Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
  3. Chương 6
Trước /81 Sau

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Tri Duyên nhìn anh: "Hiện tại tôi không có."

Anh im lặng một lúc, cũng không hỏi tiếp, Quý Tri Duyên nhìn gương mặt nghiêng của anh, anh sẽ không nghĩ rằng cô vừa mới đi hẹn hò với bạn trai chứ? Bây giờ cô làm sao có thời gian yêu đương được.

Lâm Việt Hành lái xe thẳng vào bãi đỗ xe dưới hầm, Quý Tri Duyên tưởng anh cũng sẽ về, nhưng không đợi anh xuống xe, cô hỏi: "Cậu không về sao?"

"Ừm, tôi còn có việc." Anh nói.

"Vậy cậu chú ý an toàn, tôi lên trước đây." Quý Tri Duyên nói qua loa.

Đợi cô vào thang máy, cho đến khi bóng lưng cô biến mất, Lâm Việt Hành mới từ từ khởi động xe, Quý Tri Duyên không để ý, vành tai anh đỏ lên, suýt nữa thì lan đến cả mặt, tại sao vậy? Chỉ vì bốn chữ "chú ý an toàn" thôi sao?

Nhưng có vẻ như, anh vui rồi.

Thời tiết hỗn loạn này, vừa có sấm sét vừa có mưa bão, vẫn có thể khiến người ta vui vẻ.

Lâm Việt Hành lái xe đến một quán bi-a, vừa vào đã thấy Tôn Dạng đang dạy một cô gái xinh đẹp chơi bi-a, động tác đó, anh ta suýt nữa thì không nhìn nổi nữa.

Thấy anh đến, Tôn Dạng cất cây cơ bi-a: "Cậu không phải nói mưa to thì không đến sao?"

"Ồ." Lâm Việt Hành ngồi xuống, nhướng mày nói: "Tâm trạng tốt, muốn đến."

"Việc gì có thể khiến cậu mưa bão vẫn đến đây vậy?" Tôn Dạng ngồi cạnh anh, "Hoa đào nở rộ rồi à?"

Lâm Việt Hành cười khẽ, nhưng không trả lời anh.

Tôn Dạng cảm thấy không đúng: "Nụ cười si tình này, quen quá rồi à?"

"Cậu gặp Quý Tri Duyên rồi à?" Anh tiếp tục nói.

Loại nụ cười này, anh chỉ thấy anh ta cười với Quý Tri Duyên như vậy.

Đó là một loại ngọt ngào khác hẳn với người khác, nụ cười này độ đường quá cao.

Lâm Việt Hành đứng dậy, cầm cây cơ bi-a bên cạnh, dễ dàng đánh vào một quả bóng.

"Không phải, tôi nói này, cậu nhất định đừng giống như hồi cấp ba nhé. Cô ấy đã từ chối cậu tàn nhẫn như vậy rồi, cậu đừng có cố nữa, nhất định đừng thổ lộ với cô ấy nữa, mất mặt. Hơn nữa cậu không phải nói cô ấy không quen biết cậu sao?"

Anh cười khẽ, biểu cảm kỳ lạ có chút thoải mái: "Chỉ là hiểu lầm thôi."

Tôn Dạng bất lực: "Cậu sẽ không phải vì mãi không có được cô ấy, nên mới đặc biệt muốn ở bên cô ấy chứ? Thực ra không thích đến vậy sao? Cậu là một người đàn ông có ngoại hình, gia cảnh đều tốt tuyệt vời như vậy, sao lại cứ thích một người không thích mình chứ?"

"Ai nói với cậu là tôi muốn tỏ tình với cô ấy?" Lâm Việt Hành nói: "Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chiếm được cô ấy. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy."

Những lời này anh nói rất mơ hồ, thừa nhận mình vui vẻ vì Quý Tri Duyên, nhưng lại có vẻ như thực sự đã buông bỏ.

Tôn Dạng lắc đầu, cười khẽ: "Tôi không hiểu tâm tư thiếu niên của cậu."

Mưa xuống mấy ngày, mùa mưa Quý Tri Duyên chỉ có thể quay trong nhà một số video quảng cáo.

Cuối cùng cũng đợi được một ngày trời nắng, cô nhận được cuộc gọi của Sầm Du.

"Sao vậy, Tiểu Du." Cô hỏi.

"Duyên Duyên, dạo này tớ bận việc, lát nữa phiền cậu đến bệnh viện đem cơm cho em trai tớ nhé." Sầm Du nói.

"Lâm Việt Hành sao vậy?"

"Nó gặp tai nạn xe." Sầm Du nói: "Nhưng không sao cả, chỉ là chân bị thương chút thôi, sắp xuất viện rồi."

“Thế à.” Quý Tri Duyên nói: "Bây giờ tớ rảnh, cậu ấy thích ăn gì?"

Sầm Du nói một số món anh thích ăn, và một số món kiêng kị, Quý Tri Duyên ghi lại, đi siêu thị mua đồ, làm xong, đã là một tiếng sau, cô bắt xe đến bệnh viện.

Hỏi y tá ở quầy lễ tân số phòng bệnh, vừa vào đã thấy anh chân quấn băng, nhưng thần sắc lại rất tốt, không giống như đang nằm viện chút nào, thậm chí còn đang nhàn nhã chơi game xếp hạng, nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là Sầm Du, anh nói: "Sao giờ mới đến? Đói chết rồi. Cũng phải xem chân em bị thế này là tại ai."

Quý Tri Duyên không muốn làm phiền anh lắm, nhưng vẫn gọi một tiếng: "Chị gái cậu bảo tôi mang cơm cho cậu."

Bàn tay đang chơi game lung tung nhanh chóng dừng lại, Lâm Việt Hành ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Quý Tri Duyên, ngây người mấy giây, muốn rụt chân lại, nhưng quên mất, chân vẫn đang treo đó. Rất khó cử động.

Quý Tri Duyên vội nói: "Cậu đừng cử động nữa, đừng làm bị thương thêm nữa."

Anh cau mày: "Sầm Du sao lại nói hết với cậu."

Cô lấy hộp cơm ra: "Lúc đầu định mua cơm cho cậu, nhưng chị gái cậu nói cậu không thích ăn đồ ăn ngoài, nên tôi tự làm."

"Cậu làm?" Anh nhìn món ăn trong hộp cơm nói.

"Đúng rồi." Quý Tri Duyên mở hộp cơm ra, đưa đến trước mặt anh, lại ngồi xuống ghế sofa, "Đều là những món cậu thích ăn, tôi hỏi Sầm Du rồi."

"Nhưng mà, sao cậu lại bị tai nạn xe vậy?" Cô lại nói.

Lâm Việt Hành nhìn món ăn trong hộp cơm, khóe môi cong lên, ăn một miếng bông cải xanh: "Giúp Sầm Du đưa đồ, bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đâm phải."

"Bị xe đâm, vượt đèn đỏ thì tốc độ không phải rất nhanh sao?" Quý Tri Duyên nói: "Cậu trông có vẻ khá thoải mái."

"Ý cậu là, tôi nên bị đâm nặng hơn sao?" Anh nhìn cô, vẻ mặt có vẻ hơi bất lực.

"Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ tò mò thôi." Quý Tri Duyên nói: "Cậu ăn nhanh đi, đợi cậu ăn xong, tôi lấy hộp cơm đi."

Lâm Việt Hành liếc nhìn hộp cơm màu hồng trắng nói: "Hộp cơm này sao có nhiều nhãn dán vậy?"

"Vì..... Đây là của tôi, lúc đó tôi có chút trẻ con." Quý Tri Duyên nói: "Cậu bị bệnh sạch sẽ sao? Thì cũng không còn cách nào, nhà chỉ có một hộp cơm. Tôi không phải vội đến đưa cơm cho c sao."

Anh có vẻ khó xử: "Có thì sao? Tôi không thể không ăn cơm chứ."

"....... "

"Tôi đã rửa sạch, khử trùng rồi." Quý Tri Duyên nói.

Nói thì nói vậy, nhưng cũng không thấy anh ăn ít đi một miếng nào, cuối cùng bông cải xanh cũng bị anh ăn sạch, cơm cũng ăn sạch, sườn cũng chỉ còn xương.

Anh thực sự rất đói.

Ăn xong, anh nói: "Sầm Du có nói với cậu khi nào tôi xuất viện không?"

"Có nói rồi, ngày mai, nên ngày mai tôi vẫn phải mang cơm cho cậu." Quý Tri Duyên nói.

"Ồ." Anh nghe xong thản nhiên nói: "Ngày mai nhớ mang cánh gà coca và nấm đông cô đến. Cảm ơn."

Quý Tri Duyên cười, nắm chặt nắm đấm, anh ta thực sự quên mất trước đó tính tình mình tệ đến mức nào rồi sao!!!

"Được rồi, ngày mai cậu đợi tôi." Cô lấy hộp cơm rồi đi.

Về đến nhà, sao trước đây không phát hiện ra, tính cách anh ta khó chịu như vậy!! Làm phiền người khác mang cơm không thể cung kính một chút sao!! Còn dám ra lệnh cho cô!! Nếu không phải vì Sầm Du thì ai thèm để ý anh ta!!

Giận thì giận, nhưng ngày hôm sau cô vẫn mang món ăn anh thích đến bệnh viện, vào trong thở dài một tiếng: "Chị gái cậu ngày mai không có thời gian đến đón cậu xuất viện, nên ngày mai tôi sẽ đến đón cậu, một tuần tới, cậu có việc gì cũng có thể gọi tôi."

Nhìn khuôn mặt cô, Lâm Việt Hành giọng điệu chậm rãi: "Cậu có vẻ rất khó xử à? Không sao, một mình tôi cũng được, không phiền cậu đâu."

"Không có, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, họ hàng xa không bằng láng giềng gần mà, chị cậu đi công tác, ở đây chỉ có một mình cậu, tôi lại là bạn của chị gái cậu. Cậu cũng có thể làm phiền tôi một chút." Cô cười.

"Cũng được, nếu cậu đã muốn như vậy thì tôi không khách sáo với cậu nữa." Anh nói xong, bắt đầu ăn.

"......"

Ngày hôm sau xuất viện, chỉ có một mình cô đến, cô bận xong việc của mình thì đến, Lâm Việt Hành đã thu dọn đồ đạc rồi, chỉ là chân vẫn không tiện đi lại, nhất định phải có người giúp anh.

Quý Tri Duyên thấy anh khập khiễng đi ra, bước đến nói: "Cậu thu dọn xong rồi à?"

"Ừm." Anh khẽ gật đầu rồi nói: "Không thì phải ngây ngốc đợi cậu sao?"

"....... "

"Vậy tôi gọi xe." Quý Tri Duyên nói.

"Không cần, cậu lái xe của tôi đi, mấy ngày trước mang đi sửa, giờ mang về rồi." Anh đưa chìa khóa cho cô.

"Được." Quý Tri Duyên nhận lấy nói: "Cậu đưa hành lý cho tôi."

"Hành lý tôi cầm được, chân tôi không tiện, cậu không phải nên đỡ tôi sao?" Anh nói.

"Được." Cô dịu dàng đỡ eo anh.

Eo cảm nhận được bàn tay cô, thân thể Lâm Việt Hành đột nhiên cứng đờ, bước chân cũng dừng lại.

Thấy anh không đi, Quý Tri Duyên cau mày, tức giận bùng lên: "Cậu lại sao nữa??"

"Không có gì." Anh ném hành lý cho cô, tự mình đi. Có vẻ rất không cần người.

Quý Tri Duyên không có thời gian để quản nhiều, lên xe thắt dây an toàn, anh nằm xuống nhắm mắt lại.

Chuẩn bị lái xe, cô nhận được một cuộc gọi, nói chuyện đơn giản vài phút, vài phút ngắn ngủi khiến tâm trạng cô càng tệ hơn.

Điều chỉnh lại tâm trạng, khi lái xe, không được có tâm trạng không tốt, đừng để anh ta vừa xuất viện, lại phải vào lại.

Nhìn cô đang gõ chữ, Lâm Việt Hành nói: "Cậu đang tán gẫu công việc trong xe của tôi à?"

"Sắp xong rồi." Quý Tri Duyên nói.

Xe chạy được vài phút, cô nhìn Lâm Việt Hành đang chơi điện thoại: "Cậu có quen nhiếp ảnh gia nào không? Có thể giới thiệu cho tôi không?"

"Cậu vẫn chưa tìm được à?" Anh nói.

"Đúng rồi, không được hài lòng lắm." Quý Tri Duyên nói: "Dù sao cũng không thương lượng được, nên hỏi cậu. Vòng công việc của cậu, cậu chắc hẳn quen biết rất nhiều người đúng không?"

"Đúng là rất nhiều, nhưng mà, những người tôi quen đều không ở trong nước, không thì chạy khắp nơi trên thế giới. Còn có một người khá phù hợp, chỉ là người đó phải nửa năm nữa mới về, hiện đang ở Tây Tạng." Anh nói đơn giản.

Đèn đỏ, Quý Tri Duyên thở dài: "Được rồi, tôi thương lượng lại với nhiếp ảnh gia của tôi vậy. Cũng không phải là không tìm được, chỉ là hơi gấp, gấp thì rất khó tìm."

Im lặng vài giây, Lâm Việt Hành có vẻ như nhượng bộ nói: "Được rồi, coi như cậu mang cơm cho tôi, cộng thêm mấy ngày tới sẽ chăm sóc tôi, tôi đồng ý yêu cầu của cậ."

Hả?

"Thật sao?" Quý Tri Duyên nghe xong nụ cười trên mặt không giấu nổi, cô cười lên, càng xinh đẹp hơn, đôi mắt biết cười trời sinh.

Lâm Việt Hành cố gắng thu hồi tầm mắt, nhưng có vẻ như không thu lại được, vẫn nhìn cô nói: "Nhưng mà phải xem thời gian của tôi, còn nữa, tôi là người không giỏi chụp ảnh hai người trông rất ngọt ngào, nên có thể chụp không được đẹp lắm, loại hình này, cậu cứ để người khác chụp đi. Tôi chỉ chụp ảnh liên quan đến cá nhân cậu thôi."

"Được, vậy khi nào cậu khỏe lại thì làm việc nhé." Quý Tri Duyên nói: "Tuần sau tôi còn một bộ ảnh cần chụp."

"Ừm." Anh nói.

Quý Tri Duyên tiếp tục nói: "Tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, như vậy cậu có thể sớm hồi phục, chúng ta có thể làm việc vui vẻ."

Được anh đồng ý, tâm trạng cô đương nhiên là tốt: "May mà Sầm Du quá bận, tôi có cơ hội chăm sóc cậu, nếu không cậu không nợ tôi ân tình, cũng sẽ không đồng ý giúp tôi chụp ảnh."

Lâm Việt Hành không đáp lại lời cô.

Đến bãi đỗ xe dưới hầm, hai người cùng xuống xe, cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm việc chăm chỉ trong mấy ngày này, tiễn anh đến cửa nhà nói: "Cậu không cần khách sáo, tôi đã đồng ý giúp cậu rồi, nên mấy ngày này cậu cứ sai bảo tôi đi."

Sao chứ? Sai bảo thế nào cũng được à? Cậu sẽ không giận chứ?" Anh có vẻ như nhắc nhở: "Vừa rồi tính khí cũng không nhỏ đâu."

Quý Tri Duyên nghe xong hào phóng vẫy tay: "Không, không, ở bệnh viện, là em không hiểu chuyện, sao có thể nổi giận với anh được."

"Không sao." Lâm Việt Hành rất hào phóng nói: "Nổi giận cũng không sao, cậu đừng kìm nén bản thân là được."

"Hả?"

"Tôi nói là, tôi sợ cậu kìm nén cảm xúc của mình, đến cuối cùng lại làm cho tôi một trận lớn." Anh bấm mật khẩu nói.

……

"Vậy tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt." Quý Tri Duyên nói: "Tôi làm xong việc thì đến nhà cậu."

"Cậu làm việc bao lâu, khoảng mấy giờ đến?" Anh hỏi.

"Không chắc lắm, có thể rất muộn. Mấy ngày này công việc của tôi khá nhiều." Quý Tri Duyên nói: "Nhưng tôi sẽ nhanh nhất có thể."

"Ừm." Lâm Việt Hành nói.

Quý Tri Duyên không ở lại lâu, trước khi đi, anh đột nhiên gọi cô lại: "Quý Tri Duyên."

"Sao vậy?" Cô quay lại.

Anh nhướng mày, giọng điệu có chút đắc ý: "Không có gì. Đừng quên chăm sóc."

Chữ cuối cùng, anh kéo dài giọng nói rất chậm: "Tôi."

 

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /81 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Copyright © 2022 - MTruyện.net