô, Quý Tri Duyên lại lay lay mặt anh.
Thấy anh vẫn không có phản ứng, định đi thì bị một lực kéo lại.
Rất nhanh cô ngã vào lòng anh, dựa vào ngực anh, kề sát anh.
Cô có thể nghe rõ nhịp tim của anh, đập thình thịch, như thể rất khó bình tĩnh lại.
Cô cũng không biết anh có say hay không, nói: "Cậu… làm gì vậy?"
Cảm nhận được hơi thở trên đỉnh đầu, giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên, chậm rãi và rõ ràng, “ Cậu có thể, thích tôi không."
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");