Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A
  3. Chương 21
Trước /149 Sau

O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nơi cư trú của Nguyên soái Liên Bang vốn chẳng phải bí mật gì với công chúng, bởi lẽ ngày mà có người đột phá được vòng vây vệ binh từ cách đó mấy cây số để xâm nhập có lẽ cũng là ngày Thủ Đô tinh lụi tàn trong tay quân địch.

Nhưng dòng địa chỉ Lâm Kính Dã nhận được lại không dẫn đến biệt phủ Nguyên soái lừng danh kia. Ngược lại, nó đưa anh đến một khu chung cư bốn bề tao nhã, bên trong là những căn hộ mang đậm phong cách cá nhân, bên ngoài có cổng an ninh nghiêm ngặt. Tuy giá cả cũng không thấp nhưng vẫn là một khu nhà dành cho dân thường sinh sống.

Trong thời đại vũ trụ mà mỗi hệ sao đều có vô số hành tinh này, thứ thừa mứa nhất là đất xây nhà. Thế nên căn nhà nào cất lên cũng có một khoảnh sân rộng thênh thang, cách nhau xa tít tắp, muốn sang thăm hàng xóm phải lái xe mà đi. Lấy một thân chiến thuật dày dạn của Rennes, cánh nhà báo phát hiện ra nơi này mới là chuyện lạ, chẳng trách sao tập đoàn phóng viên cứ mãi nghểnh cổ ngắm bức tường phủ Nguyên soái mỗi ngày trong vô vọng.

Lâm Kính Dã nhập mật khẩu cổng an ninh mà cảm thấy buồn cười. Phóng viên đã cực rồi, Rennes cũng chẳng sung sướng gì cho cam, đi về nhà mà cứ phải lén la lén lút như đột nhập vào hang địch đánh cắp tình báo, nghĩ thôi cũng xót hộ.

Nhà của Rennes nằm ở vị trí sâu nhất trong khu chung cư. Lâm Kính Dã cho rằng hắn còn đang dự tiệc xã giao cùng Hoàng thất, vì vậy lựa chọn tản bộ thay vì ngồi xe di chuyển.

Gần hai tiếng sau, một hồ nước sóng gợn lăn tăn, ven đường có bảng tên ghi chữ Sở xuất hiện.

Ngẩng đầu lên, Lâm Kính Dã không khỏi thất thần trước căn nhà được tạo hình thành một chiếc khu trục hạm cỡ trung đang cập bến, một nửa thân hạm chìm xuống lòng hồ, xem ra là theo phong cách xây dưới nước.

Mô phỏng nhà ở theo tinh hạm không phải chuyện hiếm thấy, nó còn là sở thích của vô số các cựu chiến binh, quân nhân, các nhà nghiên cứu công nghệ vũ trụ hoặc những người hâm mộ chủ đề này. Trên mạng vũ trụ từng tổ chức một cuộc thi xem ai có thể thiết kế một căn nhà-tinh-hạm giống nhất, thiết kế đạt giải nhất lần đó chi tiết đến nỗi người trong Quân đội cũng phải thán phục rồi lục tục liên hệ với tác giả để xin quyền xây dựng theo.

Nhưng những bản thiết kế ấy trước căn nhà này của Rennes chẳng khác gì đom đóm trước trăng, bởi vì cho dù có ngụy trang khéo thế nào đi nữa, Lâm Kính Dã cũng sẽ không nhìn nhầm.

Đây là một chiếc tinh hạm thứ thiệt!

Đốm loang bên mạn tàu không phải do cố tình làm cũ mà là vết cháy từ tia vũ trụ, nơi thiếu sơn không phải do bắt chước chưa tới mà là chiến hạm chưa kịp được phun sơn trong quá trình sửa chữa. Thậm chí nếu nhắm mắt lại, Lâm Kính Dã có thể mường tượng được con tàu này đã phải hạ cánh khẩn cấp thế nào mới có thể khiến phần đuôi bị hỏng như vậy.

Anh ngắm nhìn một hồi rồi nhấc chân đi tới, nào ngờ một cái bóng trắng bất thình lình vồ đến tóm lấy anh rồi vọt đi như một cơn lốc.

Thân hình múp míp và bàn tay có đệm thịt hồng nhạt, được lót một lớp lông mềm này thuộc về một quản gia máy trông hệt như con mèo khổng lồ.

Lâm Kính Dã: “Hơ…”

Quản gia máy vừa chạy lăng xăng bằng hai chân sau của loài mèo (tạo thành cảnh tượng vô cùng khó đỡ), vừa phát ra giọng ồm ồm: “Xin quý khách vào chỗ, chủ nhân đã chờ ngài rất lâu, dùng hết ba ly cacao nóng rồi.”

Lâm Kính Dã: “…” Vừa mở miệng đã từ mèo thành yêu quái là thế nào?

Quản gia vọt vào cánh cửa nhỏ bên hông tinh hạm, thảy Lâm Kính Dã lên chiếc sô pha rộng rãi, đối diện với một người thanh niên điển trai tay cầm cốc nước. Nhìn nó xun xoe chạy đến bên chủ nhân, ưỡn ngực đòi vuốt ve, trong đầu Lâm Kính Dã vụt qua hình ảnh Tiểu Lam ngậm một con bướm xui xẻo về khoe.

Lâm Kính Dã: “Ừm…”

“Cậu bò đến đây hay gì?” Nguyên soái nhướng mày.

Lâm Kính Dã: “… Ngài nhảy vọt từ Hoàng cung về hay gì?”

Rennes vừa quắc mắt lên thì nhác thấy thứ anh đang xách trên tay.

“Ơ, trà sữa à?” Hắn lập tức đặt cái cốc trong tay xuống rồi nhào tới: “Á, quán này phải xếp hàng lâu lắm nè! Ô kê tôi tha thứ cho cậu.”

Lâm Kính Dã nhìn hắn lấy ly trà sữa ra từ bịch đá đã tan mất phân nửa, nhanh nhẹn cắm ống hút vào rồi hớp đầy một họng, nằm sải lai ra sô pha với một tiếng thở dài khoan khoái.

“… Tôi có thể hỏi tại sao ngài lại thiết kế quản gia máy thành… hình mèo được không?”

Trên thị trường có rất nhiều mẫu quản gia máy hình dạng phi nhân loại, trong đó hình mèo là mẫu bán chạy nhất. Vấn đề là người khác mua quản gia với kích cỡ bình thường, còn đằng này…

Rennes còn chưa kịp mở miệng, con mèo máy kia đã nhảy nhổm lên: “Tôi không phải mèo! Tôi là rồng trắng, là bá chủ bầu trời!”

Lâm Kính Dã: “… Nguyên soái, ai thiết kế cho ngài vậy?”

Rennes chớp mắt: “Tôi tự làm.”

Lâm Kính Dã: “…”

Thôi, Thanh Kiếm Bầu Trời trên chiến trường đánh đâu thắng đó, có dốt đặc cán mai trong chuyện vẽ vời cũng có thể chấp nhận được.

“Nó tên gì?”

“Đại Mễ.”

Trước cái tên cũng đọc gần giống mèo này, anh không biết làm gì hơn ngoài đỡ trán.

Nhà thiết kế bết bát nhất Liên Bang dường như không hề hay biết nội tâm người đối diện, hắn gác đôi chân dài lên bàn trà, hai tay ôm ly trà sữa, híp mắt đầy hưởng thụ.

Lâm Kính Dã cố gắng không chú ý đến con mèo quái dị kia, nghiêm túc nói: “Thật sự xin lỗi đã quấy rầy Nguyên soái. Ngài cho tôi một căn phòng nhỏ là được, tôi sẽ giữ trật tự, giữ vệ sinh tuyệt đối và gửi tiền theo giá thị trường…”

Một ngón tay thon thả đặt hờ bên bờ môi đã chặn lại những lời tiếp theo của anh: “Với tiền lương của cậu thì thôi bỏ đi. Yên tâm, tôi cũng không cho ở chùa đâu. Vừa khéo còn nửa tháng, thay tôi viết bài diễn văn là được.”

Lâm Kính Dã có thể mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay kia, có lẽ chỉ cần mấp máy môi thôi cũng sẽ chạm phải.

Đến khi Rennes rút tay về, anh mới hỏi: “… Diễn văn?”

“Hồi trước tôi nợ hiệu trưởng Úy Lam một phen, giờ bị ổng gọi qua đọc diễn văn chào mừng tân sinh viên nhập học.” Hắn vừa uống trà sữa vừa nói: “Cậu cũng biết cái trường biến thái đó mà, sau lễ nhập học còn hai tuần huấn luyện tập trung. Đứa nào bị trừ hết điểm thì xách ba lô đi về, đứa nào ở lại mới chính thức được vào học.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ viết cho ngài.”

Rennes nghiêng đầu nhìn anh, cười nham nhở: “Vậy viết báo cáo công tác cho tôi luôn ha?”

Lâm Kính Dã chậm rãi nhìn sang: “???”

“Còn thông báo nhiệm vụ nè, công văn xin soái hạm mới nè, rồi…”

Lâm Kính Dã im lặng quay mặt đi chỗ khác, tự hỏi có phải mình vừa bị “chém” quá tay rồi không. Nhưng dưới tình huống quản gia mèo đã xách hành lý của anh lên lầu tự khi nào, cửa hạm cũng khóa lại, anh chỉ còn cách đã đâm lao thì phải theo lao mà thôi.

Dù sao Nguyên soái cũng là do mình cứu về, biết trách ai bây giờ? Hạm trưởng vừa-đáng-thương-lại-bất-lực thầm than.

Khi đọc bản báo cáo chi tiết về sự kiện Thanh Kiếm Bầu Trời bị tập kích, Nguyên soái hạ lệnh tiêu diệt trạm trung chuyển Tạo Tinh, Thiếu tướng Benson bị xử tử trên chiến trường, chỉ để lại di ngôn về Tiếng Vọng Eryan, toàn bộ Quân đội sầu rụng tóc, không dám hé lộ bất kỳ chi tiết nào trong này cho giới truyền thông. Sau một tuần thức khuya đến thâm cả mắt, Tổng thư ký Ansel dứt khoát giở tuyệt chiêu để di dời sự chú ý của công chúng: tổ chức cuộc thi đặt tên cho soái hạm mới của Thanh Kiếm Bầu Trời. Chủ nhân của cái tên được chọn có thể tham gia lễ cất cánh và chụp ảnh cùng Nguyên soái Rennes.

Chỉ trong vài phút, thông báo này lập tức đứng đầu bảng hotsearch.

“Á á á á lên anh chị em ơi!! Không có em bé với Nguyên soái thì có tinh hạm cũng được!!!”

“Khoang sinh sản của Omega mấy người là lỗ đen hay gì?”

“Huhuhuhuhu em mà trúng chắc khỏi tiêm thuốc ức chế luôn mấy chế ơi!”

“Nhắc nhở thân thiện, lầu trên làm vậy là bóc lịch nhé.”

“Nguyên soái chọn em này! Alpha nhưng pheromone ngọt như mía lùi này!”

Đã thế trang chủ lại còn trưng ra tấm ảnh cực sắc nét của Rennes như thể đang tìm bạn trăm năm chứ chẳng phải thi đặt tên, chẳng trách sao khu bình luận lại bị nhấn chìm trong cơn bão mê giai.

Đương lúc toàn dân đang hừng hực khí thế tham gia, tân sinh viên Úy Lam cũng đang sôi sùng sục với tuần lễ tập huấn. Những bài khảo hạch vô cùng nghiêm khắc trong đó yêu cầu sự tham gia của toàn thể sinh viên, bất kể giới tính, chỉ có trừ điểm chứ không cộng điểm, ai bị trừ hết tự giác ra về. Các loại mùi hỗn tạp tràn ngập sân trường, cũng may nhờ có vòng ức chế pheromone nên không gây ra ảnh hưởng gì nghiêm trọng.

Trong các bài đánh giá thể lực, Alpha chiếm ưu thế gần như tuyệt đối; Omega lẹt đẹt tụt lại cuối hàng, đi đến đâu tỏa ra mùi hương ngọt ngào đến đấy vì vận động quá nhiều, không rảnh tay để kiểm soát. Đến các bài khảo nghiệm trạng thái tĩnh, thử thách ý chí và sự kiên nhẫn, đến lượt các Alpha thi nhau tỏa ra đủ thứ mùi đắng cay chua ngọt; các Beta đành phải ngồi im chịu trận.

Dưới áp lực nặng nề ấy, hàng ngũ tân sinh viên càng thưa dần khi đến những ngày cuối cùng.

“Quào, Tịnh Nhiên còn trận 39 điểm lận hả? Giỏi vậy!”

“Cao nhất bên Alpha cũng chỉ có 42 điểm thôi.”

Giữa các bạn bè Omega đồng trang lứa, Lâm Tịnh Nhiên vẫn duy trì sắc mặt bình thản, không lộ ra vui buồn mừng giận.

Một nữ sinh Beta đang thở phì phò như kéo bễ, trông còn thảm hơn các Omega sau khi phân hóa (vốn đã rất yếu ớt), nhưng vẫn tỏ ra lạc quan: “Qua là tốt rồi. Tôi học chuyên ngành Điều phối hàng không, sau này chỉ làm việc ở tháp quan sát chứ có lên tiền tuyến đâu mà đi so với đám Alpha biến thái làm gì. Nghe nói kỷ lục của trường đến tận 78 điểm lận, chịu thôi, không so được.”

“Bảy mươi tám điểm?! Má, biến thái vãi.”

“Người ta là thiếu gia nhà Wimmer, Alpha cấp S, từ bé đã được Thượng tướng dạy dỗ, tất nhiên phải hơn chúng ta rồi.”

Ánh mắt của Lâm Tịnh Nhiên khẽ thay đổi.

Bảy mươi tám ư? Cậu nhẩm tính một chút rồi thở dài. Vẫn còn thua anh hai nhiều quá, phải cố gắng hơn nữa.

“Chiều nay cuối cùng cũng được nghỉ rồi, có thể ra khỏi trường rồi.”

“Ha ha, đây là truyền thống của Úy Lam đó. Các anh chị khóa trên gọi đây là ‘tự do cuối cùng’, tranh thủ đi hóng gió đi, đợi sau khi vào học là hoàn toàn khép kín luôn.”

Tân sinh viên túa ra như ong vỡ tổ, có người được xe sang đón đi, có người nhào vào vòng tay của cha mẹ đầy tự hào trước khi cùng đi dùng bữa. Lâm Tịnh Nhiên lại một thân một mình, chậm rãi bước ra khỏi cổng trường.

Cậu phân hóa một cách quá đột ngột, đến người nhà cũng không lường trước được, sau lại bị cha tức giận đuổi khỏi nhà nên không có sẵn thuốc ức chế trong tay, bây giờ phải tranh thủ đi mua để đối phó với kỳ sinh lý dự tính sẽ đến trong hai ngày tới.

Lâm Tịnh Nhiên lấy một mũi thuốc tự chế ra tiêm vào tay mình. Thứ thuốc ba-không* này thật sự không có tác dụng gì, lại còn có thể khiến những kỳ sinh lý về sau trở nên không ổn định nên cậu phải luôn theo dõi nồng độ hormone trong người, không để nó lên cao trong lúc huấn luyện để tránh những tình huống khó xử.

*Ba không: không ngày sản xuất, không giấy kiểm định chất lượng, không xưởng sản xuất. Tóm lại là sản phẩm không rõ nguồn gốc.

Cậu phải đi tầm nửa tiếng mới đến được nhà thuốc gần nhất, cũng may nơi này thuốc men cơ bản đều đầy đủ, cậu chỉ cần mua liều lượng cho lần sắp tới thôi, những lần sau sẽ có thuốc do học viện cung cấp.

Người bán tìm kiếm một hồi trong tủ kính, cúi đầu hỏi: “Có cần ống tiêm không?”

“Không cần, cảm ơn.” Lâm Tịnh Nhiên nhận lấy lọ thuốc ức chế, quẹt thẻ thanh toán rồi nhanh chóng trở về trường, bỏ lỡ những giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán và đôi mắt tràn ngập áy náy của người bán.

Thứ thuốc này tiêm vào cổ sẽ có tác dụng nhanh hơn nhưng Lâm Tịnh Nhiên không thích. Nghĩ đến tối nay còn phải tập trung, cậu lắp lọ thuốc vào ống tiêm cá nhân rồi chậm rãi tiêm vào tay.

Trên đường đi, cậu nhận ra phong cảnh ngoài trường cũng không tệ lắm. Úy Lam có chuyên ngành phi công nên các tòa nhà đều bị giới hạn chiều cao khi xây, những phương tiện dân sự khác lại cách khá xa nên khoảnh đất trống quanh học viện được xây thành công viên xanh mướt. Thi thoảng có hình chiếu ba chiều trên con đường rợp bóng cây, giới thiệu những nhân vật đã cống hiến kiệt xuất cho Liên Bang từ ngày thành lập.

Có lẽ thật lâu về sau, tân sinh viên nhập học mới nhìn thấy anh hai trên này. Khóe môi Lâm Tịnh Nhiên khẽ cong lên.

Bầy chim trong công viên đã được di dời định kỳ để tránh ảnh hưởng đến chuyên ngành phi công, vì vậy bốn phía chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc xuyên qua kẽ lá.

Phát hiện thấy mình đã đi đến góc chết của tường cây, Lâm Tịnh Nhiên đành trở lại. Nhưng vào giây phút xoay gót ấy, cậu bỗng nhiên nhíu mày.

Sao tuyến thể lại đột nhiên nóng lên?

Kỳ sinh lý đến bất ngờ như một cơn sóng thần hung bạo, nhưng tinh thần lực của một Omega cấp S giúp Lâm Tịnh Nhiên giữ vững lý trí. Run rẩy vươn tay ra đặt trên tường, cậu kéo tay áo qua vị trí lỗ kim, nỗ lực đeo cặp kính ba chiều lên.

Một dòng chữ đỏ hiện lên trên tròng kính hình cánh bướm: [Phát hiện đã tiêm vào hormone H-G31].

Đồng tử Lâm Tịnh Nhiên co lại.

H-G31 là thuốc điều trị cho những Omega bị mất cân bằng hormone dẫn đến mất kỳ sinh lý, nhưng nếu tiêm vào người Omega khỏe mạnh…

Có kẻ đã ngụy trang thuốc kích dục thành thuốc ức chế để bán cho cậu.

Những ngón tay siết lại quanh ống tiêm dài nhất trong túi áo, Lâm Tịnh Nhiên nhìn chằm chằm vào khoảnh rừng trống vắng trước mặt, khẽ quát lên: “Cút ra đây! Có gan dùng thủ đoạn hèn hạ cổ lỗ sĩ này mà không dám đối mặt tao hả?”

Quảng cáo
Trước /149 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Một Kiếp Vấn Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net