Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Anh dám cười em sao?" Tôi đứng dậy và lao đến công kích Thẩm Yến, cố gắng che miệng hắn.
Tôi vấp phải một cái gì đó, suýt ngã xuống đất, nhưng được Thẩm Yến kịp thời đỡ lên. Tôi ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng từ anh, khiến tôi cảm thấy yên lòng.
Đó là một mùi hương khó mô tả, tôi chưa bao giờ ngửi thấy ở bất kỳ nơi nào khác.
Giống như mùi hương ấm áp của tấm chăn đã được phơi dưới ánh nắng trưa rực rỡ, lẫn với một chút vị xà phòng.
“Tôi không cười em, tôi chỉ nghĩ rằng…” Hắn giúp tôi xua đi mấy sợi tóc trên khuôn mặt, nói nhẹ nhàng, “Rất đáng yêu.”
Lời nói này làm cho suy nghĩ của tôi rối bời. Cho đến khi tôi ngồi xuống ghế, tôi vẫn cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Ting ting …
Màn hình điện thoại trên bàn bỗng sáng lên, Thẩm Yến đọc tin nhắn rồi bắt đầu trả lời.
Trái tim tôi thực sự không thể đặt vào những câu hỏi vật lý, tôi lén lút nhìn Thẩm Yến đang mỉm cười, muốn biết người đối diện là ai.
Tôi có một suy nghĩ xấu, liệu người kia có phải là một phụ nữ không?
Một phụ nữ có thể lớn tuổi hơn tôi một chút, nhưng lại rất xinh đẹp.
Hoặc có thể, Thẩm Yến nói muốn làm bạn trai của tôi chỉ để dỗ dành tôi mà thôi.
Lý do khiến tôi nghĩ như vậy, là bởi vì tôi cảm thấy mình và Thẩm Yến không giống như một cặp đôi yê nhau, chúng tôi giống như một đôi bạn tình đang lợi dụng lẫn nhau nhiều hơn, mặc dù chúng tôi chưa từng thực sự làm chuyện đó.
Bởi vì chúng tôi chưa bao giờ nắm tay, cũng không ôm nhau để nghe tiếng đập của trái tim đối phương, nhưng chúng tôi lại làm những việc mà chỉ có tình nhân mới làm.
Tôi đang mải mê suy nghĩ lung tung, mà quên che giấu ánh mắt nóng bỏng của mình, không để ý rằng Thẩm Yến đã đặt điện thoại xuống và nhìn về phía tôi. Khi tôi lấy lại tinh thần, tôi đã trực tiếp nhìn vào mắt hắn.
Nhưng tôi không thấy bất kỳ sự trốn tránh hay tâm lý không tự tin nào trong ánh mắt của hắn.
Được rồi, tôi phải thừa nhận, đôi khi tôi lại quá nghĩ xấu cho người khác.
"Bạn tôi vừa mới nói rằng cuối tuần này sẽ có một cuộc triển lãm tranh nghệ thuật ở quảng trường, em có muốn đi xem không?"
Hắn nói cuối tuần, đó là thời gian riêng của hắn. Tôi cảm thấy hạnh phúc một cách khó hiểu và không tự chủ được cười cong môi: "Vậy có phải là hẹn hò không?"
Hắn hơi ngạc nhiên một chút, cười khẽ rồi gật đầu, "Ừ, là hẹn hò."
"Hôm đó em có thể ở một mình với thầy lâu hơn không?"
Tôi nghe chú Lục nói rằng ba tôi chỉ có kế hoạch đi xa vào cuối tháng, vì vậy, tôi không thích ở nhà cho lắm.
Tôi không muốn sống chung dưới một mái nhà với Đồng Thiên Minh.
“Điều đó phụ thuộc vào biểu hiện của em trong mấy ngày này.”
-
Để có một cuộc hẹn hoàn hảo vào cuối tuần với Thẩm Yến, tôi quyết tâm không để mất tập trung trong giờ học.
Tôi vẫn đang từ chối việc Kiều Nam muốn chuyền cho tôi một tờ giấy nói chuyện riêng trong giờ Ngữ Văn.
Kiều Nam cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, cô ấy viết lên tờ giấy bằng chữ viết lộn xộn của mình một câu: Cậu đã bị đoạt xác rồi hả?
Tôi cắn răng và nói thầm với cô ấy: “Tập trung nghe giảng đi.”
Vì vậy, cô ấy nhìn giáo viên trên bục giảng, sau đó nhìn tôi, đôi mắt to tròn hiện ra đầy vẻ không thể tin được.
Nhưng Kiều Nam không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục làm phiền tôi, bởi vì cô ấy hoàn toàn không tin tôi sẽ tự nguyện nghe giảng, huống hồ còn là môn học mà tôi ghét nhất - Ngữ văn.
"Tớ và Trình Tiêu đã tái hợp." Cô ấy nói điều này một cách nhẹ nhàng và lơ đãng.
Trình Tiêu là tình đầu của Kiều Nam, bề ngoài đẹp trai, gia cảnh tốt, nhưng anh ta đối xử với tất cả các cô gái đều như nhau, hết sức lạnh lùng.
Kiều Nam từng yêu anh đến chết đi sống lại, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì anh ta.
Cũng chính sự chia tay của anh ta đã khiến Kiều Nam hoàn toàn trở thành một người phụ nữ máu lạnh trong thế giới trò chơi tình ái, cô ấy nán lại giữa nhiều người đàn ông khác nhau, nhưng không bao giờ chú trọng vào một ai.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");