Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đó là lần đầu tớ thấy một đám ma to tát như vậy. Hàng xóm tớ làm gara oto, nói chung là nhà ấy cũng giàu, ông già bằng vai với bà tớ sau một thời gian chống chọi với căn bệnh ung thư dạ dày, chiều hôm trước ông ấy vừa qua đời. Gia đình bên đấy có gọi xe taxi để đưa đi viện, nhưng nghe đâu là khối u đã vỡ, máu và dịch dạ dày trào ngược lên phổi, lúc trên xe còn không ngừng thổ huyết các kiểu. Đi đến đoạn thị trấn Như Quỳnh thì không thấy thở nữa, gia đình đành đem về để chuẩn bị hậu sự.
Kỷ niệm về đám ma đó với tớ không nhiều, hồi đấy chỉ có người lớn trong nhà là sang bên ấy giúp cỗ, chuyện về sau là do bố tớ kể lại. Lúc vào xem mặt người chết, quan tài đã bị bịt kín, còn không có cả lỗ kính để nhìn, kiểu như chết tươi nên máu vẫn rỉ ra, phải bọc kín xác rồi cho vào quan đóng chặt luôn, người nhà còn hãi, huống chi quan khách thăm viên.
Vấn đề ở đây là ông già chết trước khi được đem về nhà, theo quan niệm thì như vậy chết đường, không được rước xác qua cửa, thế nên nhà hàng xóm phải bắc rạp ngoài sân, quan tài và bàn thờ đều để ở đó. Người nhà bên ấy cắt cử nhau trông quan, chó má đều bị nhốt cũi, tránh chuyện nhà có tang, súc vật làm càn cắn phá.
Nghe người ta kể lại trong đám tang ngày hôm sau, rằng nửa đêm con trai thứ hai nhà ấy ngủ mê, thấy có một người lạ từ ngoài đường đi vào nhà, sau đó không thấy đi ra. Người ấy mặc một thân áo liệm màu vàng, đầu tóc lòa xòa che hết mặt mũi, chỉ biết đi vào nhà rồi tự nhiên mất hút luôn. Lúc người con trai đó tỉnh dậy, có ra xem quan tài với bàn thờ ông già, kinh ngạc phát hiện lỗ kính bị ai cậy mở, hỏi người trông quan lúc đó, người ấy bảo nào có ai dám động vào.
Người con trai liền nghĩ đây là điềm báo, lại không nhớ ra lời thầy cúng dặn ban chiều, rằng người chết tươi rất kiêng nhìn mặt ban đêm, người con trai đó lấy đèn soi qua lỗ kính vào trong quan. Không ai dám nhòm theo, sau khi xem xét tình hình, đột nhiên bọn họ thấy người con trai rú lên một tiếng, kiểu như kinh hãi lắm. Hỏi thì biết được là máu đã tràn hết ra vải bọc xác chết, mùi còn rất ghê, người con trai lập tức đóng chặt lỗ kính và đi tìm anh cả.
Kết quả sau một hồi bàn bạc là sáng hôm sau người ta đưa quan ra đồng luôn, đáng nhé là người chết từ chiều hôm trước thì phải để sáng hôm sau nữa mới hạ huyệt. Chính người con trai thứ cũng không biết rằng chỉ hơn một năm sau, vẫn đang trong hạn chịu tang ông già, tai họa liền ập đến.
Dạo đó tai nạn chỗ nhà tớ vẫn diễn ra triền miên, vài ngày lại nghe thấy tiếng xe cấp cứu hú qua nhà, nhưng hôm đó xe cấp cứu lại dừng ngay bên nhà hàng xóm. Bố tớ sang xem một lát, xong về thông báo là con trai thứ hai nhà ấy bị tai nạn xe máy, chết ngay tại hiện trường, chỗ đoạn qua thị trấn Như Quỳnh.
Gia đình bên đấy bàng hoàng, xe cấp cứu chỉ kịp đem xác người đó về, vì tai nạn nghiêm trọng quá, nếu đưa đi viện sẽ chỉ mất thêm thời gian mà thôi. Tớ có nhòm từ ban công tầng hai xuống, trong xe cấp cứu rất nhiều máu, đây cũng xem như là chết tươi, xác người con trai đã được chuyển vào nhà, so với ông già ngày trước thì còn thảm hơn.
Bố tớ phải chạy nước chè cho nhà bên ấy, nghe kể là lúc đem xác vào nhà, mẹ và vợ của người con trai sợ tới ngất lịm đi. Do phần đầu trên đã bị vỡ, từ mắt đến trán gần như không thể nhận dạng. Về sau mới biết là người này đi xe tốc độ cao, không biết thế nào mà trượt bánh ngã, đúng lúc có xe tải 15 tấn chạy đến, cả xe cả người bị cuốn vào gầm xe tải.
Vụ tai nạn lúc đó nghiêm trọng vô cùng, mấy ông xe ôm chứng kiến chỗ ngã 4 xảy ra tai nạn kể lại rằng, người con trai bị xe máy kẹp vào người, xong còn bị xe tải kéo đi mấy trăm mét, thành ra xương vai, xương hông đều gãy nát. Chết ngay tại chỗ, may mà có giấy tờ tùy thân để nhận dạng, nếu không cũng chẳng biết bao giờ mới được đưa về nhà.
Người thân bên nhà hàng xóm sang ngồi nói chuyện với bố tớ, bảo là chết y như ông già ngày trước, cũng là đi đến đoạn Như Quỳnh, cũng chết tươi ngoài đường. Tới lúc phát phục đóng quan không được mang vào nhà, đây nghĩ thế nào cũng chính là trùng tang.
Sau khi người con trai được 49 ngày, nhà bên đó có làm lễ đưa vong lên chùa. Tổ chức rất linh đình, đội vong liên tục một tuần liền, họ còn mời cả sư thầy từ Thái Nguyên xuống làm phép, chiên trống ròng rã từ 7h tối đến 11h đêm. Ngày cuối cùng còn cho thả đèn trời, nghe nói là thả 36 chiếc, cả phố ra xem, ai cũng suýt xoa cho cái lễ giải trùng của nhà ấy.
Thế nào gọi là trùng tang? Ví như một người chết sau ba năm, nếu có thân nhân vô tình chết vào thời điểm đó, dù là nguyên nhân gì, cứ là đang khỏe mạnh bình thường mà lăn ra chết, thì đó gọi là trùng tang. Vì sao lại có chuyện trùng tang? Nếu không mê tín, cứ nhìn vào hoàn cảnh chết mà giải thích, chết do tai nạn, chết do bệnh tật,...
Nếu mê tín, trùng tang là do người chết phạm vào giờ, ngày, tháng, xung khắc, có thể là chết mà hồn phách bị tiêu tán. Ma quỷ vốn tồn tại đầy đường, chỉ cần nó bắt được một vía nào đấy của người chết, nó sẽ điều khiển người ấy về làm hại con cháu. Thường thì người chết trùng phải hợp tuổi hoặc hợp mạng với vong đó.
Muốn giải trùng thì có thể làm tại gia, hoặc đem lên chùa, như trong trường hợp của hàng xóm tớ thì họ đem lên chùa để nhốt vong. Nói về gia cảnh của người con trai kia, nhà đó có hai vợ chồng và một đứa con gái, chồng chết nên vợ phải ở lại nhà nội nuôi con một mình. Nhà nội tức là nhà hàng xóm tớ đây, những tưởng chuyện đã chấm dứt, qua gần hai năm ngày người con trai chết, nhà hàng xóm lại tiếp tục đón tin dữ.
Lúc đấy tớ đang chuẩn bị đi học sáng, khoảng hơn 6h30 một chút, bên hàng xóm tự nhiên thấy ồn ào cả lên. Đạp xe qua cửa nhà họ, tớ thấy có rất đông người đứng xúm lại, hình như ai đó đang nằm ngay trước cổng, bị ngất nhưng không người nào dám đỡ dậy. Sau khi đi học về tớ mới biết, đó là vợ của người con trai thứ, bên ấy người ta đã buộc khăn báo tang, chứng tỏ cô ấy đã chết. Lần này thì không chỉ nhà hàng xóm bàng hoàng, cả khu tớ ở đều bị tin đó làm cho chấn động.
Vợ người con trai thứ không phải chết do tai nạn, nhưng so với tai nạn thì không kém phần kinh khủng, cô ấy là bị vỡ động mạch chủ. Tình hình là lúc sáng, cô ấy đang quét sân thì thấy máu mũi chảy ra, tiếp đến là chân tay bủn rủn rồi ngã gục luôn xuống đất. Người trong nhà mãi mới nhìn thấy, tới khi chạy ra thì cô ấy đã bất động tri giác, máu tai cũng chảy, có người định xốc dậy thì máu liền tuôn theo đường miệng ra đầy đất.
Ai nấy đều sợ hãi, đành để cô ấy nằm im tại chỗ, vài người gọi xe taxi để đưa cô ấy đi viện. Nhưng taxi họ nhất quyết không chở đi, vì trường hợp này chắc chắn không sống được, chảy máu tai là khi mà trong não bộ đã bị tổn thương nghiêm trọng, có đến bệnh viện cũng vẫn chết như thường. Mẹ tớ còn thấy máu chảy thành dòng từ trên sân xuống đường, đặc sệt như dầu luyn vậy.
Bên thông gia với hàng xóm tớ sang đến nơi, thấy con gái họ chết kinh khủng quá mới đổ cho là nhà hàng xóm tớ hại con nhà họ. Về sau còn nhất quyết không cho để hàng xóm tớ tổ chức mai táng cho cô ấy, bên thông gia đem xác vợ người con trai thứ về bên nhà, cấm không cho người nào ở đằng nội sang phúng viếng.
Nhà hàng xóm tớ hoang mang lắm, vì là trong hơn 3 năm mà chết những 3 người, lại cùng trong một chi, bấy giờ còn lại duy nhất đứa cháu gái mồ côi cả cha lẫn mẹ. Họ thấy là gửi lên chùa không được, chết vẫn hoàn chết, vậy lại bỏ tiền ra để mời thầy từ Bắc Ninh về nhà xem. Ông thầy đó phán là trong nhà có thờ âm binh, hay chính là cái người lạ mà con trai thứ nhìn thấy đêm ông già nhà ấy mất.
Ông già thì lang thang vất vưởng ngoài đường, trong khi người thân lại rắp tâm thờ phụng âm binh, để nó hóa thành yêu ma hại chết người nhà. Muốn dừng được cái hạn trùng tang này, đầu tiên phải trục được vong đang trốn trong nhà đã.
Bà nội tớ làm hàng mã nên họ có đặt hình nhân, ngựa và quần áo bên nhà tớ, nói là để rước quan đi tuần vào nhà, kiểu như muốn áp vong khỏi cửa thì phải dùng thế lức mạnh tương đương. Cụ thể ra sao thì tớ không rõ, chỉ biết là suốt một ngày sau bên nhà hàng xóm liên tục có tiếng chuông gõ inh ỏi, nghe như người ta đang lên đồng để quan nhập vào thầy vậy. Cuối ngày họ đem hết đống vàng mã ra đốt, người nào trông cũng hết sức mệt mỏi.
Cứ thế họ sống trong lo sợ được ba năm, qua hết ba đám giỗ, không thấy có thêm người nào chết nữa, gia đình bên đó lúc đấy mới chắc được là trùng tang đã dừng lại. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, mà từ đám tro đốt vàng mã năm trước, người ta lại trồng xuống một cây hoa đại, qua mấy năm cây cũng đã lớn vượt đầu người, cành lá tốt tươi.