Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A
  3. Chương 7
Trước /149 Sau

O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mấy ngày sau đó, toàn thể thành viên tàu vận chuyển 927 như bị đội xung phong của Jomy nhập xác, hình tượng gặp nguy nan vẫn vững vàng nứt toác, chỉ có mỗi cựu-Hạm-trưởng Lâm Kính Dã là bất động như núi.

Đúng vậy, anh đã thành cựu-Hạm-trưởng rồi, tàu 927 cũng chính thức mang tên Tĩnh Dã.

Trước kia, vì để không bại lộ thân phận khi đi làm… nghề tay trái nên tàu 927 mới dùng hệ thống hình chiếu ba chiều ngụy trang thành một chiến hạm thực thụ, đồng thời lấy đại cái tên đồng âm với tên hạm trưởng, cho ra đời hai chữ “Tĩnh Dã”.

Vị Nguyên soái “tu hú chiếm tổ” kia lại còn vừa âu yếm vuốt ve đài điều khiển vừa lẩm bẩm gì đó như “Sau này cưng sẽ là bé Tĩnh Dã của anh nhé” – lột tả chân thực câu nói “Chiến hạm chính là bà xã” được lưu truyền – khiến thành viên trên đài chỉ huy sợ xanh mặt.

Người đáng lý nên sợ nhất thì lại chẳng mảy may suy suyển, chỉ có khi bị Rennes tháo mắt kính mới khẽ nhướng mày.

“Rốt cuộc cậu trữ bao nhiêu cặp kính xấu ói này hả? Vừa quay qua quay lại đã thấy cặp mới là sao?”

Nguyên soái nổi trận lôi đình (tất nhiên chỉ cho có mà thôi), bóp vụn cặp kính trong tay rồi đập tàn dư của nó lên áo Lâm Kính Dã.

Cựu Hạm trưởng lại điềm nhiên như không, lấy một cặp khác ra gác trên sống mũi, tha thiết nói: “Tuy kính này rất rẻ nhưng từ hôm qua đến giờ ngài đã làm hỏng ba cặp, tổng cộng một nghìn năm trăm đồng Liên bang, ngài muốn bồi thường thế nào?”

Rennes tức xì khói, lại thủ tiêu cặp kính mới.

Lâm Kính Dã không biến sắc: “Hai nghìn đồng. Lương tháng của hạm trưởng văn phòng không nhiều lắm.”

Thất bại ê chề khiến Rennes gục đầu ủ rũ. Hắn vén những lọn tóc rối ra sau tai, mò mẫm trong túi một hồi mới lấy ra một chiếc thẻ màu vàng thảy cho anh.

“Đền thì đền.” Hắn nghiến răng: “Sớm muộn gì cũng có ngày tôi dọn sạch cái kho kính của cậu!”

Lâm Kính Dã cũng không nhìn mà nhét đại vào túi: “Ừm.”

“Esuna! Lưu Tuấn!” Rennes bỗng quay phắt lại quát lên: “Vứt cái kính rách của hai người ngay cho ta!”

Hai thân binh đang yên đang lành bị điểm danh vô tội nhìn sang, đồng loạt tắt bộ phim đang xem đi, tháo cặp kính đa chức năng (rất mốt và rất đắt) xuống bỏ vào thùng rác.

Một màn giận cá chém thớt không thể trắng trợn hơn.

Hai thuộc hạ xui xẻo đành ngậm bồ hòn làm ngọt khi nhìn thấy vô số mảnh kính vỡ rơi lả tả quanh chân Lâm Kính Dã, bắt đầu tự hỏi nên cho vị Hạm trưởng này đeo cái gì mới có thể làm vừa lòng Nguyên soái.

Rennes Sở thường ngày là một người hoàn toàn không hề giống Nguyên soái tẹo nào.

Hắn đứng không ra đứng, ngồi chẳng ra ngồi, thỉnh thoảng thích ngủ nướng, đôi khi lại nằm nhoài lên đài điều khiển; quân phục cũng chẳng chỉnh tề là bao, tóc được túm lại cẩu thả bằng mấy sợi dây không biết nhặt ở đâu ra, tùy ý tản mát trên đầu vai; thích cười híp mắt bàn chuyện trên trời dưới đất với người khác trên đài chỉ huy, trông như người mẫu xe – à, phi thuyền – chân dài mặt đẹp đi nhầm chỗ.

Nhưng đôi mắt soi mói của Lâm Kính Dã lại phát hiện Rennes dùng gương mặt khiến người khác mê mệt ấy đi thu thập hết toàn bộ bí mật từ trên xuống dưới tàu 927 chỉ trong một ngày.

Lính tuyến hai đúng là không thể sánh bằng Thanh Kiếm Bầu Trời được, anh thầm cảm thán.

Đội quân trung thành này nghe theo từng mệnh lệnh của Rennes với sự phục tùng tuyệt đối, chưa từng do dự, cho dù là những lệnh vô lý như vứt cặp kính đắt tiền đi, hai thân binh kia vẫn lập tức chấp hành mà không hề hỏi lý do.

Hắn và đội quân này trông thì buông tuồng nhưng đâu đâu cũng nghiêm túc sát phạt.

Rennes lật xem tư liệu trên màn hình, không ngại sự có mặt của người khác, thẳng thừng nói: “Tự dưng muốn biết vị dũng sĩ phương nào dám bán lộ trình của ta cho phản quân ghê.”

Những người có mặt trên đài chỉ huy không khỏi run lên, hai chữ “dũng sĩ” vào tai tự động trở thành “người chết”.

Nguyên soái lười nhác treo mình trên ghế điều khiển của Hạm trường, đôi chân dài vắt vẻo xiên vẹo, tiện tay tóm lấy cổ áo Lâm Kính Dã kéo đến bên người.

“Hạm trưởng Lâm này, tinh hạm của cậu bị tôi trưng dụng, tạm thời không có chiếc mới để đền, hay là cậu tạm thời làm phó quan cho tôi luôn đi ha.”

Lâm Kính Dã: “… Ngài nghiêm túc đấy à?”

Ánh mắt mang theo chút không vui đâm xuyên qua làn tóc bạc: “Không thích thì làm thư ký cũng được. Đi pha cho tôi ly trà mật ong trước đã, không được quá ngọt, không được quá nhạt, không được quá nóng, nhưng cũng không được bỏ đá…”

“Tôi chọn làm phó quan, thưa trưởng quan.”

Rennes nở nụ cười đắc ý dào dạt, thấy được cả răng nanh.

Ngặt nỗi người xung quanh không được bình tĩnh như vậy. Teval vồ ếch trên đất bằng, Jomy và đội xung phong chưa kịp xuống tàu va thẳng vào tường, tài công tàu 927 trượt tay, cả con tàu xoay một vòng 720 độ giữa trời như con ma men khiến những chiến hạm khác của Thanh Kiếm Bầu Trời cuống quít tránh xa.

Mọi người trên tàu hốt hoảng tóm lấy người kế bên, chỉ có Rennes vẫn duy trì tư thế muốn hòa tan vào ghế hạm trưởng, một tay vẫn níu lấy cổ áo Lâm Kính Dã, tay còn lại ném một mảnh giấy gói kẹo sang: “Này, có biết lái tàu không vậy hả?”

Tài công ngơ ngác nhặt mảnh giấy lên, thất thần đáp: “Biết… biết ạ.”

“Biết thì lái cho đàng hoàng đi chứ, làm gì như mấy đứa chưa từng học quân sự vậy?”

Không học quân sự là Nguyên soái đó!!

Đây là tiếng lòng thảm thiết của toàn bộ thành viên tàu 927.

Phó quan của Nguyên soái Liên Bang thông thường đều mang hàm Thiếu tướng. Một Trung tá như Lâm Kính Dã mà trực tiếp vượt qua Thượng tá, Đại tá, Chuẩn tướng để làm phó quan cho Rennes rõ ràng là trái với quy định trong quân đội.

Rennes như đọc được suy nghĩ của họ, lại kéo áo Lâm Kính Dã bắt anh phải cúi đầu xuống, thì thầm vào tai anh: “Tàu của cậu bị sao thế này? Bình thường không đặt quy định vào mắt, sao bây giờ lại như đỉa phải vôi vậy? Lính dưới quyền cậu thật đấy à?”

Giọng nói rất nhẹ, kề sát bên tai, hơi thở phả vào âm ấm, ngưa ngứa.

Lâm Kính Dã cụp mắt, nhẹ giọng đáp: “Hẳn là vì núi này cao còn có núi khác cao hơn. Bằng không thì sao ngài lại là Nguyên soái độc nhất vô nhị Liên bang cho được?”

Thật ra thì khi chứng kiến con tàu vận chuyển rách nát nhà mình tự dưng biến thành soái hạm, Hạm trưởng nhà mình bỗng thành phó quan của Nguyên soái, cũng không thể trách thành viên tàu 927 rơi vào trạng thái ba hồn bảy vía đều đi vắng được. Tuy đây vốn là thành quả họ vẫn nỗ lực để đạt được trong nhiều năm qua nhưng… Nguyên soái đề bạt phó quan như vậy không phải là quá tùy tiện rồi sao?

Rennes không trở về Thủ Đô tinh mà lại dẫn soái hạm và hạm đội của mình bay vào lòng vũ trụ.

Phòng Hạm trưởng cũng không bị cướp mất mà vẫn để lại cho Lâm Kính Dã và chú mèo mun mắt hai màu.

Anh ngồi bên cửa sổ, rũ mắt nhìn lớp kim loại bạc trên những đầu ngón tay máy phản chiếu ánh sao trời.

Gần như không ai sẽ cho rằng đây là một món vũ khí, ngay cả Rennes ngày ấy cũng bắt lấy cổ tay anh nhìn chằm chằm hồi lâu như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Lâm Kính Dã bỗng bật cười.

“Hạm trưởng!” Đúng lúc ấy, quân y Luna đạp cửa xông vào với con dao lăm le trên tay: “Bữa anh nói muốn cắt bi cho mèo nhà anh đúng không? Mang nó ra đây, cắt xong tui nghỉ phép!”

“… Cô tiêm thuốc ức chế chưa?” Hạm trưởng Lâm Kính Dã đứng trước Nguyên soái lẫn phản quân cũng không biến sắc vậy mà lại lùi bước trước quân y nhà mình.

Chú mèo mun vẫn còn hồn nhiên cuộn mình trong tủ áo, nào có hay biết vận mệnh bi thảm nào đang chờ đợi nó.

“Xách ra đây!” Cô nàng không kềm chế được mà ré lên như sắp chọc tiết gà đến nơi: “Tui sắp động dục rồi không quen bố con thằng nào hết! Muốn cắt thì lẹ lên!”

Lâm Kính Dã đành đỡ trán, xách mèo vào khoang chữa bệnh.

Luna chỉ là một Omega cấp D+ bình thường, theo lời cô nàng thì cấp bậc càng thấp, phần “con” trong Omega và Alpha sẽ nhiều hơn phần “người”. Bình thường cô hay giúp Lâm Kính Dã bảo dưỡng cánh tay máy, có thể lắp ráp khớp xương chính xác mà không cần đến dụng cụ hỗ trợ, nhưng đến đỉnh điểm kỳ sinh lý – hoặc động dục – thì sẽ đánh mất lý trí, chỉ biết giao phối, tiêm thuốc ức chế cũng không giúp được bao nhiêu.

Omega từ cấp A trở lên sẽ không hoàn toàn đánh mất chính mình, cấp S có thể còn không cần nghỉ phép.

Luna đã quạu đến mức có thể lập tức nhảy vào đấm nhau: “Cái bọn đi theo Nguyên soái sao còn chưa cuốn xéo nữa? Chắc chắn là tụi đó lấy mất một gói thuốc của tui!”

“Cấp dưới của Nguyên soái trên tàu không có Omega, cũng có khẩu phần thuốc ức chế Alpha của riêng họ, lấy của Omega làm gì? Cô kiểm tra lại thử xem, có khi sắp đến kỳ nên bồn chồn hay quên không? Hay là do kỳ sinh lý của Omega nào khác không ổn định chẳng hạn?” Lâm Kính Dã ôn tồn vỗ vai cô gái.

“Không thể nào! Tuyệt đối là tụi kia! Soái hạm còn cho nổ như pháo bông thì lấy thuốc của Omega đi nấu canh có là gì? Tên Rennes kia nữa! Má nó chứ tui chưa từng thấy bệnh nhân nào không nghe lời bác sĩ như hắn!” Luna nghiến răng kèn kẹt: “À không! Anh! Anh mới là thứ không biết điều nhất! Hèn gì Rennes khoái anh dữ vậy!”

Lâm Kính Dã cũng cười cười: “Tôi tự biết bản thân mình thế nào. Cho dù Nguyên soái có đánh giá cao tôi thì cũng không đến mức trực tiếp cất nhắc làm phó quan.”

Tiếng la ó ngưng bặt, Luna đen mặt quay lại, trông không khác gì hung thủ vừa ra tay xong: “Vậy hắn có ý gì?”

“Ngài ấy nghi ngờ tôi.” Lâm Kính Dã thản nhiên đáp: “Việc ở lại tàu 927 có lẽ cũng là để điều tra.”

Việc này đơn giản đến nỗi cô quân y sắp cháy cả đầu vì kỳ sinh lý cũng hiểu được: Tinh khu thứ chín trong chòm Tiên Cầm là lãnh thổ của Liên Bang, cách xa vạn dặm với chiến trường ngoại vực lẫn khu vực phi pháp của tinh tặc, nhưng Rennes lại bị tập kích ở đây trên đường nghỉ phép.

Cái may trong cái rủi là hắn lái soái hạm chứ không dùng phi thuyền dân sự, bằng không thì tàu 927 thật sự đã phải đến tặng vòng hoa như lời Teval nói rồi. Tuy rằng các thế lực khắp nơi có rắp tâm khác nhau khi đưa Rennes lên vị trí cao, nhưng ít nhất quân quyền trong tay hắn cũng là thật, chẳng ai dám phạt hắn tội dám lái chiến hạm đi nghỉ phép.

Vì vậy Rennes không thể không nghi ngờ ai là người đã tiết lộ hành trình của hắn cho phản quân, hơn nữa còn mở cửa dẫn chúng vào tinh vực Liên bang.

Thanh Kiếm Bầu Trời đã không “sạch sẽ”, nội bộ Liên bang càng không thể trắng tinh vô ngần.

Lâm Kính Dã rút dòng suy nghĩ lại, nhìn sang Luna rồi lặng lẽ nhích chân dời đi.

Xin lỗi Nguyên soái, xem ra ngài sắp phải chịu khổ rồi.

Khi được thân binh Nguyên soái mặc giáp xương ngoài đến mời đi, Teval hoàn toàn không ngạc nhiên.

Hạm trưởng đã bị thẩm vấn, người tiếp theo đương nhiên là hắn ta.

“Nguyên soái.” Khép cửa lại sau lưng, Teval đứng nghiêm chào, gót giày gõ vào sàn nhà tạo nên những tiếng côm cốp.

Trái ngược với dáng vẻ nghiêm túc của hắn ta, Nguyên soái… vẫn đang ăn chocolate.

Rennes khoác hờ quân phục, đang kiểm tra tình trạng vết thương của mình. Lớp băng trên vai được bóc ra một nửa, để lộ những vết sẹo chằng chịt khắp nơi, có lớn có nhỏ, có mới có cũ như một bản đồ sao khắc lên da hắn.

Một tay hắn cầm màn hình, tay còn lại đưa viên kẹo đến bên môi để xé giấy gói ra, nhìn Teval gật đầu xem như đáp lễ.

“Biết ta gọi anh đến làm gì chứ?”

Teval siết chặt nắm tay, thấp giọng đáp: “Biết.”

Hắn ta cũng từng phục vụ ở tuyến đầu, biết rằng tuy trong chiến hạm vẫn có lính vũ trang đi tuần nhưng tuyệt đối không nghiêm trọng đến mức mặc giáp xương ngoài, trang bị đến tận răng, quân số lại đông đảo như hiện giờ.

Hành động của Rennes đã thể hiện rõ sự nghi ngờ của hắn đối với tàu 927. Nếu còn ai chưa nhận ra thì Luna sáng nay đã chửi um lên về việc này với bất kỳ ai đến trạm xá.

Trong phòng chỉ quanh quẩn tiếng Rennes hăng hái chiến đấu cùng chocolate.

Một hồi sau, hắn bỗng lên tiếng: “Teval Shawn, Alpha cấp A-, từng phục vụ trong Quân đoàn hành tinh thứ bảy, là phi công chiến đấu át chủ bài từng lập chiến công đánh rơi mười tám phi thuyền địch trong một chiến dịch, lập tức được đưa đi huấn luyện cơ giáp. Cơ giáp là thứ đa dụng lại đắt tiền, có yêu cầu rất cao với người điều khiển, vì vậy tất cả những chiến sĩ cơ giáp giỏi nhất trong quân đội đều do ta lựa chọn.”

Dứt lời, đôi mắt xanh ngước lên mang theo ý cười nhàn nhạt: “Chỉ kém chút nữa thôi, ta đã nhìn thấy tên anh trong danh sách ứng viên cho Thanh Kiếm Bầu Trời, vì sao bây giờ lại trở thành phó quan trên tàu tiếp viện tuyến hai?”

“Trong hồ sơ của tôi có ghi rõ, thưa ngài Nguyên soái.” Teval đáp lại, giọng nói mang theo chút cứng ngắc.

“Ghi rằng…” Rennes liếc xuống: “ ‘Cố tình hiếp bức Omega không thành’?”

Một sự im lặng bao trùm lên họ. Một cảm giác tê dại bỗng lan truyền từ đầu ngón tay, leo lên cột sống Teval, khiến hắn ta chợt không thể khống chế được pheromone của mình.

Rennes lập tức cau mày, đưa tay lên quạt quạt: “Bị Hạm trưởng nhà anh xách đi ngâm rượu hay sao mà nồng vậy? Nín lại!”

Những lời này như một gáo nước lạnh tạt vào ngọn lửa giận trong lòng Teval. Hắn ta thầm cảm thán hạm trưởng nói đúng thật, Nguyên soái quả nhiên là nhân vật độc nhất vô nhị khắp Liên bang.

Có vòng ức chế ở đây, mùi pheromone nhanh chóng tan vào không khí, chỉ để lại một chút hương rượu rum thoang thoảng. Cũng chính cái mùi này đã khiến Teval năm ấy bị một gã con nhà quý tộc uống say mang ra làm hình nhân thế mạng.

“Tinh thần lực cấp A-.” Giọng nói du dương của Nguyên soái lại vang lên: “Nếu kết hợp với hệ thống huấn luyện hoặc ghép đôi với Omega có độ phù hợp cao, biết đâu có thể lên đến A hoặc A+. Bản thân anh cũng có tài chỉ huy, đặt ở tuyến hai thật là phí của trời.”

Teval chỉ mím môi. Nếu chưa từng nghe Luna thuật lại phán đoán của hạm trưởng, có lẽ hắn ta đã bật khóc trước những lời khen này của Chiến thần Liên bang rồi.

“Anh có muốn gia nhập Thanh Kiếm Bầu Trời không?” Rennes bất thình lình hỏi.

Teval nhìn lên: “Nếu ngài không đùa.”

“Tất nhiên không. Đây là quyền tự chủ chiêu mộ của Nguyên soái. Anh đi theo một hạm trưởng văn chức ở tuyến hai chẳng khác nào phí hoài tuổi trẻ, mà ta vừa lúc đang thiếu một hạm trưởng có thể dẫn binh.”

“Tôi biết Nguyên soái có thể cất nhắc người mà không cần quân đội phê duyệt, chỉ cần bổ sung thủ tục sau.” Teval như đang nghẹn một cục lửa trong cổ họng: “Ngài sở hữu đội quân tinh nhuệ nhất Liên bang, nào có ai không muốn gia nhập, nhưng tôi tự biết tài nghệ bản thân còn chưa lọt được vào mắt xanh của ngài. Hạm trưởng Lâm xuất sắc hơn tôi rất nhiều, nếu ngài thật sự cần người, hẳn nên mời ngài ấy.”

Rennes ngồi lên bàn, đôi chân dài nhấc lên, một tay chống cằm, cười đến cong cả mắt: “Chuyện gì mà lại khiến anh trung thành với Hạm trưởng đến vậy?”

“Nếu không có Hạm trưởng, tôi đã chẳng được đứng đây hôm nay.” Người đàn ông cao to dõng dạc đáp với sống lưng thẳng tắp. Sau đó hắn ta khẽ cúi đầu, nhỏ giọng thỉnh cầu: “Xin Nguyên soái đừng nghi ngờ ngài ấy. Hạm trưởng mang theo chúng tôi liều chết đến cứu ngài… chỉ để đánh đổi một cơ hội được ngài nhìn thấy. Xin ngài, hãy cho ngài ấy cơ hội trước.”

Quảng cáo
Trước /149 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tam Quốc Tòng Đơn Kỵ Nhập Kinh Châu Khai Thủy

Copyright © 2022 - MTruyện.net