Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
  3. Chương 67
Trước /81 Sau

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 67

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bị anh ép lùi lại một chút, nhưng Quý Tri Duyên rất nhanh đã bị anh kéo lại, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô, từng nụ hôn rơi xuống, từ trán đến khóe môi.

Đầu lưỡi anh tách môi cô ra, mãnh liệt nhưng không cho cô chút cơ hội phản kháng. Cơ thể anh mất kiểm soát đè xuống, tay đặt trên eo cô, tình cảm dâng trào không thể kìm nén.

Tay Quý Tri Duyên bị anh nắm chặt, hai người ngã xuống sofa. Dù hôn nhau cuồng nhiệt như vậy, anh vẫn chú ý đến vết thương ở chân cô, tránh chạm vào.

Có được chút thời gian để thở, Quý Tri Duyên thở hổn hển, giọng khàn đi rất nhiều, "Em... khó chịu."

Bị anh hôn đến mức toàn thân khó chịu.

Lâm Việt Hành như chưa hoàn hồn, nâng cằm cô lên hôn tiếp, không cho cô cơ hội nói chuyện, như thể không bao giờ thỏa mãn, liên tục muốn chiếm đoạt tất cả của cô.

Môi Quý Tri Duyên bị anh hôn đến tê dại, hơi đau. Tay cô luồn vào trong áo anh, cảm nhận được tay cô, cơ thể anh khẽ run lên, nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, nhẹ nhàng cắn tai cô, mỗi chữ thốt ra đều vô cùng khó khăn, "Đừng... đừng chạm."

Hai người nhìn nhau vài giây, Quý Tri Duyên mở lời: "Muốn...ngồi dậy không?"

Anh không hôn cô nữa, nhưng cũng không để cô đi, cứ ôm cô như vậy.

Một lúc sau, anh hỏi: "Chú khi nào xuất viện?"

"Ngày kia."

"Ừ, anh cùng em đến đón chú xuất viện." Nói xong, anh mới đứng dậy, "Muộn rồi, về ngủ thôi."

"Vâng, lát nữa anh trai em đưa mẹ về, tối nay anh ấy ở bên đó." Quý Tri Duyên định đứng dậy, vừa đứng lên đã bị anh bế ngang, cô thuận thế ôm lấy vai anh, khẽ nói: "Em tự về được mà."

Anh cọ mũi vào mũi cô, "Sợ em đau, anh bế em, em không thoải mái, không thích sao?"

Mặt Quý Tri Duyên nóng bừng, vùi mặt vào lòng anh, "Anh làm gì em cũng thích."

Lâm Việt Hành nhếch mép, "Quý Tri Duyên, em cũng biết ngại à?"

Quý Tri Duyên không nói gì, hình như đã rất nhiều lần cô cảm thấy ngại ngùng trước mặt anh, nói như thể anh không biết ngại vậy.

Anh bế cô đến cửa nhà cô, Quý Tri Duyên nhập mật mã, Lâm Việt Hành nói: "Tắm xong, anh đưa em vào phòng ngủ nhé?"

"Ừm." Cô nói: "Phòng em ở bên trái."

Anh cứ thế bế cô, cuối cùng đến phòng cô, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cúi người dặn dò vài câu, "Mấy ngày nay tắm rửa cẩn thận một chút, nếu có gì khó chịu thì phải nói với anh, nhìn em thì khỏe mạnh đấy, nhưng lại hay gặp chuyện, lúc thì bị thương ở chân, lúc thì viêm dạ dày, bây giờ lại bị thương ở chân, phải cột em vào người anh, ngày nào cũng trông chừng em mới được."

Quý Tri Duyên khẽ cười, "Anh bá đạo thiệt chứ."

Lâm Việt Hành nhướng mày, "Ừ, em chưa thấy hết đâu."

Nói xong, anh đắp chăn cho cô, "Ngủ sớm đi, anh về đây."

Quý Tri Duyên nhìn anh rời đi, anh không nán lại trong phòng cô, cũng không nhìn ngó xung quanh, đây là không gian riêng tư của cô, dù là bạn trai, anh vẫn giữ chừng mực. Từ "bá đạo" hình như không liên quan gì đến anh, nhưng cô lại cảm thấy đã từng thấy dáng vẻ đó ở anh, có chút quen thuộc.

Nghĩ mãi, cô mới nhận ra đó là lúc anh hôn mình, đặc biệt là vừa nãy.

Từng chút từng chút chiếm lấy, từ nông đến sâu, từ nhẹ đến mạnh.

Như muốn chiếm hữu toàn bộ con người cô.

Cô lấy tay che mặt, sau này nhất định không được giận dỗi anh nữa.

Cô nằm trên giường một lúc, xem video mà không nghe thấy gì, cho đến khi cửa mở, cô mới phát hiện Quý Ngôn và mẹ đã về.

Quý Ngôn dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Âm thanh video lớn như vậy, không nghe thấy tiếng gõ cửa à?]

Quý Tri Duyên: [Sao lại về nhanh vậy?]

[Ừ, lát nữa anh phải đến bệnh viện, mẹ về rồi.] Quý Ngôn chú ý đến chân cô, hỏi: [Ngã à?]

Quý Tri Duyên gật đầu, [Không sao, anh đến bệnh viện với bố đi.]

Quý Ngôn: [Cẩn thận đấy, mẹ ở phòng khách, anh đi bệnh viện đây.]

[Ngày mai em không đi làm, mẹ muốn đến bệnh viện, em đưa mẹ đi, anh cứ đi làm đi.]

Quý Ngôn không nói gì thêm, đóng cửa phòng cô lại. Cô định xuống nhà, ai ngờ cửa lại mở ra, Trịnh Di đi vào.

Cô nói: "Mẹ, sao mẹ lại về sớm vậy?"

"Ừ, chân con bị sao vậy?" Trịnh Di hỏi.

Quý Tri Duyên cười cười, "Đang suy nghĩ, không để ý trượt chân một cái."

Cô gác chân lên, "Không sao đâu ạ."

Cô lại hỏi: "Bố thế nào rồi?"

Trịnh Di nói: "Ông ấy thì có thể làm sao?"

Nhắc đến chuyện này, Trịnh Di nhớ lại chuyện vừa rồi ở bệnh viện, nói: "Đã hơn 50 tuổi rồi, còn như trẻ con, ăn táo cũng phải bắt mẹ gọt."

"À, vậy à." Quý Tri Duyên cười hỏi, "Vậy chắc mẹ cũng gọt cho bố rồi?"

"Không chỉ gọt, còn phải đút cho ông ấy ăn nữa chứ, đã lớn tuổi rồi mà còn mặt dày như vậy."

"Ôi trời, mẹ, bố mua đồ ăn cho mẹ mà, mẹ cứ chiều bố một chút đi. Hơn nữa, trước đây lúc mẹ ốm, con với anh trai đều đi học, đều là bố chăm sóc mẹ, mẹ nói không muốn bố đút cơm, bố vẫn cứ đút, còn vì chăm sóc mẹ không tốt mà tự trách, mặt mũi như sắp khóc đến nơi, mẹ còn phải dỗ dành bố nữa." Quý Tri Duyên nhớ lại từng chuyện nhỏ trong nhà, cô đều nhớ, cũng nhớ trước đây bố mẹ đã từng thân thiết với nhau như thế nào.

Nghe vậy, vẻ mặt nghiêm nghị của Trịnh Di cuối cùng cũng dịu đi, khóe môi cong lên.

Thấy vậy, Quý Tri Duyên cẩn thận xuống giường, đi đến trước mặt bà, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: "Mẹ, con biết mẹ sẽ không ly hôn với bố, nhưng dù kết quả thế nào, bố thật sự rất yêu mẹ, thậm chí còn hơn cả yêu chúng con. Trước đây bố luôn nói với con và anh trai, nếu không phải vì hai người yêu thương nhau, thì chúng con cũng sẽ không được sinh ra. Vì có sự gắn kết của tình yêu, con cái trong gia đình như vậy mới có thể trưởng thành khỏe mạnh, con và anh trai lớn lên tốt như vậy, chính là vì tình yêu của bố mẹ, chúng con mới có thể phát triển toàn diện cả về thể chất lẫn tinh thần, vì vậy con chưa bao giờ nghĩ bố mẹ sẽ chia tay, trước đây con từng sợ hãi, nhưng bây giờ càng ngày càng không sợ nữa. Bởi vì con biết, bố mẹ con đến với nhau là vì yêu thương nhau."

Trịnh Di vuốt tóc cô, "Con có biết hai năm bố con bỏ đi, tại sao có lúc mẹ cảm thấy không muốn sống nữa không? Trong những lúc hoang mang bất lực đó, mẹ luôn nghĩ đến bố, nhưng mỗi lần nghĩ đến bố con thì ông ấy lại không ở bên cạnh, từng khoảnh khắc đó đều khiến mẹ cảm thấy nghẹt thở. Bố con đã chiếm một phần lớn trong cuộc sống của mẹ, luôn sống vì mẹ, tất cả mọi thứ của bố đều liên quan đến mẹ, cuộc sống của bố đều là mẹ, đến nỗi bố gần như quên mất bản thân mình là ai. Bởi vì mẹ có gia đình, nên bố cũng có gia đình. Gần 30 năm chung sống, bố đã trở thành một phần của mẹ rồi. Hơn cả ông bà ngoại, hơn cả con và anh trai con, con nói có kỳ diệu không, vốn dĩ chúng ta cũng là người xa lạ mà."

Quý Tri Duyên đỏ hoe mắt, "Những lúc khó khăn nhất đều đã qua rồi, sao lại không trân trọng những ngày tháng tốt đẹp chứ, mẹ nói có đúng không?"

Trịnh Di cười: "Ngày mai đến bệnh viện, đi sớm một chút, sáng mai mua bánh ngọt mà bố con thích ăn, bác sĩ nói rồi, phải cho ông ấy ăn ít đường, hôm nay mẹ về nhà ngồi trên xe anh trai con, vừa hay thấy có một tiệm bán bánh ngọt ít đường."

"Vâng ạ." Quý Tri Duyên nói: "Vậy con đẩy mẹ ra ngoài, tối nay nghỉ ngơi cho tốt nhé."

"Mẹ tự đi được, chân con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã."

Ngày hôm sau, Quý Tri Duyên không đi làm, cô nghỉ liên tục hai ngày, vì ngày kia Quý Văn Danh xuất viện.

Ăn sáng xong, cô và Trịnh Di mua bánh ngọt rồi đến bệnh viện. Cô đẩy Trịnh Di vào phòng, Quý Văn Danh đang ăn chuối, thấy họ liền dừng lại, giả vờ yếu ớt. Quý Tri Duyên vạch trần ông, "Bố, bố làm quá rồi đấy, bác sĩ nói bố không sao rồi, ngày kia là xuất viện rồi."

Quý Văn Danh ngượng ngùng ho khan một tiếng, nhìn đồ trên tay họ, hỏi: "Mang gì ngon đến thế?"

Quý Tri Duyên đặt đồ lên bàn, liếc nhìn Trịnh Di rồi nói lớn: "Đây là bánh mẹ đặc biệt mua cho bố đấy, chúng con xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới mua được."

"Thật... thật sao?" Quý Văn Danh nói: "Vậy... ai mua thì phải đút cho bố ăn."

"Hôm qua tay gãy, hôm nay chưa mọc lại à?" Trịnh Di bực bội nói.

"Ui da, đau quá. Không có sức." Ông giả vờ khoa trương.

Quý Tri Duyên cười, ngồi xuống bên cạnh, nhìn hai người họ đấu khẩu, trong lòng cảm thấy bình yên và ấm áp.

Cả buổi sáng, cô ở bệnh viện cùng bố mẹ, trưa mua cơm về ăn xong, đến chiều cô ra ngoài đi dạo một lát rồi quay lại, thấy Trịnh Di ngủ gục, Quý Văn Danh đã xuống giường đắp chăn cho bà.

Cô nói: "Bố, sao bố lại xuống giường? Mau lên nằm đi ạ."

"Bố không sao, khỏi lâu rồi. Nằm mấy ngày nay, khó chịu chết mất." Quý Văn Danh ngồi thẳng dậy, nói: "Đợi bố về nhà, là có thể về phòng ngủ của bố mẹ, ở cùng mẹ rồi."

Quý Tri Duyên cười: "Nhà mình cấm khoe ân ái. Con với anh từ nhỏ đến lớn không biết đã ăn bao nhiêu cơm chó của bố mẹ rồi. Ngược đãi cẩu độc thân..."

Hình như cô không còn là cẩu độc thân nữa rồi.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi.

Ăn tối xong, cô từ bên ngoài về, định đưa Trịnh Di về nhà, tối nay cô ở lại đây với Quý Văn Danh, nhưng chưa vào phòng bệnh cô đã thấy ông đang nói chuyện với Trịnh Di. Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có hai người họ, như thể những khúc mắc của hai người sẽ được giải quyết hết trong khoảnh khắc này. Cô mím môi, không đi vào.

Những chuyện đổ vỡ, không hay, đau buồn, dày vò bấy lâu nay cuối cùng cũng đã kiên trì vượt qua, cũng không nên do cô nói ra. Chuyện của hai người, nên để hai người tự giải quyết.

Sáng hôm sau, Lâm Việt Hành nhắn wechat cho cô, biết hôm nay Quý Văn Danh xuất viện, Quý Tri Duyên liền gọi điện thoại cho anh. Đầu dây bên kia bắt máy, nói: "Mấy giờ xuất viện?"

Quý Tri Duyên đi ra ngoài, nói: "Trưa nay, hôm nay anh đến, em đã nói với anh trai em không cần đến nữa, dạo này công việc của anh ấy cũng bị ảnh hưởng không ít."

"Được, khoảng 10 giờ anh lái xe đến." Anh nói.

Cúp máy, cô dọn dẹp quần áo cho Quý Văn Danh, lại đi hỏi bác sĩ vài việc, lúc quay lại thì Lâm Việt Hành đã đến phòng bệnh. Cô bước tới, nói: "Anh đến rồi à."

"Ừ, xe ở ngoài, đưa đồ cho anh trước, anh để lên xe." Anh nói.

"Ồ, được." Cô đi vào trong một chút, Lâm Việt Hành nhận lấy đồ trên tay cô, cũng không nói gì thêm. Đợi anh cất đồ xong mới quay lại, Quý Văn Danh thấy anh liền nói: "Tiểu Lâm, cố lên nhé, chú đã vượt qua con đường khó khăn này rồi."

Lâm Việt Hành cười, "Vậy thì chúc mừng chú ạ."

Quý Tri Duyên đến khoác tay Quý Văn Danh, "Bố, về nhà thôi, về nhà con nói với bố sau."

Ba người cùng lên xe. Đến nhà cô, Lâm Việt Hành nhìn vào trong, định đi thì bị Quý Tri Duyên kéo tay lại, "Vào nhà với em đi."

"Hửm?" Anh nói: "Mọi người sum họp gia đình, anh không tham gia đâu, sợ anh ở đó mọi người không thoải mái, đợi hôm nào chỉ có hai chúng ta ở nhà, muốn làm gì thì làm."

Quý Tri Duyên cười: "Em bảo anh vào nhà mà, sao anh lại cứng đầu như hôm em tỏ tình với anh vậy."

Cô kéo anh vào nhà, "Em muốn giới thiệu bạn trai của em với bố mẹ một cách đường hoàng."

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /81 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tướng Quân Hôm Nay Có Phải Mất Trí Nhớ Rồi Không?

Copyright © 2022 - MTruyện.net