Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh rất nhanh, lập tức kéo Quý Tri Duyên ra phía sau. Dù chân bị thương, di chuyển khó khăn, nhưng khống chế gã đàn ông trước mặt vẫn dễ như trở bàn tay. Anh nhanh chóng né cú đấm của gã, rồi dễ dàng khống chế thân thể đang vùng vẫy của gã, ngăn chặn hành động tiếp theo.
Gã đàn ông bị anh khống chế đến mức không thể nhúc nhích, động tác thật lúng túng. Gã thấp hơn Lâm Việt Hành một cái đầu, lúc này cả người đều trong tư thế thấp kém, rõ ràng rất xấu hổ, chỉ có thể gào thét lớn tiếng để lấy lại chút thể diện: “Tụi bây đâu, đánh cho tao!! ĐM!!”
Mấy gã đàn ông nghe xong nhìn nhau, nhưng rõ ràng đều là hổ giấy, không phải sợ đánh nhau, mà chỉ là đằng trước là đồn cảnh sát, họ không muốn gây thêm rắc rối, giả vờ say không nhúc nhích được. Quý Tri Duyên nhìn họ muốn cười.
Lâm Việt Hành buông tay gã đàn ông ra: “Để cho mày chút thể diện, tay tao cũng không thèm đánh loại người như mày.”
Anh xoay cổ tay, giọng điệu bình thản nhưng lại mang lại cảm giác uy nghiêm: “Nhặt rác lên, chậm thêm một giây nữa, mặt mày sẽ thêm một vết sẹo, không tin mày thử xem?”
Gã đàn ông nghe xong, gần như lập tức ngoan ngoãn nhặt rác lên, nhanh chóng vứt vào thùng rác, bước về phía trước một bước lớn, tốc độ rất nhanh, còn bị vấp ngã, lại bất đắc dĩ nói: “Mày… chờ tao, tao chỉ say rượu thôi, không có sức, mày… chờ lần sau gặp lại, chúng ta đánh nhau tiếp.”
Quý Tri Duyên nghe xong bật cười: “Đánh cả tôi còn không được, còn bày đặt.”
“…”
Chưa đợi Lâm Việt Hành trả lời, mấy gã đó đã chạy mất dạng, lát nữa thì không còn bóng dáng.
Quý Tri Duyên quay đầu nhìn chân Lâm Việt Hành: “Cậu không sao chứ? Thật sự không bị bắt nạt à?”
“Sao nữa?” Cậu giật giật khóe miệng: “Hay là tôi nên giả yếu đuối hơn chút, chờ cậu đến thương hại?”
“…”
“Nhưng mà nói đến mặt cậu, có phải rất dễ bị người ta đánh không?” Quý Tri Duyên nói.
“Ý cậu là gì?” Lâm Việt Hành nói: “Đẹp trai cũng có lỗi sao?”
Quý Tri Duyên nói như vậy không phải không có lý. Hai người gặp nhau lần đầu, anh đã tranh cãi với mấy đứa con trai, bị bao vây. Nhưng sau đó Quý Tri Duyên cùng lớp với anh và gặp lại anh, cảm thấy anh dường như không phải là người hay gây gỗ đánh nhau, cũng có thể là mấy tên kia thấy anh đẹp trai, ganh tị với anh, lòng ganh tị của con trai cũng rất đáng sợ. Tất nhiên đây chỉ là phỏng đoán của Quý Tri Duyên.
Những ngày cuối của kỳ nghỉ hè năm lớp 10, Quý Tri Duyên đi chơi quá nhiều, bố cô suốt ngày la cô, bảo cô ở nhà ngoan ngoãn mấy ngày, mẹ cô công tác sắp về rồi.
Sau đó, trong một ngày đi chơi, cô tình cờ gặp Trịnh Di trên đường. Để tránh bị phát hiện, cô nhanh chóng chạy đi, chạy đến một con hẻm, chờ ở đó một lúc, thấy Trịnh Di về nhà, cô mới đi ra.
Không ngờ, trong con hẻm nhỏ bé đó, lại xảy ra chuyện đánh nhau, cô nghe thấy tiếng đánh nhau.
Ban đầu cô chỉ có tâm lý xem náo nhiệt, không thích quản chuyện bao đồng. Ngay cả nhìn cũng không nhìn qua đó.
Sau đó. Có lẽ cô quá buồn chán, trong tai nghe thấy một loạt lời tục tĩu, đủ loại từ ngữ sỉ nhục, cộng thêm tầm nhìn của cô từ từ chuyển sang phía đó, liếc thấy phía đối diện là một chàng trai có vẻ ngoài điển trai thanh tú, cảm thấy chàng trai đó có lẽ là người tính tình trầm tĩnh, cô độc, không hòa đồng, không thích nói chuyện, gia đình không tốt, tính cách không tốt, hơi tự ti, bị người ta bắt nạt quen rồi, một người đáng thương. Có lẽ chính cô đã tưởng tượng quá nhiều cho cậu ta, cô hơi có một chút lòng thương hại.
Thực ra bây giờ nghĩ lại, Quý Tri Duyên cảm thấy bị hình ảnh của Lâm Việt Hành lúc đó làm cho mù quáng một chút, vẻ ngoài của anh không phù hợp với tính cách.
Trông không có vẻ gì là hung dữ, cộng thêm làn da trắng trẻo sạch sẽ, thật sự rất dễ khiến người ta muốn “làm quen” hoặc “bắt nạt”, anh quá đẹp trai. Lúc đó anh chính là một thiếu niên như vậy. Vì vậy cô không muốn mấy gã to lớn đó bắt nạt một thiếu niên như vậy.
Xung quanh yên tĩnh vài giây, cô từ từ đứng dậy, gọi lại mấy gã đàn ông phía trước, không lớn không nhỏ, nhưng đủ để mỗi người đều nghe thấy.
“Này, mấy gã đàn ông mặt như cóc ghẻ, thích bắt nạt kẻ yếu sao?” Cô gần như nhanh chóng đá vào người gã đàn ông, cô từ nhỏ đã luyện võ, sức mạnh lớn hơn nhiều so với con gái bình thường. Khống chế gã đàn ông, tuy sức mạnh không được, nhưng kỹ thuật rất quan trọng. Cô bắt đầu từ 5 tuổi, đến bây giờ không biết đã luyện bao nhiêu chiêu thức. Nhưng cô cũng không mù quáng, tất cả mọi hành động đều phải trong tình huống tự vệ, nên trước đây gặp phải rất nhiều chuyện không hợp lý, cô sẽ đảm bảo an toàn cho bản thân trước, rồi mới tìm cách giải quyết những chuyện “không hợp lý” đó.
Thông thường đàn ông cũng không phải là đối thủ của cô, cô có thể tự bảo vệ mình, không sợ bất cứ điều gì, vì vậy tính tình cô càng thêm táo bạo, phóng khoáng.
Gã đàn ông căn bản không kịp phản ứng, đứng dậy nhìn Quý Tri Duyên một cái: “Mày mẹ nó từ trên trời rơi xuống à?”
“Có liên quan gì đến mày?” Cô ôm tay, kiêu ngạo vô cùng: “Bốn gã đàn ông, bắt nạt một người, thật có bản lĩnh.”
“Cóc ghẻ?” Người phía sau cười.
“Này.” Lâm Việt Hành đi đến bên cạnh cô: “Mấy người đó? Cậu đánh được sao?”
“Đương nhiên.” Quý Tri Duyên vẫy tay về phía anh: “Lui ra sau chút.”
Gã đàn ông ngã xuống đất chửi một câu tục tĩu, chuẩn bị lao về phía Quý Tri Duyên, cô vung một cú đấm, lại nắm lấy cánh tay gã đàn ông, dễ dàng kéo về phía sau, gã đàn ông bị quăng vào tường, rất nhanh chóng choáng váng: “Đm, tao lần đầu tiên thấy con gái đánh nhau giỏi như vậy.”
Gã đàn ông dường như bị đánh sướng, cười: “Cô gái nhỏ, đánh thêm một lần nữa, đánh mặt anh trai thêm một lần nữa được không? Anh trai cho em đánh.”
“Hả?” Quý Tri Duyên sững sờ: “Anh nói thật à?”
Lâm Việt Hành đứng trước mặt cô, giọng điệu cứng rắn, nói với gã đàn ông: “Còn không cút à? Vừa rồi tao đánh còn chưa chịu đủ sao?”
“Đây là bạn gái cậu à?” Gã đàn ông nói: “Cậu suốt ngày không thèm để ý đến Chiêu Chiêu, hóa ra lén lút giấu một người tốt như vậy, người này còn thú vị hơn Chiêu Chiêu nhiều.”
Lâm Việt Hành dường như lười dây dưa với mấy người họ: “Mau cút đi.”
Mấy người trên mặt đều có thương tích, rõ ràng là không được lợi gì, bây giờ lại đến thêm một người nữa, càng đánh không lại, mấy người nhìn nhau, gã đàn ông đứng đầu đi đến trước mặt Quý Tri Duyên: “Anh ở tiệm cắt tóc đường Vân Hàng, có thời gian nhớ đến tìm anh chơi.”
Quý Tri Duyên nghe xong chỉ cảm thấy nắm đấm của mình lại cứng lên, đợi bóng lưng gã đàn ông biến mất, cô thực sự không nhịn được, dùng sức đập mạnh nắm đấm của mình: “A a a a a, đau quá!!”
Lâm Việt Hành nghe thấy tiếng động nhìn về phía cô: “Vừa nãy không phải rất giỏi sao?”
“Sao cậu lại khác với tưởng tượng của tôi.” Quý Tri Duyên quay đầu lại nói.
“…”
“Vậy cậu tưởng tôi thế nào? Được cậu cứu rồi lấy thân báo đáo?” Cậu nói đùa: “Ít nhất cũng phải đợi đến khi trưởng thành chứ?”
Trên mặt cậu tuy có thương tích, nhưng mấy người kia cũng không khá hơn là mấy, vừa nãy cô chỉ nghe thấy gã đàn ông bên kia chửi bới, còn vết thương trên mặt anh, không ngờ anh đã đánh nhau với những người đó rồi.
“Cậu bị thương như vậy thì nói ít thôi.” Quý Tri Duyên nói.
Lâm Việt Hành cúi xuống, nhặt ba lô lên: “Nếu không phải mấy tên đó đánh lén, tôi cũng không đến nỗi này.”
“Có sao không?” Anh nói: “Có thì tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Quý Tri Duyên đưa hai tay ra trước mặt cậu: “Nhìn này! Đều đỏ thế này rồi, tên béo kia trông nhiều thịt thế mà, không ngờ đánh vào cũng khá đau.”
Lâm Việt Hành đối diện, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đừng cố gắng làm việc mình không làm được, cậu không sợ sao?”
Quý Tri Duyên ung dung vuốt vuốt tóc: “Tôi rất không thích quản chuyện bao đồng, nhưng cậu lại trông khiến người ta thương xót. Coi như tôi trả giá cho việc si mê của mình đi.”
Cô nói xong lại đến gần nhìn cậu, khẽ lè lưỡi: “Lần sau không được si mê nữa, cậu chỉ là đẹp trai thôi, nếu không người bình thường tôi không quan tâm đâu.”
Cô không để ý, trong cái mùa hè oi bức đó, lỗ tai của thiếu niên đỏ ửng, loại cảm xúc không nói nên lời đang phát triển mạnh mẽ.
Nhưng Quý Tri Duyên đi sớm hơn khi anh ngây người, từ từ đi về phía trước, chỉ ung dung để lại cho anh một bóng lưng.
Còn anh cũng không đuổi theo hỏi cô tên gì, hỏi cô lấy số liên lạc. Bởi vì, anh cảm thấy điều đó khiến tim anh hơi ngứa ngáy, loại cảm xúc nhạt nhẽo đó vẫn chưa đủ để anh chủ động nghĩ đến việc có liên hệ gì với cô sau này.
Chỉ là gặp gỡ ngoài ý muốn mà thôi, anh cũng không phải là người nhất kiến chung tình.
Chỉ là, thật sự cảm thấy không tệ.
Anh ngây người ở đó, nhìn bóng lưng của cô, nhưng vẫn không thể rời mắt, cho đến khi cô từ từ biến mất trong con hẻm đó.
Bóng lưng rời đi đó, Lâm Việt Hành đến bây giờ vẫn nhớ, mảnh mai, cao ráo, vớ trắng, giày vải đen.
Mặc quần short, lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn, trên người mặc áo thun trắng rộng rãi.
Rõ ràng trông như một bóng lưng yếu ớt như vậy, lại đặc biệt mạnh mẽ.
Sau này, Lâm Việt Hành mới biết, cô thích những chàng trai đáng thương, tự ti, lại trầm tĩnh, cô độc, bởi vì, sau này cô gặp được Thịnh Lễ. Cũng giống như lúc đầu cô tự cho anh là vậy.
Sau hơn một tuần, cuối cùng thì tất cả các mũi khâu trên chân Lâm Việt Hành cũng được tháo hết. Vì lần trước tỏ ra không quan tâm anh lắm, nên ngày anh hồi phục, Quý Tri Duyên cố tình không vội hỏi anh.
Chờ anh chủ động tìm mình, nhưng không ngờ, chân anh vừa khỏi, người lại mất tích, không ở nhà, cũng không biết đi đâu.
Cô thử gọi điện cho anh, bên kia mất một lúc lâu mới nghe máy: “Alo.”
“Cậu ở…” Quý Tri Duyên dừng lại một chút nói: “Chân cậu khỏi chưa? Cậu lại chạy lung tung, không sợ bị thương nữa à?”
Bên kia cười nói: “Sao vậy? Thật sự quan tâm tôi rồi à?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Cô nói: “À, tôi gọi điện cho cậu, chỉ muốn nói với cậu, cậu chú ý chút, đừng quá mệt, tôi cúp máy đây.”
“Vậy thì cô đến tìm tôi.” Lâm Việt Hành nói: “Tôi ở quảng trường Tử Đông.”
“Cậu ở đó làm gì?” Quý Tri Duyên.
“Tôi phải quay lại những cảnh chưa quay xong chứ, công việc cũng phải có trước có sau, tôi mà không đi thì làm sao nhanh chóng hoàn thành công việc cho cô?” Cậu nói ngắn gọn.
“À, thế à, tôi còn tưởng…” Quý Tri Duyên nói: “Vậy thì cậu gửi vị trí cho tôi, lát nữa tôi làm xong việc sẽ đến tìm cậu.”
“Ừ.”
Nói xong, cô mới thấy lạ, anh đang làm việc, sao cô lại phải đi? Sao anh bảo cô tìm anh, cô liền đi tìm anh? Tìm anh ta làm gì chứ?
Vừa định nhắn tin cho anh, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, sau này hai người coi như là quan hệ công việc, đừng quá ngượng ngùng. Mấy năm nay cô được Sầm Du chăm sóc không ít, cả tình cả lý, cô đều nên đối xử tốt với anh ta hơn.
Đến đó đã là sáu giờ chiều, anh dường như đang quay gì đó.
Còn có một đám trẻ con, Quý Tri Duyên đứng ở cách đó không xa nhìn anh, có thể khiến một đám trẻ con vài tuổi ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của anh, anh khá giỏi dỗ dành người khác, còn có mấy đứa trẻ khóc lóc tìm anh, không được bao lâu thì vui vẻ lên rồi.
Quý Tri Duyên ngồi đó, anh cầm máy ảnh chạy tới chạy lui, nhưng không bao lâu, cô chú ý thấy anh đi không nhanh lắm.
Ngày đó ở nhà anh, cô cũng không nhìn kỹ, dù mũi khâu đã tháo, nhưng bên trong chưa chắc đã khỏi hẳn.
Theo lý mà nói, là nên nghỉ ngơi thêm vài ngày, phải chăng cô thúc giục anh quá, nên anh chưa khỏi hẳn đã đi làm sớm, để không làm chậm tiến độ quay phim của cô, sáng sớm đã ra ngoài.
Trong lòng cô có một chút áy náy.
Đợi anh làm xong, anh đi từng bước nhỏ đến, hỏi: “Chờ lâu rồi sao?”
“Cũng tạm. À.” Quý Tri Duyên nói: “Tôi vừa thấy cậu đi vẫn chưa được khỏe lắm. Cậu có thể nghỉ thêm vài ngày, tôi thật sự không sao.”
“Cậu tưởng chân tôi chưa khỏi đã sốt ruột đi làm? Chỉ vì không muốn làm chậm tiến độ quay phim của cậu?”
“Ừ, không phải sao?” Cô nói đương nhiên.
“…”
“Vậy cậu nghĩ tôi đang vì điều gì?” Lâm Việt Hành ánh mắt từ từ rơi vào người cô, có chút không rõ ý nói: “Cô?”
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");