Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
  3. Chương 68
Trước /81 Sau

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 68

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Việt Hành không vội đi vào cùng cô, chỉ đứng yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới nói: "Định công khai anh rồi à?"

"..."

"Có bạn trai đẹp trai thế này, đương nhiên em không thể giấu diếm được nữa." Quý Tri Duyên cười nói: "Em có tính toán của riêng mình mà."

Vừa nói, cô vừa kéo anh đi, nhưng anh vẫn đứng im. Quý Tri Duyên kéo mãi, nói: "Sao anh không đi!!"

Lâm Việt Hành nói: "Anh chưa mua gì cả, đi tay không như vậy không hay lắm."

"Nhà em đã có rất nhiều đồ anh mua rồi." Quý Tri Duyên quay người lại đối diện với anh, "Anh căng thẳng à?"

Lâm Việt Hành ho khan một tiếng, như muốn lấy lại chút mặt mũi, "Đương nhiên là không, anh cái gì mà chưa từng thấy, có gì mà phải căng thẳng, hơn nữa, trước mặt chú dì, anh cũng giống như con trai của họ vậy. Một chàng rể thì bằng nửa con trai, anh còn hơn một nửa nữa."

Quý Tri Duyên bật cười, "Anh cũng hay giữ thể diện ghê, bố mẹ em rất thích anh, cả nhà chúng em đều rất thích anh."

Cô tiến lại gần, hôn nhẹ lên môi anh một cái, "Em thích anh nhất."

Khóe miệng Lâm Việt Hành khẽ nhếch lên, nắm tay cô, "Em đợi ở đây một lát, anh về nhà lấy đồ."

Quý Tri Duyên cũng không hỏi, chỉ đứng yên tại chỗ đợi anh. Một lúc sau, anh mang một túi đồ đến, Quý Tri Duyên nhìn qua, cảm giác toàn là giấy tờ gì đó.

Cửa nhà cô không đóng, Quý Văn Danh và Trịnh Di vừa nãy ở trong phòng, bây giờ hai người mới cùng nhau đi ra. Quý Văn Danh tươi cười, nhìn thấy hai người nắm tay nhau, ngẩn người ra mấy giây, rồi mới phản ứng lại chạy nhanh tới, "Thằng nhóc thối tha này, nắm tay con gái tôi làm gì!!"

Quý Văn Danh vỗ vào tay anh, "Buông ra!!"

Hai người buộc phải buông tay nhau, Quý Tri Duyên bất mãn nói: "Bố, bố không phải đã biết từ lâu rồi sao?"

"Biết cái gì, thằng nhóc này không phải là theo đuổi con mãi không được sao?"

Trịnh Di đi tới, nghiêm túc hỏi: "Duyên Duyên, con đang yêu đương với Tiểu Lâm à?"

Quý Tri Duyên trở nên nghiêm túc, "Bố mẹ, đúng là chúng con đang yêu nhau."

"Nghiêm túc sao?" Trịnh Di hỏi.

Lâm Việt Hành đứng trước mặt Trịnh Di, trên mặt là vẻ nghiêm túc và chân thành chưa từng có, "Dì, con thích Duyên Duyên rất lâu rồi, từ hồi cấp ba đến giờ, không ngày nào là con không thích em ấy, con luôn luôn nghiêm túc với em ấy."

Anh lấy túi đồ trên tay ra, một xấp tài liệu và giấy tờ, nói: "Đây là tất cả của con, sổ đỏ, thẻ ngân hàng, báo cáo sức khỏe, còn có thông tin gia đình con."

Anh tiếp tục lấy ra, "Đây là những bức ảnh con chụp khi làm nhiếp ảnh gia, và những giải thưởng con đã đạt được. Bản sao kê này là toàn bộ số tiền con kiếm được khi làm nhiếp ảnh, từ hồi đại học đến giờ, dì có thể xem những tác phẩm này trên mạng. Có thể dì không quan tâm đến những thứ này, con chỉ muốn nói, con luôn nghiêm túc với công việc này và cũng đã đạt được nhiều thành tựu, sau này con cũng sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ. Dù là công việc hay cuộc sống, Duyên Duyên đều biết rõ tất cả mọi chuyện của con, con sẽ không giấu giếm em ấy bất cứ điều gì."

Trịnh Di nhận lấy, xem xét cẩn thận.

Anh mỉm cười, "Con nói những điều này chỉ là để dì và chú yên tâm, con gái của hai người từ nhỏ đến lớn được hai người chăm sóc rất tốt, cũng chưa bao giờ hối thúc em ấy kết hôn. Dù trước đây quan hệ của con với dì và chú rất tốt, nhưng với tư cách là bạn trai của Duyên Duyên, đối với hai người mà nói, con vẫn là một người cần được tìm hiểu kỹ càng. Hai người nhất định sẽ có chút lo lắng hoặc đề phòng. Vì vậy, những thứ này chỉ là một sự đảm bảo đơn giản, để hai người biết rằng, với tư cách là bạn trai của em ấy, con có thể mang đến cho em ấy một sự đảm bảo. Con cũng cam tâm tình nguyện trao tất cả những gì con có cho em ấy."

"Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của riêng con, con cũng không muốn dùng những thứ này để ràng buộc cả đời em ấy. Nếu có ngày nào đó em ấy cảm thấy không vui, không thoải mái, em ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào." Anh hơi cúi đầu, "Nhưng cả đời con đều là của em ấy."

Quý Tri Duyên nghe xong, ngây người nhìn anh, anh đã chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy? Những thứ này, như thể anh đang giao cả đời mình cho cô vậy. Cô thật sự có thể để anh làm đến mức này sao? Trao trọn vẹn, không chút toan tính, cam tâm tình nguyện, ngọt ngào như mật.

Quý Văn Danh đứng bên cạnh cũng mỉm cười mãn nguyện, trong mắt cũng có chút xúc động.

Trịnh Di nhìn những thứ này, ban đầu không có biểu cảm gì, sau đó mới nở một nụ cười, "Con làm dì không biết nói gì, dù dì muốn bắt bẻ con vài câu cũng không nói được."

Bà tiếp tục nói: "Vốn dĩ chúng tôi đã rất yên tâm về con, chúng tôi đều biết con người con, chỉ là bây giờ con như thể giao cả đời mình cho Duyên Duyên vậy, sự chân thành này, bây giờ dì đã thấy rõ hơn rồi."

Quý Văn Danh bước tới vỗ vai Lâm Việt Hành, "Thằng nhóc này, khi nào thì theo đuổi được Duyên Duyên nhà chúng tôi vậy, cũng không nói với chú một tiếng."

Lâm Việt Hành liếc nhìn Quý Tri Duyên bên cạnh, nhướng mày, "Đâu phải con không muốn nói."

Trịnh Di nhìn chằm chằm vào Quý Văn Danh, nói: "Sao, chuyện của bọn trẻ hình như ông đã biết từ trước rồi hả?"

Quý Văn Danh vội vàng phủ nhận, "Tôi không biết, tôi cũng mới biết chuyện bọn trẻ yêu nhau, hai đứa đến với nhau khi nào vậy?"

Quý Tri Duyên hoàn hồn, nói: "Gần ba tháng rồi ạ."

"Cái gì?" Quý Văn Danh kinh ngạc, "Hai đứa lén lút yêu nhau ba tháng?"

Trịnh Di nói: "Sao không nói với bố mẹ?"

Quý Tri Duyên giải thích: "Chúng con yêu nhau cũng phải ổn định một thời gian chứ, hơn nữa, quan hệ của bố với mẹ cũng chưa hòa hoãn, lúc nào cũng cãi nhau, con không muốn bạn trai con bị kẹt giữa hai người. Hai người còn luôn thích gọi anh ấy đến nhà làm việc vặt, khi thì bê đồ, khi thì sửa đồ. Nếu biết anh ấy là bạn trai con, chẳng phải hai người sẽ càng gọi anh ấy đến nhà hơn sao? Lại còn nói hết mọi chuyện cho anh ấy, lỡ như giữa hai người có chuyện gì, anh ấy vừa mới yêu con đã phải xử lý những chuyện này thì không hay lắm."

"Ồ, vậy ra là..." Trịnh Di gật đầu, "Con xót bạn trai rồi hả?"

Bà quay sang nhìn Quý Văn Danh, "Chúng ta có hay gọi nó đến nhà làm việc vặt không?"

Quý Văn Danh nhìn sắc mặt bà, "Không có chứ, không gọi nhiều lắm đâu nhỉ??"

Quý Tri Duyên nói: "Sao lại không? Mẹ thường xuyên gọi anh ấy đến cửa hàng hoa để bê hàng, còn lần trước bố nói đồ đạc trong phòng bày biện không đẹp, không phải cũng gọi anh ấy đến bê đồ giúp bố sao? Đồ bố mua còn nhiều, lại còn cồng kềnh nữa. Còn có lần đường ống nước nhà mình bị hỏng, tủ lạnh bị hỏng, những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng gọi anh ấy. Con đã bảo hai người nói với con hoặc anh trai, vậy mà vẫn cứ gọi anh ấy."

Lâm Việt Hành nắm tay Quý Tri Duyên, "Anh đã nói là anh cam tâm tình nguyện rồi mà, hơn nữa, em với anh trai không khác gì nhau, vậy anh với mọi người có khác gì nhau không? Đều là người nhà cả mà, sao lại khách sáo với anh như vậy."

"Không... không phải ý đó." Quý Tri Duyên nói.

Anh cười, "Vậy sao không sai bảo anh, anh khỏe lắm, không dùng thì phí à?"

Trịnh Di "chậc" một tiếng, nhìn Quý Văn Danh, "Con gái ông cũng đến tuổi biết thương người rồi đấy, nhưng chúng ta còn chưa được hưởng phúc đâu, nó đã dành hết sự quan tâm cho bạn trai rồi."

"Mẹ!!" Quý Tri Duyên hơi bất mãn gọi.

Quý Văn Danh đẩy xe lăn của Trịnh Di, "Hai đứa ở nhà đi, bố với mẹ con ra ngoài đi dạo một chút, bố vừa xuất viện, không chịu được ở nhà đâu."

Sau khi họ ra ngoài, Lâm Việt Hành nhìn ra cửa, nói: "Chú dì hoàn toàn làm lành rồi à?"

"Ừm, gần như vậy, chi tiết cụ thể chắc chỉ có hai người họ biết, nhưng mà em rất vui." Cô cười.

"Ồ, vậy mới chịu công khai anh." Anh nói, "Anh còn tưởng em định giấu anh đến bao giờ nữa chứ."

Quý Tri Duyên nhìn anh, "Bây giờ, tất cả những người quan trọng bên cạnh em, đều biết anh là người của em rồi. Anh vui không?"

Lâm Việt Hành cong môi, "Vậy khi nào em mới để anh thật sự trở thành người của em?"

"Hửm?" Quý Tri Duyên hiểu ý anh, nói: "Anh... trong đầu anh toàn nghĩ gì vậy?"

"Ngoài em ra, còn có thể nghĩ gì nữa?" Anh khẽ cười, "Chẳng lẽ em đang nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng nào đó à? Thèm muốn thân thể anh?"

Anh lại nói một câu mập mờ, "Cái anh nói, cũng có thể không giống với cái em nghĩ đâu."

"..."

Buổi tối, Lâm Việt Hành có việc bận, không ăn cơm cùng họ. Quý Ngôn về nhà ngủ một đêm, vì vậy tối nay Quý Văn Danh nhất quyết đòi ngủ chung phòng với Trịnh Di.

Quý Tri Duyên không hiểu, ngồi trên ban công hóng gió một lúc, Quý Văn Danh đi ra ngồi bên cạnh cô.

Cô khẽ cười, "Bị mẹ đuổi ra à?"

"Đương nhiên là không, bố mẹ vừa mới nằm cùng nhau mà. Nửa đêm đến sáng, chắc chắn bố không ra ngoài đâu." Quý Văn Danh nói: "Vợ chồng thì làm sao mà ngủ riêng được?"

Hai bố con im lặng một lúc, Quý Văn Danh nói: "Sao con cũng không hỏi bố lúc đó tại sao lại bỏ đi? Bất chấp tất cả, hình như con gái bố chưa bao giờ trách bố."

Quý Tri Duyên nhìn ông, một lúc sau mới nói: "Bởi vì, con biết lúc đó bố mệt mỏi đến nhường nào, trốn tránh một chút cũng không sao, chúng ta đều là người bình thường, yêu người khác đồng thời cũng không thể quên mất bản thân mình."

Quý Văn Danh nói: "Lúc đó đi vội quá, đúng là nói chuyện hơi nóng nảy, hơn nữa mấy năm nay bố đều không đi làm, mọi thứ trong nhà đều là mẹ con lo. Bố chỉ nghĩ, con là một đứa con rất giỏi, bố muốn chăm sóc gia đình thật tốt. Mẹ con bị tai nạn, bố thật sự rất tự trách, lúc đó chưa bao giờ bố ghét bản thân mình như vậy. Càng hận bản thân mình vô dụng, nếu bố là người bươn chải bên ngoài, thì mẹ đã không nằm đó rồi, tại sao bố lại bất tài như vậy."

"Sau đó," ông tiếp tục, "bố với mẹ con ở nhà, tâm trạng bà ấy thường xuyên không ổn định, nói năng cũng khó nghe, con cũng biết mà, nhưng có một lần cãi nhau, bà ấy thật sự đã nói những lời rất khó nghe, nói bà ấy nuôi bố bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có thể chẳng còn gì cả. Thật ra bố nên mặc kệ như mọi khi mới đúng. Nhưng nhìn bà ấy một mình trên ban công, vẫn còn nghĩ đến chuyện công việc, bố không hiểu tại sao bà ấy lại cố chấp với công việc như vậy, có phải là bà ấy nghĩ sau này sẽ không còn cơ hội làm việc nữa, bố cũng ở nhà, hoặc là bà ấy luôn nghĩ đến lời hứa lúc chúng ta kết hôn, bà ấy kiếm tiền nuôi gia đình. Bố đi làm chỉ muốn nói với bà ấy, dù thật sự không còn gì, không có các con, bố cũng có thể gánh vác cùng bà ấy. Bố không giỏi giang, không kiếm được nhiều tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không để bà ấy phải khổ."

Quý Tri Duyên đặt tay lên tay ông, "Bố, không ai trong chúng con trách bố cả, mẹ cũng vậy. Chúng con ai cũng biết bố đã hy sinh bao nhiêu cho gia đình này, cho mẹ, cho con và anh trai. Vì vậy, không sao đâu, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút. Dù không phải vì mẹ, vì chính bố, chúng con cũng sẽ không trách bố."

Quý Văn Danh cười: "Mẹ con với bố đều giống nhau, chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho đối phương, chỉ sợ cho không đủ nhiều."

"Hôm nay, những lời Tiểu Lâm nói trước mặt chúng ta, bố nghĩ, thật sự có một người sẵn sàng trao tất cả cho con, bố rất yên tâm."

Ánh trăng đêm nay dịu dàng hơn mọi khi, hoặc có lẽ sự yên bình dịu dàng này đến từ chính nội tâm của cô.

Im lặng hồi lâu, Quý Tri Duyên sắp ngủ thiếp đi thì Quý Văn Danh đột nhiên nói: "Một thời gian nữa đi du lịch với mẹ con nhé, con thấy thế nào? Gần đây có rất nhiều danh lam thắng cảnh, thành phố, bà ấy đều có thể đi. Trước đây bà ấy đã nói muốn đi rồi, nhưng bà ấy luôn cáu kỉnh vì chân, bây giờ cũng nên đi chơi một chút rồi."

Quý Tri Duyên nhắm mắt lại, cười đáp: "Con thấy rất được."

Quý Văn Danh nói là làm, quan hệ với Trịnh Di cũng ngày càng thân thiết, hai người trở lại như trước, thậm chí còn thân mật hơn.

Ông tìm những địa điểm gần đây, không thể đi quá xa, con cái cũng không yên tâm, và dự định tự lái xe đi. Ông tự mình lái xe, vốn dĩ Quý Ngôn định đi cùng, anh không yên tâm lắm, nhưng Quý Văn Danh nhất quyết không cho, thứ nhất là không đi xa, thứ hai là ông thấy mình có thể chăm sóc tốt cho bà.

Vài ngày sau, buổi sáng, hai anh em tiễn bố mẹ ra ngoài, Quý Tri Duyên dặn dò: "Bố, có việc gì thì gọi điện thoại cho con, đi đâu cũng phải báo cho con và anh trai một tiếng, nhớ chụp ảnh gửi cho chúng con nhé."

"Được rồi được rồi, khó khăn lắm mới được đi chơi một lần, dặn dò mấy ngày nay rồi, bố chăm sóc mẹ con chẳng lẽ không bằng các con sao? Đến điểm du lịch nào cũng sẽ báo cho các con, yên tâm đi, hai đứa ở nhà cho ngoan." Quý Văn Danh nói.

Trịnh Di cũng cười, "Yên tâm đi, trước đây mẹ đã từng đi rồi, những nơi bố con tìm đều rất thân thiện với người khuyết tật như mẹ."

"Mẹ." Quý Tri Duyên khẽ gọi, trong mắt có chút xót xa.

Quý Ngôn ôm vai cô, sau khi bố mẹ đi rồi, anh dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Mấy ngày nay anh về nhà ở.]

Quý Tri Duyên: [Nhà anh không phải còn có cô bé nhỏ sao? Hơn nữa, khó khăn lắm bố mẹ mới không ở nhà, em có thể sống một mình, em còn chưa muốn sống chung với ai đâu, cho em chút không gian riêng tư đi, câu này chẳng phải chính anh đã nói sao?]

Quý Ngôn: [Em giỏi lắm.]

Anh dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Có chuyện gì thì gọi cho anh.]

Anh lại nhớ ra điều gì đó: [Suýt nữa thì quên, bạn trai em ở ngay đối diện mà, thôi được rồi, em tự chăm sóc bản thân cho tốt, anh đi làm đây.]

Sau khi Quý Ngôn đi, cô cũng đi làm, hôm nay phải đi quay phim ở ngoài, Lâm Việt Hành còn chưa biết bố mẹ cô đi du lịch.

Tan làm, anh cũng xong việc, đến phim trường đón cô. Quý Tri Duyên lên xe, anh thắt dây an toàn cho cô, thấy cô tươi cười liền hỏi: "Sao lại vui vẻ thế?"

Cô cười: "Bố mẹ em đi du lịch rồi, gửi ảnh cho em này."

Cô đưa ảnh cho anh xem, "Anh xem, có phải rất đáng yêu không, ảnh bố chụp cùng mẹ em."

Lâm Việt Hành nhìn kỹ, "Hạnh phúc thật đấy."

Xe chạy được một đoạn, anh nói: "Vậy mấy hôm nay, em ở nhà một mình à?"

"Ừm, sống một mình." Quý Tri Duyên vừa xem ảnh vừa trả lời.

"Vậy em nhớ khóa cửa cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho anh." Anh nói: "Hay là anh đến ở cùng em?"

Quý Tri Duyên bật cười, "Anh không sợ em thèm muốn thân thể của anh à?"

Lâm Việt Hành nghiêng đầu cười, "Hình như anh đã nói rồi, thân thể anh chỉ cho bạn gái anh xem thôi, nên em muốn thèm muốn thế nào cũng được, bởi vì tất cả đều là của em."

Quý Tri Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được cười.

Vốn dĩ định ra ngoài ăn, nhưng Quý Tri Duyên còn chút việc phải xử lý, nên hai người về nhà anh. Anh nấu cơm xong gọi cô ăn cơm, ăn xong không lâu, cô lại bận việc.

Đến khi cô ra khỏi phòng anh, đã 8 giờ tối, Quý Tri Duyên ngồi trên sofa, hình như anh đi tắm rồi.

Cô hơi buồn ngủ, liếc nhìn quả táo trên bàn, cầm lấy một quả, định chia đôi với anh, nhưng trên bàn không có dao, cô lại lười vào bếp, định bẻ bằng tay.

Có lẽ là vừa nãy hơi mệt, gõ bàn phím mãi, cảm thấy tay không còn sức.

Cô dùng sức bẻ mãi, vẫn không bẻ được, thở dài, không muốn ăn nữa. Táo anh mua quả to quá, cô chỉ muốn ăn nửa quả thôi.

Định đặt lại vào đĩa thì quả táo trên tay bị lấy đi, trên đỉnh đầu có hơi ấm phả xuống.

Cô ngẩng đầu lên, thấy Lâm Việt Hành đứng sau lưng mình, anh cầm quả táo, dùng một chút sức, quả táo dễ dàng tách làm đôi.

Anh đưa cả hai nửa cho cô, "Bẻ ra ăn ngon hơn à?"

"Không phải, định chia cho anh một nửa." Cô chỉ nhận lấy một nửa.

Lâm Việt Hành ngồi xuống bên cạnh cô, cầm nửa quả táo còn lại gặm, "Quả táo này khó bẻ thật."

Quý Tri Duyên nhìn quả táo trên tay, lúc anh bẻ táo, cô có cảm giác quen thuộc.

Hình như hồi cấp ba, anh cũng từng bẻ táo giúp cô như vậy.

Có lẽ vì không tiếp xúc với anh nhiều, nên cô nhớ rất rõ.

Nếu cô nhớ không nhầm, hình như là giờ thể dục, hoạt động tự do, cô không biết làm gì, sau khi vận động mệt mỏi, lúc về lớp, cô tìm thấy một quả táo trong ngăn bàn, lấy khăn giấy lau sạch, định chia đôi với Thôi Nhiễm, nhưng lúc đó tay cô không còn sức, bình thường cô có thể dễ dàng bẻ táo bằng tay không, nhưng hôm đó lại không bẻ được. Vận động xong tay bị mỏi.

Cô định dùng sức bẻ tiếp thì quả táo trên tay đột nhiên bị người ta lấy mất, anh đứng trước mặt cô, bẻ quả táo ra, rồi đưa cho cô.

Sau đó anh liền bỏ đi, về chỗ ngồi của mình.

Suốt quá trình đó, anh không nói một lời nào.

Thôi Nhiễm còn hỏi cô: "Cậu ta làm gì vậy?"

Cô cũng không hiểu, "Chắc là thừa năng lượng?"

Anh như thể tình cờ nhìn thấy, lại như thể cố ý đi tới. Chính là muốn bẻ táo giúp cô, nhưng đó là lần đầu tiên anh chủ động, lại có chút khó hiểu khi đến gần cô.

Hoàn hồn lại, Quý Tri Duyên nói: "Hồi cấp ba... sao anh lại đột nhiên bẻ táo giúp em?"

Cô lắc đầu, "Chắc anh không nhớ đâu."

Im lặng vài giây, Lâm Việt Hành ăn xong quả táo trên tay, giọng điệu lại không nghiêm túc lắm, không biết là thật hay giả, "Nghĩ là em sẽ chia cho anh nửa quả."

"Vậy sao anh lại bỏ đi?"

Anh khẽ nói: "Anh có thể không căng thẳng sao?"

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /81 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Copyright © 2022 - MTruyện.net