Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang
  3. Chương 81: Ngoại truyện (Hoàn)
Trước /81 Sau

Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 81: Ngoại truyện (Hoàn)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khai giảng năm lớp 11, Lâm Việt Hành gặp lại Quý Tri Duyên, đã nửa tháng trôi qua kể từ kỳ nghỉ hè lần trước, anh cũng tự nhận mình không nhớ đến cô nhiều lắm, chỉ là thỉnh thoảng đi ngang qua con hẻm đó sẽ nghĩ đến bóng lưng phóng khoáng ấy.

Anh một mình đi đến gần cửa lớp thì bị một bóng người chạy nhanh đến va phải, bất ngờ không kịp đề phòng, anh suýt ngã, anh vịn vào khung cửa, nhìn thẳng vào người trước mặt.

Còn chưa nhìn rõ mặt, đã rơi vào nụ cười ấy, tóc cô rối bù như tổ quạ, giống như vừa mới cãi nhau với ai đó, anh còn chưa kịp lên tiếng, cô đã đưa tay ra: "Tiểu Bạch Kiểm? Còn nhớ tôi không?"

"..."

"Tiểu Bạch Kiểm gì chứ?" Giọng anh không được tốt lắm, nhìn chằm chằm vào mái tóc tổ quạ của cô: "Cậu lại đánh nhau với người ta à?"

Cô gái không quan tâm vuốt tóc: "Đừng nhắc nữa, ngắm trai đẹp bị đạp một cái."

"..."

Cô lướt qua anh đi vào: "Chúng ta học cùng lớp à?"

Anh đi theo sau cô: "Chứ sao nữa?"

Hai người vừa vào lớp, cả lớp đang ồn ào bỗng chốc im lặng, không biết có phải hai người quá nổi bật hay không, mọi người đều ngầm cho rằng hai người nhất định có quan hệ gì đó, cùng một lúc xuất hiện hai người có ngoại hình nổi bật, rất khó để không khiến người ta chú ý.

Anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, người ngồi cạnh đó chính là Tôn Dạng, anh ta mặc áo ba lỗ đi thẳng đến, ghé sát vào hỏi anh: "Cô gái đó xinh thật đấy, bạn gái cậu à?"

Anh dừng lại một chút: "Không phải, không thân."

Tôn Dạng thờ ơ nói một câu: "Nhưng lại rất có tướng phu thê."

Nghe câu này, động tác trên tay anh dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Quý Tri Duyên, trong lòng dâng lên một tia gợn sóng.

Ban đầu bọn họ không có nhiều giao tiếp, anh cũng luôn tin rằng mình không phải là kiểu người chỉ cần nhìn một cái là nảy sinh tình cảm, yêu từ cái nhìn đầu tiên, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra với anh.

Anh quên mất là tiết học nào, bị Tôn Dạng đẩy một cái: "Cậu làm gì cứ nhìn về phía trước thế?"

"Ai nhìn chứ?" Anh nói: "Tôi đang chăm chú nghe giảng."

Vừa dứt lời đã bị giáo viên gọi: "Lâm Việt Hành, em lên trả lời câu hỏi này."

Tôn Dạng cười thầm bên dưới, anh chậm rãi đứng dậy: "Em không nghe."

"Các em đúng là lứa học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy!"

"Quý Tri Duyên em lên trả lời."

Cô đột nhiên bị gọi tên, cau mày đứng dậy: "Em cũng không nghe."

"Em ngồi bàn đầu mà cũng không nghe!! Em đúng là..."

Còn chưa nói hết câu, Lâm Việt Hành đã lên tiếng: "Thưa thầy, chúng em đều không hiểu, thầy nói lại một lần nữa thì hơn, lãng phí thời gian mắng người làm gì chứ?"

"Hai em tan học viết bản kiểm điểm 1000 chữ nộp lên văn phòng cho tôi vào chiều nay!!"

Tan học, Tôn Dạng nói: "Dạo này cậu làm sao vậy? Cứ nhìn về phía trước? Lão Đinh vừa định mắng Quý Tri Duyên cậu đã ngắt lời."

Tôn Dạng uống nước: "Có phải để ý người ta rồi không?"

Anh không phủ nhận, ngược lại cười một tiếng: "Rõ ràng vậy sao?"

"Phụt..." Nước trong miệng Tôn Dạng phun hết ra ngoài: "Mẹ kiếp, tôi biết ngay mà... Sáng nay giờ thể dục, cô ấy chào cậu một tiếng, quả bóng rổ trong tay cậu bay xa tít tắp."

"Tính tình cô ấy nóng nảy như vậy, cậu thích cô ấy cái gì? Mới khai giảng không lâu, suốt ngày đánh nhau, cãi nhau với người khác, bố cô ấy đến văn phòng mấy lần rồi, đến nỗi không dám đến lớp."

"Cậu hiểu gì chứ?" Anh xoay cây bút bi trên tay: "Người có thể bị cô ấy bắt nạt thì là người tốt gì chứ?"

Giờ thể dục, về đến lớp, thấy cô cũng ở đó, trong lớp chỉ có hai người họ, cô dường như buồn ngủ, gục xuống bàn một lúc thì ngủ thiếp đi.

Anh bước nhẹ đến, ngồi trước mặt cô, xoay người lại, đối diện với cô, ánh nắng bên ngoài chói mắt, anh đứng dậy đi đến kéo rèm cửa lại. Gió nhẹ thổi qua mặt cô, từng cơn, từng cơn, nhịp tim anh cũng theo đó mà tăng nhanh.

Gợn sóng trong lòng dâng lên lần lượt, đến khi anh muốn kìm nén thì đã không kịp nữa rồi.

"Quý Tri Duyên lại chạy sang lớp bên cạnh ngắm trai đẹp rồi."

"Nghe nói Quý Tri Duyên để ý một anh khóa trên?"

"Cuối tuần này Quý Tri Duyên lại đi chơi với... à?"

Anh đột nhiên đứng dậy: "Phiền phức thật đấy!"

"Sao cô ấy cứ chạy lung tung ngắm trai đẹp vậy? Cứ không ngắm cậu? Mắt nhìn người của cô ấy cũng không tốt à? Ai đẹp trai bằng cậu chứ?"

Tôn Dạng lải nhải nói: "Nhưng mà hình như người cô ấy để ý đều là một kiểu? Hoàn cảnh đáng thương, lạnh lùng như băng, chẳng có điểm nào giống cậu cả."

"Không liên quan đến tôi."

Tan học, Quý Tri Duyên lấy ra mấy viên kẹo vị sơn tra từ trong hộp đưa cho anh: "Cho cậu."

Anh ngẩn người ra một lúc, quay về chỗ ngồi, lại bỏ vào túi, cuối cùng nhìn chằm chằm viên kẹo đó trong tiết học, đến khi tan học, Tôn Dạng nói: "Sao cậu không ăn viên kẹo đó vậy? Cũng khá ngon đấy."

"Cậu cũng ăn rồi à?"

"Ừ, Quý Tri Duyên cho đấy, ai cũng có, tôi còn xin cô ấy thêm một viên nữa."

"..."

Anh thở dài một hơi, chặn cô lại: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Quý Tri Duyên đẩy anh ra: "Tôi không có thời gian, đợi thứ hai lên lớp cậu nói sau."

Cô chạy rất nhanh, không biết chạy đến bên cạnh ai.

Trong ấn tượng, anh đã tiếp cận cô như vậy rất nhiều lần. Chỉ là lần lượt bị cô đẩy ra.

Lời muốn thổ lộ cũng bị anh nuốt xuống.

Kỳ nghỉ hè năm lớp 11, tình cờ gặp cô một lần ở bên ngoài, khoảng thời gian đó, anh luôn đạp xe đi trên con đường đó, đến cửa hàng bánh ngọt mà cô đã ăn, đi cùng đường với cô, ăn cùng một thứ với cô, hết lần này đến lần khác.

Con đường đó, bọn họ chưa từng đi cùng nhau, nhưng anh cảm thấy, bọn họ vẫn cùng nhau cảm nhận bốn mùa.

Cùng cô đón gió xuân, nghe tiếng ve kêu, ngắm lá rụng bay, chờ mùa đông tuyết rơi.

Chỉ là thỉnh thoảng rất may mắn có thể gặp cô một hai lần, có lúc đợi cả ngày cũng không gặp được cô một lần, nhưng anh vẫn luôn kiên trì như vậy, chỉ hy vọng mình may mắn, có thể gặp cô một lần, vì luôn nghĩ đến cô.

Anh không thể quên, buổi sáng yên bình đó, cô mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, áo khoác mở rộng tùy ý, xắn tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay nhỏ.

Tóc tai có vẻ như vừa mới vận động xong, lòa xòa nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Dù mệt mỏi đến đâu cô vẫn luôn giữ thẳng lưng.

Trông rất trẻ trung, tràn đầy sức sống.

Không biết có phải tâm trạng tốt hay không, cô hào phóng ngẩng đầu chào hỏi mọi bạn học đi ngang qua một cách cởi mở và tự nhiên, đến khi quay đầu lại, ánh mắt chạm phải anh, đó là lần đầu tiên cô chủ động chào hỏi anh như vậy, ngẩng đầu cười thoải mái, giống như hai người rất quen thuộc, anh đứng ngây người ra rất lâu, cho đến khi bóng lưng cô biến mất, quả bóng rổ trong tay cũng theo đó mà lăn đi rất xa.

 

Đó là lần khiến anh rung động nhất trong vô số lần rung động vì cô.

Dù bao nhiêu năm trôi qua, nhớ lại cảnh tượng đó vẫn khiến anh rung động hết lần này đến lần khác.

Cô luôn như vậy, rực rỡ và hào phóng, không bao giờ keo kiệt lời khen ngợi với người khác, dù là người nhạy cảm đến mức không đáng kể, cô cũng sẽ phát hiện ra những điểm mà người khác không nhìn thấy, sẽ hào phóng khen phụ kiện tóc của người khác đẹp, quần áo đẹp, trong mắt cô, tất cả mọi người đều như nhau, ở độ tuổi đó không có sự phân biệt đẹp xấu, tất cả mọi người đều rực rỡ như nhau.

Cho đến ngày tốt nghiệp cấp ba, nhìn các bạn học ồn ào trêu chọc cô và Thịnh Lễ, anh đứng bên cạnh, trong tiếng ồn ào lặng lẽ đứng đó.

Đợi cô ra ngoài, tất cả cảm xúc đều dồn về phía anh, lần cuối cùng.

Hoàn toàn khác với cảnh tượng anh tưởng tượng, anh cứ như vậy kéo cô lại, nói với cô những lời đó, bốc đồng, nhưng cũng không kịp kiềm chế, đó đã là giới hạn chịu đựng của anh. Đã tốt nghiệp rồi, anh còn cơ hội nào nữa chứ.

Còn chưa nói hết câu, lời từ chối của cô cũng khiến trái tim nóng bỏng của anh nguội lạnh theo, một mình đứng ở hành lang, gió nhẹ thổi qua đồng phục của anh, thân hình cao lớn dần dần cúi xuống.

Mắt đỏ hoe, khi Tôn Dạng tìm thấy anh, anh chỉ ngồi dưới đất không nói một lời.

Anh cứ như vậy khiến cô chán ghét.

Tốt nghiệp cấp ba, anh vào một trường đại học khá tốt, người nhà đã nói rất nhiều lần đến trường đại học ở nước ngoài, vì anh thích nhiếp ảnh, chuyên ngành nhiếp ảnh, anh không cảm thấy cũng không muốn ra nước ngoài. Cứ chờ đã, đợi tốt nghiệp, anh có dự định của riêng mình.

Năm nhất đại học, quen biết những người bạn cùng phòng tốt, cuộc sống đại học cũng khá tốt, chỉ là người bên cạnh luôn thay đổi bạn gái, hoặc tiếp nhận không ít người, chỉ có anh vẫn luôn một mình.

Thỉnh thoảng anh cũng nghĩ đến cô, anh cảm thấy mình đã là người bị cô từ chối rồi, không có bất kỳ lý do gì để đi tìm cô nữa. Nhưng vẫn không nhịn được đi một lần, hai lần, ba lần...

Giữa năm nhất, anh đang ăn cơm ở ngoài, thấy tin nhắn trong nhóm lớp cấp ba, nói bọn họ chia tay rồi.

Anh hơi bất ngờ, lẽ ra phải vui mừng, nhưng hình như không phải, luôn nhớ đến việc cô thích Thịnh Lễ như vậy hồi cấp ba. Chia tay chắc là rất buồn mới đúng.

Lại một lần nữa anh đến trường cô, đứng ngoài trường do dự rất lâu, nhìn thấy cô rồi, cô dường như rất vui vẻ, không hề bị ảnh hưởng chút nào, anh dừng bước quay người đi.

Sau đó không bao giờ đi tìm cô nữa, Tôn Dạng nói cô ấy đã độc thân rồi, đi theo đuổi cô ấy lại không được sao?

Anh lắc đầu, không đáp lời.

Lần nữa nghe được tin tức của cô là năm tư đại học, anh không hề ngạc nhiên, tại sao mình luôn nghe được chuyện của cô, anh không hề cố ý tìm hiểu, nhưng những người bạn thân thiết bên cạnh luôn nói bâng quơ, không phải bọn họ rảnh rỗi, mà là anh muốn nghe. Mỗi lần đều vì tên cô mà dừng bước.

Anh không nhớ rõ là ai nói, nói nhìn thấy cô ở bệnh viện, anh ngồi một mình trong ký túc xá rất lâu, cuối cùng vẫn đến bệnh viện.

Anh không thể làm được, không quan tâm tin tức của cô, càng không thể không nghĩ đến cô.

Trong bệnh viện, cô một mình ngồi xổm ở đó, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hốc mắt cô đỏ hoe. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.

Trái tim anh cũng đau theo cô.

Nếu em ghét sự xuất hiện của anh như vậy, anh có thể ở bên cạnh em mà em không biết không.

Anh biết cô đã ra ngoài thực tập năm tư, anh không cố ý tìm hiểu, chỉ muốn biết cô sống có tốt không.

Liền đến nơi cô thực tập xem vài lần, nơi cô thực tập cách trường anh khá xa, không tiện đi thẳng qua đó, ra khỏi trường anh phải đi xe buýt, đi xe buýt xong phải đi tàu điện ngầm hơn một tiếng mới đến, đó là cả một tuyến tàu điện ngầm.

Anh thường xuyên thấy cô đẩy xe lăn, ở bên cạnh mẹ cô, anh chưa từng gặp mẹ cô, nhưng nhất định là đã trải qua chuyện không tốt.

Vốn dĩ anh cảm thấy mình không nên như vậy, quan tâm một cách hèn mọn như vậy, anh nên dừng lại. Nhưng cô luôn khóc, một người hay cười như vậy, sao lại cứ khóc mãi thế.

Anh tìm một công việc bán thời gian gần nơi cô thực tập, công việc bán thời gian ở khu trò chơi điện tử, cửa hàng đó có rất nhiều bộ đồ thú bông, đủ loại, mặc lên người, cô sẽ không nhìn rõ anh là ai. Khoảng thời gian đó, anh thường xuyên thay đổi đồ thú bông để ở bên cạnh cô, tan làm sớm, cô sẽ ngồi trên ghế dài ở cửa, hóng gió. Tan làm muộn, cô sẽ mua một ít đồ ăn ngồi ở đó, buổi trưa ăn cơm, cô cũng sẽ mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi ngồi ở đó ăn.

Khu trò chơi điện tử đó, đồ thú bông không đẹp lắm, anh tự mua mấy bộ nhân vật hoạt hình mà cô thích mặc lên người. Ông chủ rất vui vẻ, mỗi lần đến ca của anh, cửa ra vào có rất nhiều người. Người lớn trẻ nhỏ đều vây quanh anh chụp ảnh.

Lâu dần, thỉnh thoảng cô cũng cười một cái.

Cô thực tập đôi khi phải tăng ca, sẽ rất muộn, thường xuyên đến hơn 10 giờ mới xong.

Anh cũng đi cùng cô.

Có lần thời gian thật sự quá muộn, không đợi cô tan làm, cứ tưởng hôm nay cô không tăng ca, anh đến quán mì mà cô hay ăn ăn một bát mì, đến 11 giờ cô đột nhiên xuất hiện, anh nhanh chóng ăn xong, đội mũ, cúi đầu, lúc cô gọi món, đi ra ngoài.

Anh không vội vàng đi, đứng ở cửa, không lâu sau nghe thấy tiếng cô khóc, bà chủ quán đang an ủi cô bên trong, anh một mình ngồi xổm bên ngoài cách cô một bức tường.

Ra ngoài, đi gần đến cửa tàu điện ngầm, cơn mưa lớn bên ngoài nói đến là đến, cô đứng ở cửa, tâm trạng hình như càng tệ hơn.

Cô nghe một cuộc điện thoại, không lâu sau vừa khóc vừa mở máy tính, ngồi ở cửa xử lý công việc.

Anh đứng cách cô không xa, mọi khoảnh khắc yêu thích cô đều ùa về trong lúc này.

Cơ thể anh vô lực dựa vào đó, nắm chặt tay.

Anh rất muốn được ở bên cạnh em, nhưng em lại ghét anh đến gần như vậy.

Tất cả cảm xúc đều bị cô chi phối, như thể giây tiếp theo anh sẽ không nhịn được mà chạy đến kéo cô lại.

 

Anh có thể ôm em một cái không.

Anh sờ túi, tìm thấy chìa khóa cửa hàng, chạy đến cửa hàng lấy một cái ô từ bên trong, nhìn thấy bóng dáng cô vẫn đang ngồi xổm ở đó, dừng bước, dù anh có đội mũ, đeo khẩu trang, cô không nhận ra anh nhưng đêm hôm khuya khoắt, anh là đàn ông đột nhiên đi qua, nhất định sẽ dọa cô sợ.

Lúc này, trung tâm thương mại đã không còn ai, xung quanh cũng vắng tanh, mưa càng lúc càng lớn.

Anh lấy một bộ đồ thú bông tùy tiện mặc lên người, cầm ô, khi chạy đến bên cạnh cô, anh chậm bước lại.

Lúc cô chuẩn bị đứng dậy đi, trên đỉnh đầu có thêm một cái ô, cô quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh: "Anh vẫn chưa tan làm sao?"

Anh gật đầu, đưa ô cho cô, ra hiệu cho cô, cô nhận lấy, khóc to hơn: "Cảm ơn..."

Cô khóc nức nở: "Anh tự về được không?"

Anh gật đầu.

Cô nói: "Cảm ơn anh, ngày mai tôi còn phải đi làm, ô ngày mai trả anh."

Anh đứng tại chỗ, cho đến khi bóng lưng cô biến mất.

Cô thực tập ở đó mấy tháng, sau đó anh cũng về trường bận rộn tốt nghiệp, bận rộn chuẩn bị ra nước ngoài.

Tôn Dạng hỏi anh: "Thật sự không đi theo đuổi cô ấy nữa à?"

Anh cười nhạt một tiếng: "Tôi cũng có con đường của riêng mình."

Anh cũng đã do dự, lần cuối cùng đi tìm cô, bên cạnh cô đã xuất hiện một người đàn ông, họ thường xuyên ở bên nhau, cùng nhau quay video, cùng nhau ăn cơm, cô lại trở nên tràn đầy sức sống và vui vẻ như vậy.

Anh đã xem video của cô, tua đi tua lại rất nhiều lần, đều là cùng một người đàn ông.

Anh lại nhớ đến những lời cô nói, người không thích thì thế nào cũng không thích.

Ở nước ngoài hai năm, anh đã đi rất nhiều quốc gia, xem rất nhiều nơi, vẫn luôn nhớ đến cô, mỗi lần ở một mình, luôn nghĩ đến đủ loại chuyện về cô, anh không chỉ một lần tự hỏi mình, cô cứ như vậy khiến anh nhung nhớ lâu như vậy sao?

Nhưng kết quả dường như vẫn vậy, anh không thể làm những chuyện trái với lòng mình.

Anh vẫn thích cô.

Từ cảm xúc khó nói thành lời cho đến bây giờ, anh vẫn rất thích cô.

Một tháng trước khi về nước, anh nhìn thấy tin tức về buổi hòa nhạc của Khương Tảo trên mạng, nửa năm trước anh đã chuẩn bị về nước rồi, sau đó vì lý do công việc nên bị trì hoãn, anh cảm thấy bây giờ là lúc nên trở về rồi, có lẽ cũng chưa chắc đã gặp được cô, có lẽ cô đã yêu đương rồi, hoặc có lẽ cô vẫn còn độc thân.

Dù sao đi nữa, anh đã trở về, nhất định sẽ đi về phía cô, anh tự mình biết rõ.

Một ngày trước buổi hòa nhạc, anh về nhà ông bà, lại ở dưới gốc cây phong đỏ mà anh từng cầu nguyện rất lâu ước một điều ước như vậy, chỉ cần gặp cô một lần thôi, gặp trước đã.

Buổi hòa nhạc rất đông người, vé anh mua ở vị trí giữa, đi theo đám đông, trước khi vào cửa nhìn ngó xung quanh, hết vòng này đến vòng khác, thậm chí còn chưa gặp được cô đã nghĩ đến cảnh tượng gặp mặt sẽ như thế nào rồi.

Anh nên giả vờ không quen biết cô, tình cờ gặp lại, hoặc là nói đã lâu không gặp.

Nhưng đó chỉ là một số suy nghĩ của anh. Anh biết, anh nhất định sẽ không giả vờ không quen biết cô.

Vào trong, anh hơi thất vọng, dường như nhiều người như vậy anh cũng không có khả năng gặp được cô.

Nhưng không lâu sau, trên màn hình lớn khuôn mặt mà anh ngày đêm nhung nhớ cứ như vậy xuất hiện đột ngột, không hề chuẩn bị.

Vẫn như trước, lay động trái tim anh.

Cô cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

Anh cười, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe, hai năm không gặp, cô chắc là sống rất tốt.

Âm nhạc du dương, giọng hát của cô văng vẳng bên tai anh, xung quanh rất ồn ào, anh chỉ nghe thấy giọng cô, từng chữ, từng chữ chậm rãi đi vào tai anh.

Nhịp tim anh cũng theo từng cử chỉ, hành động của cô mà đập nhanh hơn.

Âm thanh còn vang vọng trong sân vận động, nhưng không thể nào át đi được tiếng tim anh đập.

Bao lâu đi nữa, anh vẫn sẽ rung động vì cô như cũ.

Buổi hòa nhạc kết thúc, anh điên cuồng chạy ra ngoài, ánh mắt lướt qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người cô.

Quý Tri Duyên.

Đã lâu không gặp.

Anh vẫn không thể không thích em, hết lần này đến lần khác.

Đông người chen chúc, anh chỉ nghe thấy em, chỉ nhìn thấy em.

( Hoàn )

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /81 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lấy Mạng Huyền Học Ốm Yếu Đại Lão Bạo Hồng Toàn Võng

Copyright © 2022 - MTruyện.net