Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
  3. Chương 63
Trước /81 Sau

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 63

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Tri Duyên chậm chạp đáp: "Viêm dạ dày cấp tính, nhưng mà truyền một chai nước rồi, đỡ hơn nhiều rồi."

Cô nói xong còn cười, không coi là chuyện gì to tát.

Lâm Việt Hành ngồi bên cạnh cô, không hỏi cô tại sao không nói cho anh biết, chỉ hỏi: "Ăn linh tinh cái gì vậy?"

"Lẩu." Quý Tri Duyên thành thật nói: "Ăn nhiều đồ cay quá."

Anh nghe xong nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào tay đang truyền nước của cô nói: "Còn mấy chai nữa?"

"Chai cuối cùng, truyền xong lấy chút thuốc là có thể về rồi." Quý Tri Duyên nói xong liếc nhìn phía sau: "Anh về trông Tôn Dạng đi, cậu ấy trông có vẻ khó chịu lắm, em thật sự không sao, không cần lo cho em đâu."

"Anh là ai của em mà không cần lo cho em?" Sắc mặt anh hơi trầm xuống, nhưng vẫn kìm nén cảm xúc: "Anh ở đây với em."

Thôi Nhiễm nghe ra có gì đó không ổn, kéo áo Quý Tri Duyên: "Cái đó, tớ ra ngoài đi dạo một chút."

Sau khi Thôi Nhiễm đi, Quý Tri Duyên không tập trung vào bản thân, chỉ hỏi: "Tôn Dạng cậu ấy bị sốt à?"

"Ừm, dầm mưa cả đêm, cậu ấy không sao." Lâm Việt Hành chậm rãi đáp.

Ai ngờ câu nói này vừa dứt, Tôn Dạng đã chạy đến ngồi bên cạnh anh, sắc mặt hơi yếu ớt: "Ai nói với cậu tôi không sao? Tôi nói cậu đang nói chuyện với ai ở phía trước đấy? Quả nhiên chỉ có Quý Tri Duyên mới có thể khiến cậu dừng bước, tôi như vậy rồi, cậu cũng không thể quan tâm tôi một chút sao?"

"..."

"Cậu ồn ào cái gì?" Lâm Việt Hành nói: "Giọng to như vậy trông giống như có chuyện sao? Trước khi đưa cậu đến bệnh viện chưa nghe cậu lải nhải nửa tiếng sao?"

"Hừ!" Tôn Dạng nhìn Quý Tri Duyên: "Còn cậu thì sao? Đến bệnh viện truyền nước rồi, bạn trai cậu hình như là vừa mới biết? Thật hiếm thấy."

Quý Tri Duyên ho khan một tiếng: "Tôi ăn linh tinh nên mới vậy, không có gì to tát, nhưng mà sao cậu lại phải dầm mưa cả đêm?"

Tôn Dạng tỉnh táo lại: "Còn không phải vì phụ nữ sao, tôi thích cô ấy như vậy, kết quả tôi ở dưới lầu đợi cô ấy cả đêm, cô ấy ở trên lầu hôn người khác, còn nữa, bạn trai cô ấy vậy mà nói tôi là đồ đàn bà? Anh ta sao dám nói tôi là đồ đàn bà chứ??"

Quý Tri Duyên nhìn dáng vẻ Tôn Dạng nói chuyện, cậu ấy có tướng mạo hơi nữ tính, có chút giống con trai mà lại giống con gái, nếu đội tóc giả thật sự rất giống con gái.

Cô nghĩ nghĩ, thấy cậu ta như vậy vẫn an ủi: "Nói cậu là đồ đàn bà là khen cậu đấy, chứng tỏ cậu có đặc điểm của phụ nữ, đó đều là những điều tốt. Cậu tưởng ai cũng đủ tư cách làm đồ đàn bà sao? Bạn trai cô gái cậu thích đó không đủ tư cách làm đồ đàn bà, lời khen cậu, cậu nên vui mới đúng."

Tôn Dạng ngẩn người vài giây: "Thật sao?"

Lâm Việt Hành nhếch mép: "Thật."

"Vậy... vậy là, tên đó là cái thứ gì vậy." Tôn Dạng nói: "Tôi đau họng chết mất."

"Vậy thì cậu bớt nói lại." Lâm Việt Hành.

Trong lúc nói chuyện, anh nhìn chai nước biển của Quý Tri Duyên sắp truyền xong rồi, gọi y tá đến, Thôi Nhiễm cũng vừa hay quay lại, nói: "Duyên Duyên truyền xong rồi sao?"

"Ừm, hình như là xong rồi." Quý Tri Duyên nói: "Bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi."

"Vậy chúng ta về nhà?"

Lâm Việt Hành định đưa Quý Tri Duyên về, liếc nhìn Tôn Dạng đang ngồi bên cạnh, lại nhìn sang Thôi Nhiễm: "Có thể làm phiền cậu chăm sóc cậu ấy một chút không?"

"À," Thôi Nhiễm liếm môi, chậm vài giây mới nói: "Được."

Lâm Việt Hành nói: "Em ở đây đợi một lát, anh lấy thuốc xong rồi về nhà."

Quý Tri Duyên nhìn bóng lưng anh, đợi anh đi mới đáp lại một tiếng, Tôn Dạng thấy cô như vậy nói: "Cậu bị viêm dạ dày cấp tính sao không nói với cậu ấy? Sợ cậu ấy lo lắng cho cậu quá mức sao? Tuy rằng tên này phản ứng rất mạnh với chuyện của cậu, nhưng mà cậu không nói cho cậu ấy biết, cậu ấy sẽ càng lo lắng hơn đấy."

Quý Tri Duyên ngồi xuống nói: "Cũng không có chuyện gì to tát, truyền nước là xong rồi, anh ấy làm việc cả ngày cũng mệt mỏi, không phải chuyện gì lớn thì không cần phải để anh ấy bận tâm thêm."

Tôn Dạng nghe vậy cảm thấy không đúng lắm: "Cậu đang ám chỉ tôi đấy à?"

Anh quay người lại: "Nhưng mà, sau này cậu có chuyện gì vẫn nên nói với cậu ấy thì hơn, bất kể chuyện gì, chỉ cần là chuyện của cậu, cậu ấy đều rất quan tâm."

Quý Tri Duyên nghe xong chậm rãi gật đầu.

Cho đến khi Lâm Việt Hành đến, cô mới đứng dậy, anh cầm thuốc bác sĩ kê, dắt cô lại, trước khi đi còn nói với Thôi Nhiễm một tiếng: "Cậu ấy hơi nói nhiều, cậu thông cảm cho."

Thôi Nhiễm mím môi: "Tôi chịu đựng được."

"Lâm Việt Hành cậu có ý gì?" Tôn Dạng hét lớn một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của mình, cuối cùng sau khi bọn họ đi còn nói với Thôi Nhiễm: "Tôi nói chuyện cũng bình thường mà. Tôi cũng khá lạnh lùng đấy, không phải ai cũng có thể nói chuyện với tôi, nhưng nếu là cậu, tôi có thể..."

"Thôi được rồi, cậu cứ tiếp tục truyền nước đi." Thôi Nhiễm vội vàng ngắt lời anh.

"..."

Quý Tri Duyên được anh dìu lên xe, anh hỏi: "Vẫn còn khó chịu lắm sao?"

"Không có, chỉ là..." Cô hơi ngại ngùng nói: "Nôn hết đồ ăn vừa rồi, em hơi đói."

"Ừm, biết rồi." Anh xoay vô lăng: "Đến nhà anh, nấu cháo húp."

Trước khi rời khỏi bệnh viện, anh đã hỏi bác sĩ một số lưu ý, cũng như chế độ ăn uống trong mấy ngày tới, vẫn phải để ý cô, nếu không, chỉ cần hơi lơ là, cô lại cảm thấy không sao, lại bắt đầu ăn uống thả ga. Lại vào bệnh viện một lần nữa, mất mạng không chỉ có mình cô.

Trên đường, anh lái xe rất chậm, mặc dù bây giờ cô đã khá hơn so với buổi chiều, nhưng sắc mặt vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, dù đã truyền nước, bụng chắc chắn vẫn chưa khỏi hẳn, anh xoa đầu cô, ánh mắt đau lòng gần như tràn ra ngoài.

Đến dưới lầu khu chung cư, Lâm Việt Hành một tay cầm đồ, một tay dắt cô.

Cô nhìn điện thoại nói: "Bố mẹ em vẫn chưa về nhà, hôm nay hình như ăn cơm cùng nhân viên ở cửa hàng, mẹ em không tiện đi lại nên ăn ở gần đây."

Lâm Việt Hành không đáp, chỉ dắt cô đi đến nhà anh, anh để đồ xuống: "Vào phòng anh nằm nghỉ một lát, nấu cháo xong anh gọi em."

"Anh có mệt không?" Cô hỏi: "Tan làm xong lại còn phải lo cho Tôn Dạng, bây giờ lại phải lo chuyện của em."

Anh đeo tạp dề, gõ mũi cô: "Cả ngày lo anh mệt hay không, bạn trai em khỏe mạnh, thường xuyên tập thể dục, chút chuyện nhỏ này mà đã khiến anh mệt sao? Coi thường người khác đấy à?"

Quý Tri Duyên khẽ cười: "Vậy em đi nằm một lát."

"Đi đi." Anh nói xong bắt đầu vo gạo, nấu nướng.

Quý Tri Duyên mở cửa phòng anh, đây là lần đầu tiên bước vào không gian riêng tư của anh.

Phòng anh rất gọn gàng, sạch sẽ, không nhiều đồ, tủ sách, tủ quần áo, một chiếc laptop, một chiếc giường lớn hai mét, còn có thiết bị chụp ảnh, ngoài ra cũng không có gì khác, nhưng lại có rất nhiều ảnh.

Anh thật sự rất thích chụp ảnh, có thể phát triển sở thích thành nghề nghiệp sau này, cũng thật vui.

Phong cách ảnh của anh về chân dung cơ bản tập trung vào ảnh nhóm, những con hẻm nhỏ, hoặc những nơi có hơi thở cuộc sống, thậm chí là một số thị trấn làng mạc. Có ruộng lúa, bông lúa mì, cây hồng chín mọng, còn có những người đang cấy lúa.

Xuân, hạ, thu, đông.

Hình như mùa nào cũng được anh ghi lại.

Cuộc sống thật muôn màu muôn vẻ.

Có thể nhìn thấy nội tâm của anh từ những bức ảnh này, cũng giống như những gì anh muốn thể hiện qua ảnh vậy, ấm áp và tràn đầy sức sống. Mỗi người, mỗi nơi anh chụp đều sống động, mỗi khung hình đều ấm áp. Dù chỉ là một nụ cười không đáng chú ý, cũng có thể nhìn ra người đó đã trải qua cuộc sống như thế nào.

Quý Tri Duyên không hề động vào đồ của anh, chỉ nhìn những bức ảnh đặt trên bàn, hoặc treo trên tường, cô thu hồi tầm mắt, định lên giường nằm một lát, ai ngờ vừa nằm xuống, đã bị một bức ảnh ở đầu giường thu hút.

Đó là ảnh chụp chung của hai người trong hội thao trường học năm lớp 11.

Được anh làm thành khung ảnh, đặt ở đầu giường chỗ anh ngủ.

Hai người mặc áo lớp màu hồng, đeo huy chương trên cổ, cô cười tươi rạng rỡ đứng bên cạnh anh, người nhẹ nhàng dựa vào anh. Lúc đó cô chỉ cao đến vai anh, hai người chênh lệch chiều cao khá nhiều, tóc cô hơi rối vì vừa mới vận động xong, còn anh hồi cấp ba đã cao mét tám mấy rồi, dáng người thiếu niên cao gầy, nhưng không hề yếu ớt, gân xanh trên mu bàn tay và cánh tay nổi rõ, vẻ mặt hơi ngại ngùng, mà cô nhìn kỹ mới phát hiện ra dái tai đỏ ửng của anh bị ống kính bắt được, bao gồm cả má anh cũng hơi đỏ, da anh trắng, chút đỏ trên mặt kiểu gì cũng không giấu được.

Ống kính hình như vĩnh viễn không thể lừa dối người khác, những điều bạn cố ý che giấu, tự cho là mình che giấu hoàn hảo, trái tim đang đập loạn nhịp, nhưng trước ống kính, dù chỉ là một biểu cảm cũng bị phơi bày rõ ràng.

Tình cảm của bạn căn bản không thể che giấu được.

Cô cầm bức ảnh xem rất lâu, bức ảnh được anh in ra, giữ gìn rất tốt, cô thậm chí ngoài ảnh tốt nghiệp cấp ba ra còn không nhớ được bức ảnh nào khác của thời cấp ba, cấp ba đối với cô mà nói, hình như hơi mơ hồ, nhưng bây giờ nhìn lại, cô cảm thấy mình không khác gì so với chàng trai 17, 18 tuổi lúc đó. Chỉ là một bức ảnh, nhưng lại mang đến rất nhiều kỷ niệm.

Cô không khỏi nhớ lại, lúc hai người mới gặp, cô đã nhìn thấy bức ảnh chụp chung với bà chủ quán tạp hóa ở nhà anh, sao hình như thời cấp ba của cô, anh còn nhớ rõ hơn cả cô.

Những năm tháng thanh xuân mà cô sắp quên mất, có phải anh đều đã giữ gìn thay cô không.

Cô ngồi trên giường anh một lúc, cửa phòng mở ra, tiếng bước chân Lâm Việt Hành từ từ tiến lại gần, đi đến bên cạnh cô: "Cháo nấu xong rồi, anh bưng vào cho em ăn, hay là ra ngoài?"

Quý Tri Duyên đứng dậy: "Ra ngoài đi."

Lâm Việt Hành nắm tay cô, cô khẽ cười: "Mới mấy bước chân? Còn dắt em."

Anh nắm lấy tay cô, đưa lên miệng, hôn lên mu bàn tay cô: "Cứ, muốn, dắt."

Đi đến phòng khách, Quý Tri Duyên mới phát hiện mình vẫn đang đi giày thể thao lúc ra ngoài, cô nói: "Cho em mượn đôi dép đi trong nhà được không?"

Anh nghe xong đi đến cửa, lấy ra một đôi dép lê màu trắng từ tủ giày, rõ ràng là dép lê của nữ, lần trước ở nhà anh, cô đi dép lê của mình, cô thay xong: "Anh đặc biệt mua à?"

"Ừm, có mấy đôi đấy, em thay đổi mà đi." Anh nửa đùa nửa thật nói: "Dù sao em cũng muốn đến lúc nào thì đến, đâu phải khách."

Mùi cháo thơm đã lan tỏa khắp phòng khách, Lâm Việt Hành múc cho cô một bát, là cháo rau, anh nói: "Em vừa truyền nước xong, tốt nhất nên ăn nhiều rau củ quả, hạn chế ăn đồ có protein, dạ dày sẽ không chịu nổi."

"Ừm, được." Cô bưng lên, uống từng ngụm nhỏ.

Lâm Việt Hành cũng không rảnh rỗi, bận làm việc khác. Đợi dọn dẹp xong mới ngồi bên cạnh cô, cô đã uống xong rồi.

Anh hỏi: "Bố mẹ em mấy giờ về?"

"Không biết nữa, họ liên hoan ở cửa hàng, cửa hàng toàn là những người trạc tuổi họ, coi như là cùng một độ tuổi, có lẽ sẽ nói chuyện nhiều hơn, cho nên chắc sẽ về muộn." Quý Tri Duyên nói: "Thật ra em về nhà cũng không sao, em có thể tự chăm sóc bản thân."

"Anh nói vậy là giống như đang đuổi em về nhà sao?" Anh dọn bát: "Trạng thái này của em chắc ngày mai cũng không đi làm được, thuốc  anh lấy ngày mai sẽ sắc cho em uống. Mấy ngày nay ăn uống cũng phải chú ý, ăn nhiều đồ bổ dạ dày."

"Vậy đợi bố mẹ em về rồi em về." Quý Tri Duyên nói: "Em đến giúp anh nhé."

Cô vừa đứng dậy, đã bị Lâm Việt Hành ấn đầu xuống: "Qua sô pha nghỉ ngơi đi. Hoặc là vào phòng anh ngủ, đợi bố mẹ em về rồi hãy đi. Không muốn về, tối nay ở lại đây cũng được."

"Hả?" Quý Tri Duyên chậm rãi nói: "Ở lại đây, ngủ... cùng nhau?"

Lâm Việt Hành nhịn cười: "Ở đây có mấy phòng, em muốn ngủ ở đâu cũng được, đương nhiên, nếu em muốn ngủ cùng anh, anh cũng không ngại. Nhưng mà, anh vừa nói ở lại đây, em đã nghĩ đến việc ngủ cùng anh rồi sao?"

"..."

"Cũng không phải." Cô định tìm lại chút mặt mũi: "Em cứ tưởng anh muốn ngủ cùng em, nói ra lời trong lòng anh thôi..."

Lâm Việt Hành véo mặt cô: "Thôi được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, anh làm xong việc sẽ đến với em."

Quý Tri Duyên đi đến ghế sô pha ngồi, bụng thật ra đã đỡ hơn nhiều rồi, vừa rồi cô cũng không ăn nhiều lắm, vẫn hơi buồn nôn, nhưng không ăn lại đói, nhưng mà cháo anh nấu rất ngon. Húp xong bụng ấm áp, thoải mái hơn rất nhiều.

Lâm Việt Hành rửa bát xong đi đến, Quý Tri Duyên mới nhớ ra, hôm nay mua đồ cho anh, cô đưa túi đến trước mặt anh: "Tặng anh."

"Quà à?" Anh cười: "Không phải lễ tết gì sao lại tặng quà cho anh?"

"Muốn tặng thì tặng thôi, cần gì phải đến lễ tết mới tặng chứ." Quý Tri Duyên nói: "Anh xem đi."

Anh mở ra xem, là một chai nước hoa nam, tuy chưa mở ra, nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

Quý Tri Duyên nói: "Mùi này rất thơm."

"Ừm, không tồi." Anh nói: "Sao lại nghĩ đến việc tặng anh cái này? Mùi hương trên người anh em không thích sao?"

Quý Tri Duyên nhìn anh chăm chú: "Trên người anh có mùi gì đâu?"

Anh nhướng mày: "Mùi đàn ông."

"......"

"Anh tắm xong xịt chút nước hoa, mùi này chắc là sẽ dễ ngủ." Quý Tri Duyên nói.

"Ồ, vậy tối nay thử xem?" Anh nói: "Anh đi tắm nhé?"

Quý Tri Duyên liếc mắt nhìn xung quanh, hình như tâm tư của mình bị anh nhìn thấu, thật ra cô muốn nhào vào lòng anh ôm anh như vậy, anh tắm xong, liệu có để ý việc cô chưa tắm mà đã ôm anh không?

Thấy anh không có động tĩnh gì, Quý Tri Duyên đẩy anh: "Vậy anh đi tắm đi, tắm xong vừa hay thử mùi hương này."

Anh cười: "Gấp gì chứ."

"......"

Cô gấp gì chứ!

Trước khi đi, anh xoa đầu cô: "Em nằm xem tivi một lát đi, anh sẽ đến ngay."

Sau khi anh đi, Quý Tri Duyên thở phào nhẹ nhõm, sao lại căng thẳng thế này.

Cô bật tivi nhà anh, không có tâm trạng xem gì cả, trong tai có thể nghe rõ tiếng nước trong phòng tắm, cô nào còn tâm trí xem tivi nữa.

Nửa tiếng sau, cửa phòng tắm mở ra, hơi nóng bên trong phả ra ngoài, Quý Tri Duyên nghe thấy động tĩnh, không quay đầu lại, ngồi thẳng người dậy.

Cho đến khi tiếng bước chân anh từ từ tiến lại gần, hơi nóng sau khi tắm cũng theo đó đến gần cô.

Hình như nhận ra trên người mình vẫn còn nước, anh không ngồi xuống chỉ đứng đó lau tóc.

Quý Tri Duyên quay đầu lại, liếc thấy thân hình cao lớn của anh đang đứng đó.

Anh mặc áo choàng tắm, để lộ một mảng nhỏ cơ ngực, những giọt nước theo mái tóc rơi xuống lồng ngực rắn chắc của anh, từ từ trượt xuống trông rất gợi cảm.

Cô nuốt nước bọt, đợi anh lau tóc gần xong, người cũng thoải mái hơn một chút.

Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, mở chai nước hoa, cách xa một chút, xịt lên người.

Mùi hương lập tức tràn ngập khứu giác của Quý Tri Duyên, cô lại ngửi kỹ một chút, hơi say, mùi hương này khiến đầu óc cô hơi choáng váng.

Eo đột nhiên bị một đôi tay ôm chặt, anh ghé sát tai cô khẽ nói: "Thích mùi này sao?"

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /81 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Gia Cổ Tỉnh Thông Vũ Lâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net