Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Soái ngã nhào trên đất cực kỳ chật vật, quần chúng hóng chuyện xung quanh không dám vây xem.
Mắt nhìn mắt, mũi nhìn mũi, trong lòng ngầm hiểu mà phun ra một câu.
Này cũng, mất mặt quá đi thôi!
Kia là Dương Soái đó.
Mấy ai ở phim trường mà chưa nghe danh của Dương Soái chứ, cho dù đặt trong giới giải trí, cũng được coi là một người chỉ đạo võ thuật có chút danh tiếng.
Hơn nữa, bình thường Dương Soái ưa nhất là treo cái danh xuất thân từ võ quán ngay bên miệng, trước giờ luôn khinh thường mấy người chỉ đạo võ thuật khác mình.
Lúc này lại bị knock out sau một chiêu của một người…….. Một tên mập tự học Phó Gia Quyền?
Rốt cuộc đối phương có địa vị gì?
Mọi người đều chôn giấu những ý niệm riêng trong lòng, lần lượt rời đi.
Tóm cái quần lại là trưa nay không thiếu đề tài để buôn dưa leo bán dưa chuột rồi.
Mấy người còn dư lại ở hiện trường gồm Giang Ngọc và Hồ Tiểu Vân đều mắt chữ O mồm chữ A.
Cả người Dương Soái cứng đờ, nằm bò trên mặt đất vài giây, sau đó mới cường ngạnh chống cơ thể đứng dậy, nghẹn đến mức mặt đỏ hơn hồi nãy mấy lần.
Giang Ngọc thấy trường hợp này quá khó để vẹn cả đôi đường, mặc dù mồm mép linh hoạt nhưng cũng không biết nên khuyên Dương Soái ra sao, cuối cùng quyết định không nói gì. Dương Soái nghẹn một hồi mới mở miệng: “Người anh em, cậu thật sự tự học sao?”
“Ừm.” Kỷ Nguyên thầm nghĩ: Đương nhiên không phải rồi, trẫm là người được Tổ sư môn phái nhà các ngươi tự mình chỉ dạy đấy có biết không hả. Thêm nữa, ngươi còn phải gọi trẫm một tiếng đại sư huynh kìa.
Dương Soái thấy đối phương không cao ngạo không nóng nảy, dù thắng cũng không tỏ vẻ ngạo mạn, hoặc là muốn mượn nó để chế nhạo hắn.
Lại nhớ tới bản thân lúc nãy còn trông mặt mà bắt hình dong, thái độ này nọ với người ta, cảm giác xấu hổ nhanh chóng bủa vây lấy Dương Soái.
Tuy hắn là một người thẳng như ruột ngựa, lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn chẳng khác gì con khổng tước. Nhưng nếu có ai đánh thắng hắn, khiến hắn tâm phục khẩu phục, hắn liền bội phục người đó.
Dương Soái lập tức biến chiến tranh thành tơ lụa*, bày ra một khuôn mặt vui vẻ, nói với Kỷ Nguyên: “Người anh em, cậu đánh tốt hơn tôi nhiều, kỹ xảo tôi không bằng người, bội phục!”
*dùng phương pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp
Kỷ Nguyên có chút ngạc nhiên, nhướng mày nhìn đối phương, trong lòng không khỏi buồn cười: Này tính là cái gì a, đánh không lại liền nhân cơ hội làm bằng hữu hả? Miễn là tốc độ kết giao bạn bè của trẫm nhanh liền không có kẻ thù?
Giang Ngọc không ngờ mọi việc lại diễn ra như vậy, gấp gáp nhìn về phía Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên cũng không có ý định tính toán chi li, cực kỳ hào phóng mà gật đầu, thuận tiện bình một câu: “Anh cũng không tồi, chỉ là quá cậy mạnh, cương nghị quá mức, Phó Gia Quyền cần nhu cương hài hòa.”
Kỷ Nguyên vừa nói vừa chỉ vào vài chỗ trên cánh tay và bắp đùi đối phương, nhắc nhở điểm hắn phát lực không đúng.
Dương Soái nghe xong tựa như được mặt trời chân lý chói qua tim, ánh mắt nhìn Kỷ Nguyên cũng chuyển từ bội phục sang kính nể, coi như phục sát đất. Sau khi chỉ điểm cho Dương Soái, Kỷ Nguyên lại chỉ ra điểm chưa đúng của Hồ Tiểu Vân, lời nói ngắn gọn súc tích, tập trung vào trọng tâm, gãi đúng chỗ ngứa.
Hồ Tiểu Vân luôn không ngộ đạo được tư thế cùng điểm phát lực, nhưng chỉ vài ba câu của Kỷ Nguyên đã hoàn toàn thông suốt.
Chờ tới lúc Dương Soái chỉ dẫn lại, Hồ Tiểu Vân rất nhanh liền thông qua.
Giang Ngọc đứng trong đoàn làm phim nhìn Kỷ Nguyên bằng ánh mắt vi diệu, chẳng khác gì vừa trông thấy quái vật.
Hai người liếc nhau, đồng thời mở miệng.
Giang Ngọc: “Cậu sẽ vận khinh công lướt trên nước hả?”
Kỷ Nguyên còn rất tốt bụng mà nhắc nhở: “Kem sữa nhỏ.”
Giang Ngọc: “…”
Giang Ngọc đang muốn tiếp tục mở miệng đã bị người đàn ông trung niên rất có khí chất nghệ thuật gia xen trước: “Tiểu Giang, người này là bạn của cậu à?”
Giang Ngọc quay đầu lại, phát hiện ra đối phương, ánh mắt nhanh chóng phát sáng bừng bừng, cười nói: “Viên ca. Lúc nãy em vừa nhắc đến anh xong, cái này gọi là gì nhỉ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.”
Giang Ngọc chọc chọc Kỷ Nguyên, nhỏ giọng giải thích: “Viên Huy Hoàng, đạo diễn Viên, cậu biết không?”
Kỷ Nguyên hơi hơi mỉm cười, không nói mình biết, cũng không nói mình không biết.
Nhưng hành động này làm sao qua con mắt sành sõi của Giang Ngọc cơ chứ, chắc chắn vị này đang giả bộ cười thôi!
Thời điểm Kỷ Nguyên không xác định được chuyện gì đó, sẽ luôn luôn bày ra nụ cười lễ phép đạt chuẩn sách giáo khoa, thuộc dạng trân không thể nào trân hơn.
Ánh mắt Viên Huy Hoàng đánh giá Kỷ Nguyên một lượt, cười nói: “Người bạn của cậu thân thủ tốt đấy.”
Giang Ngọc nghe được lời khen từ Viên Huy Hoàng, không hiểu sao lại có cảm giác hệt như con trai nhà mình được người ta khen, cực kỳ xuân phong đắc ý: “Đương nhiên rồi, bạn của tôi kỹ năng đặc biệt nhiều, vừa rồi chỉ là thuận tay biểu diễn chút thôi.”
Nói xong liền nhớ tới gần đây Viên Huy Hoàng đang khởi máy bộ tiên hiệp tên《 thiên hạ 》, đang trong giai đoạn chiêu mộ diễn viên cùng người chỉ đạo võ thuật. Trong lòng Giang Ngọc lộp bộp mấy tiếng, đột nhiên có dự cảm mọi sự như ý nguyện.
Chỉ là…..
Giang Ngọc thoáng nhìn qua Kỷ Nguyên.
Mặc dù màn biểu diễn hồi nãy của Kỷ Nguyên đã khiến Viên Huy Hoàng kinh ngạc, nhưng nhiều nhất Viên Huy Hoàng cũng chỉ tìm Kỷ Nguyên để làm người chỉ đạo võ thuật mà thôi.
Dù sao thân hình Kỷ Nguyên vẫn có chút tròn……..
Nhưng Giang Ngọc không chỉ muốn Kỷ Nguyên làm người chỉ đạo võ thuật nhỏ bé, rất tiếc cho túi da kia a…………
Cũng may Viên Huy Hoàng không có già cả mắt mù mà trực tiếp đưa ra lời mời với Kỷ Nguyên.
Hẳn là còn phân vân lưỡng lự, chắc hẳn lúc này Viên Huy Hoàng chỉ có hứng thú với một thân võ công của Kỷ Nguyên mà thôi.
Giang Ngọc uyển chuyển lựa lời: “Đây là bạn cùng phòng của em, Kỷ Nguyên, hôm nay bồi em đi thăm đoàn làm phim một chút.”
Ý tại ngôn ngoại, chính là nói cho Viên Huy Hoàng, Kỷ Nguyên chỉ là một người nghiệp dư, cũng không phải diễn viên gì.
Viên Huy Hoàng cười cười, lại ngừng một chút, cực kỳ ý vị thâm trường mà nhìn Giang Ngọc.
Trên đường trở về, trong đầu Kỷ Nguyên không ngừng nghĩ về ý cười của Viên Huy Hoàng, nghiền ngẫm ý tứ của đối phương.
Viên Huy Hoàng là đạo diễn nổi tiếng trong nước, dưới tay đã có hai tác phẩm có chất lượng, rating cao, là tác phẩm điện ảnh được đông đảo quần chúng yêu thích.
Nếu đối phương thực sự coi trọng Kỷ Nguyên, nhất định Kỷ Nguyên sẽ phất nhanh như diều gặp gió a!
Dù chỉ lộ lộ mặt làm nền trong phim của Viên Huy Hoàng, cũng có thể xoát mặt trước nhân dân cả nước đó.
Giang Ngọc đắm chìm trong dòng mơ tưởng miên man, thậm chí còn lập ra cả kế hoạch nghề nghiệp tương lai cho Kỷ Nguyên, sau đó lúc quay đầu nhìn đối phương mới chợt nhận ra, hắn còn chưa hỏi qua ý kiến của Kỷ Nguyên kìa.
Lỡ như người ta không muốn đóng phim thì sao hả?
Giang Ngọc chần chờ một lát, cuối cùng quyết định thăm dò suy nghĩ của Kỷ Nguyên.
“Tiểu Nguyên…….” Giang Ngọc thay đổi xưng hô, lôi kéo cảm giác thân thiết: “Hôm nay cảm thấy thế nào? Xem mọi người đóng phim, có cảm thấy có hứng thứ không?”
Kỷ Nguyên giả bộ tự hỏi, cười mà không nói gì.
Trong lúc nhất thời, Giang Ngọc không chắc chắn được thái độ của Kỷ Nguyên, đành đơn giản nói: “Kỳ thật tôi nghĩ vậy nè, không phải cậu đang giảm béo sao, nếu sau này đi làm việc, vậy có hứng thú tới đoàn làm phim thử sức một phen không?”
Giang Ngọc lựa lời một chút: “Hồi nãy cậu cũng thấy Dương Soái rồi đấy, là người chỉ đạo võ thuật cho đoàn làm phim, mà cậu chỉ dùng một chiêu đã đánh ngã người ta, có kỹ thuật như vậy không quá khó để tìm một chân làm việc ở chốn phim trường này. Hơn nữa tôi thấy Viên Huy Hoàng rất có hứng thú với cậu đấy, cậu có ý tưởng gì về mấy mảng bên này không? Chỉ đạo võ thuật, đóng phim?”
Cuối cùng còn bổ sung một câu: “Quan trọng là tôi cũng tích lũy một ít nhân mạch trong vòng này, nếu cậu muốn ra ngoài tìm công việc, chi bằng tới tìm tôi cho dễ dàng.”
Kỷ Nguyên nghe xong cũng tự hỏi trong lòng.
Điều Giang Ngọc nói không phải là không có đạo lý, lúc này mình đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, dù sao cũng không tiện, hơn nữa muốn sinh hoạt được trong thế giới này, nhất định phải kiếm tiền.
Trên người Kỷ Nguyên ngoại trừ mấy ngàn tệ của nguyên chủ, cũng chỉ còn dư lại một khoản từ đợt bán phương thức dược thiện, luôn sẽ lúc xài hết. Lúc đó, anh cần thiết phải nghĩ đến chuyện tìm cơ hội kiếm tiền.
Kỷ Nguyên rất tin tưởng vào bản thân mình, anh thuộc tuýp người giỏi sinh tồn, kiếp trước từng gặp đủ loại ám sát, lúc hành quân đánh giặc gặp hoàn cảnh gian nan khổ cực vẫn có thể sống sót được, vậy nên sinh sống ở thế giới này đối với anh không hề khó, mà kiếm tiền cũng như vậy.
Chỉ là chỗ Giang Ngọc có sẵn biện pháp kiếm tiền, Kỷ Nguyên cớ gì phải bỏ gần tìm xa.
Tuy kiếp trước là hoàng đế, lại không cảm thấy làm đào kép có cái gì không ổn, chỉ cần con người còn có ham muốn sinh tồn, chẳng có gì là không thể vứt bỏ.
Tương tự như vậy, nếu một người một mực muốn chết, hiển nhiên chẳng có gì có thể vãn hồi hắn.
Kiếp trước là thế, kiếp này cũng vậy.
Suy nghĩ một hồi lâu, trong lòng Kỷ Nguyên đã có quyết định.
Chỉ là trên mặt anh vẫn không bộc lộ cảm xúc gì, nói với Giang Ngọc: “Để tôi nghĩ một chút đã.”
Giang Ngọc thở phào nhẹ nhõm, có thể suy xét là chuyện tốt, chính là sự việc còn có khả năng xoay chuyển.
Hơn nữa, Giang Ngọc cũng không vội vã bảo Kỷ Nguyên đưa ra quyết định ngay, dù sao lúc này Kỷ Nguyên cũng chưa hoàn toàn giảm cân thành công, vẫn còn có một khoảng cách xa với việc làm diễn viên.
Vừa làm được một chuyện lớn nên tâm tình Giang Ngọc không tồi, liền vỗ vỗ quần áo của mình, vui vẻ nói: “Đi thôi, tôi đã nói tối nay mời cậu một bữa mà.”
Kỷ Nguyên thản nhiên ngồi trên ghế phụ, không quên nhắc nhở một câu: “Còn có kem sữa nhỏ, tôi muốn ăn loại lớn.”
Nếu Giang Ngọc là người trả tiền, tất nhiên Kỷ Nguyên không muốn ăn cái năm tệ kia rồi, anh muốn ăn một miếng lớn, ăn que kem siêu lớn kìa!
Suy xét đến việc Kỷ Nguyên là một khối đồ cổ vừa bò ra khỏi quan tài từ mấy thế kỷ trước, Giang Ngọc còn rất chu đáo mà không chọn cơm Tây, chọn một nhà hàng thức ăn Quảng Đông rất nổi tiếng.
Nơi này được đánh giá rất cao trên Meituan, là nhà hàng ngọc trai đen trong truyền thuyết, ít nhất cũng phải ba sao, bào ngư thuộc loại ngon nhất, hấp trong nước dùng, mỹ vị tươi mới, vào miệng liền tan, một con lớn nhất phải đến hai ngàn tệ.
Gần đây ví tiền Giang Ngọc có chút lớn, liền quyết định nếm qua vài thứ mới mẻ.
Hắn biết Kỷ Nguyên giảm béo là dựa vào luyện tập, ngày thường cũng không thấy đối phương giảm béo qua việc ăn kiêng, vì thế lúc thực đơn được đưa lên, Giang Ngọc tỏ vẻ thổ hào gọi hết mấy món đắt nhất trong nhà hàng lên một lần.
Kỷ Nguyên còn đang đắm chìm trong cơn hứng thú với chiếc ly thủy tinh ở trên bàn, nhìn đi nhìn lại mấy lần, bất quá vẫn biết đây là nơi công cộng mà cảm thấy ngại ngùng, ngồi đến cực kỳ nghiêm chỉnh, cũng không cầm ly lên để quan sát.
Như vậy thật sự rất mất mặt.
Giang Ngọc khép lại thực đơn, dự định tám mấy chuyện xảy ra gần đây.
Chưa kịp mở miệng đã thấy hai người bước vào cửa nhà hàng. Giang Ngọc ngồi ở vị trí đối diện cửa, nên vừa liếc mắt liền thấy hai người kia khí chất phi phàm, hẳn là minh tinh.
Quan trọng là, hai người kia đều mang mũ vào khẩu trang, bằng kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của mình, Giang Ngọc hoàn toàn có thể nhìn ra thân phận của bọn họ.
Một là Ứng Thư Hoán, người còn lại chính là Kỷ Hi.
Giang Ngọc cũng chỉ thoáng liếc qua rồi dời mắt ngay lập tức, bản thân hắn cũng là người đại diện có tiếng trong giới giải trí, đương nhiên không giống với những người bình thường, vừa thấy minh tinh liền hô to gọi nhỏ.
Hắn cũng chẳng lo Kỷ Nguyên sẽ phát ra tiếng hét chói tai gì đó…….. dù sao hắn còn chưa thấy qua Kỷ Nguyên biểu lộ cảm xúc quá lớn. Tuy rằng người này không thuộc loại lạnh như băng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xa cách, hờ hững như một cơn gió, chỉ cần hơi không chú ý một chút liền bay mất.
Giang Ngọc cũng không thấy quái lạ khi Ứng Thư Hoán xuất hiện cùng một chỗ với Kỷ Hi.
Tính bảo mật của nhà hàng này rất cao, chi phí cũng không phải vừa, lại nằm ở trung tâm thành phố Kiến Kinh, cho nên thường xuyên có các nghệ sĩ và đạo diễn đến đây dùng bữa.
Bất quá, Ứng Thư Hoán là ai a……..
Giang Ngọc nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng có chút kích động.
Xét cho cùng, địa vị của Ứng Thư Hoán thực sự quá lớn, hơn nữa còn có đủ loại truyền thuyết trong giới, cái gì mà siêu cấp phú nhị đại, quý công tử hào môn, thái tử gia Kiến Kinh…….
Dù sao Giang Ngọc chỉ là người làm ăn kiếm cơm trong giới giải trí, hiển nhiên vẫn có hứng thú bát quái về mấy chuyện bí ẩn của hào môn.
Chẳng qua hắn không dám nhìn chằm chằm Ứng Thư Hoán, miễn cho bị phát hiện lại biến thành kẻ mất lịch sự, trong cái vòng này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không chừng sau này còn có cơ hội hợp tác kìa…….
Nhưng mà, thời điểm Giang Ngọc thu hồi tầm mắt, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Ứng Thư Hoán, tựa như vừa quét qua bên này.
Chờ đến giây tiếp theo hắn muốn cẩn thận phân tích rõ, hai người kia đều đã mắt nhìn về phía trước, coi bọn họ như không khí, bước vào lô ghế VIP trong khu hạng sang với biểu tình lạnh lùng.
Ảo giác à……..
Giang Ngọc uống một ngụm nước.
Sao hắn lại cảm thấy Ứng Thư Hoán nhìn qua bên này nhể? Chẳng lẽ người ta nhận ra mình?
Nhận ra một người đại diện như hắn làm giề? Giang Ngọc còn chưa tự luyến đến mức cảm thấy bản thân gây được ấn tượng trong mắt Ứng Thư Hoán, dù sao tính tình vị “Công chúa điện hạ đệ nhất showbiz” có tiếng kiêu căng tùy hứng, kiêu ngạo ác liệt, sao có thể hạ thân phận tôn quý của mình mà đi nhớ một người đại diện được.
Nhưng mà, người ta cũng không có khả năng nhìn Kỷ Nguyên đi?
Giang Ngọc thổn thức một phen, vậy chẳng lẽ là nhìn hắn?
“Công chúa điện hạ đệ nhất showbiz?” Kỷ Nguyên buồn cười, chút nữa không duy trì được biểu cảm mặt than của mình, thầm nghĩ cái xưng hô này quả thực cực kỳ hợp với Ứng Thư Hoán, Kiều Kiều khí khí.
Lúc này Giang Ngọc mới phát hiện nội tâm mình đã lồ lộ ra ngoài, dù sao Ứng Thư Hoán cũng không phải bí mật gì, liền nói: “Ứng Thư Hoán đấy, không ngờ cậu cũng biết hắn.”
Hắn còn tưởng rằng loại đồ cổ được đào ra như Kỷ Nguyên căn bản không có khái niệm truy tinh a.
Kỷ Nguyên nghĩ thầm, bọn tôi còn là vợ chồng hợp pháp kìa.
Giang Ngọc giải thích: “Ứng Thư Hoán lúc bốn tuổi được cô mình dẫn tới đoàn làm phim, đóng vai công chúa Thái Bình lúc còn nhỏ, bộ phim truyền hình đó còn nổi như cồn, các ca khúc khắp trời nam đất bắc đều lấy nó làm chủ đề, là hồi ức thời thơ ấu của tôi á. Không thể không nói, Ứng Thư Hoán diễn vai tiểu công chúa kia còn rất đáng yêu, lúc còn nhỏ chính là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu bé nam mẫu giáo…….”
Đây cũng là nguồn gốc biệt danh “Công chúa điện hạ đệ nhất showbiz” mà anti-fan thường gọi Ứng Thư Hoán, ngoại trừ tính tình đặc biệt kém và không dễ chọc, đóng vai công chúa mới là nguyên nhân chủ yếu.”
Ý cười hiện lên trong mắt Kỷ Nguyên, Giang Ngọc đè thấp thanh âm, hóng hớt nói: “Bất quá hiện giờ không ai dám nói, Ứng Thư Hoán coi đó là lịch sử đen của mình. Ài, mà tính tình hắn cực kỳ kém, mấy người trong giới giải trí chẳng ai dám chọc vào. Bất quá, quan hệ của hắn với Kỉ Hi khá tốt, nhiều năm như vậy cũng chỉ có Kỷ Hi dám xào CP với hắn. Người khác muốn cọ hả, nắm đấm sắt của tư bản chủ nghĩa chính là vô tình, chế tài ngay tại chỗ.”
Giang Ngọc nói tới đây liền có chút hiếu kỳ, có chút tự hỏi: “Cậu nói bên ngoài đồn đãi Ứng Thư Hoán cùng Kỷ Hi có chút ái muội, là thật hay giả nhể?”
Là thật đó, Kỷ Nguyên trả lời trong thầm lặng.
Là chướng ngại vật lớn nhất trong tình yêu của Ứng Thư Hoán và Kỷ Hi.
Kỷ Nguyên cảm thấy bản thân còn rất có tiếng nói.