Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi xác định trên dưới không có vấn đề gì, Giang Ngọc dẫn Kỷ Nguyên tới hiện trường quay phim.
Bởi nguyên nhân quay bổ sung phim cổ trang, nên địa điểm quay cũng không thay đổi mấy, cũng ở thành phố điện ảnh Kiến Kinh.
Trong xe, Giang Ngọc giới thiệu một chút cách dùng Weibo cho Kỷ Nguyên.
Phòng làm việc giúp Kỷ Nguyên đăng ký nickname Weibo “Cinderella Kỷ Nguyên”, là tên phòng làm việc cộng với tên nghệ sĩ.
Vẫn chưa kịp đăng cái gì, avatar cũng chưa đổi nốt.
Giang Ngọc nói: “Hôm nay nếu có thể quay xong, ngày mai liền tới phòng làm việc chụp ảnh xuất đạo, đến lúc đó tôi lại an bài nghệ sĩ công ty tuyên truyền cho cậu một chút.”
Chuyện sắp xếp công việc Kỷ Nguyên đều nghe theo Giang Ngọc.
Anh vân vê chiếc điện thoại mới lạ, muốn xem hết chức năng của cái hộp nho nhỏ này.
Giang Ngọc thấy đối phương dùng không quen, liền cười cười: “Nếu cậu không quen xài Weibo cũng có thể không chơi, dù sao đã có tôi với Khâu Khê giúp cậu xử lý. Cậu chỉ cần đúng giờ đăng vài tấm tự sướng là được rồi.”
Hắn chỉ vào điện thoại nói qua một chút: “Đây là chỗ để đăng Weibo, cái này là hot search…….”
Kỷ Nguyên theo trình tự ấn qua, liền phát hiện treo trên hot search là tên của Ứng Thư Hoán.
Giang Ngọc tiếp tục giới thiệu: “Hot search có thể mua, bất quá cái hot search này của Ứng Thư Hoán không phải mua. Cậu xem, cái này với cái này nhất định là mua.”
Kỷ Nguyên nhìn đến vị trí Giang Ngọc chỉ, thình lình viết bốn chữ “Kỷ Hi, bệnh viện”.
“Ôi chao, Kỷ Hi à, người chuyên lên hot search, một tí chuyện lông gà vỏ tỏi cũng muốn mua hot search, giải trí Đào Tử thật có tiền chiều người ta mà.” Giang Ngọc cười cười: “Cậu yên tâm, tuy sau này chúng tôi sẽ mua hot search cho cậu, nhưng không phải loại thường xuyên như vậy. Hot search bảo trì nhiệt độ của cậu lúc đóng phim, miễn cho sau khi bế quan đóng phim hai tháng, người xem liền không nhớ ra mặt cậu. Nhưng thường xuyên mua hot search, ngược lại sẽ làm hỏng đường của người ta.”
Kỷ Nguyên nhấn vào hot search của Kỷ Hi, quả nhiên là một tràng mắng chửi.
“Lại tới nữa lại tới nữa lại tới nữa, hắn đi đâu cũng xách hot search theo.”
“Kỷ Hi có bệnh à, tôi muốn không nhìn thấy hắn trên hot search cũng khó thế hả?”
“Tra Lãng* đây là bao thầu hot search cả năm cho Kỷ Hi à?
*Tra Lãng (渣浪), hay còn gọi là cặn bã, tên của Sina lúc bị chửi do làm ăn không tử tế
“…… Vào viện cũng không cần mua hot search đi, này đâu phải chuyện tốt lành gì.”
“Nôn nôn nôn, Kỷ Hi có thể độc lập tí được không, đừng lăng xê kiểu này với tôi, cậu nghĩ tôi care chắc?”
…….
Phía dưới còn có fans khống bình: “Lũ anti-fan tích chút đạo đức đi!, “Doanh tiêu hào* có biết xấu hổ hay không, anh nhà ta đi bệnh viện mấy người cũng chụp cho được?”, “Sao Tiểu Hi lại vào bệnh viện……… Tôi nhớ đây là lần thứ hai trong tháng này rồi đấy……. Có phải thân thể không khỏe không?”, “Giải trí Đào Tử quả nhiên không có tâm! Áp bức anh nhà ta!”
*hay còn gọi là blogger, chỉ những người mua bán, tiếp thị tin tức trên mạng để kiếm tiền.
Kỷ Nguyên phát hiện trong số kia còn có mấy người để avatar Ứng Thư Hoán.
Giang Ngọc giải thích từng chút một: “Này là fans của Ứng Thư Hoán, fandom nhà hắn gọi là Cấm Vệ Quân, đặc biệt phiền Kỷ Hi. Cậu biết Ứng Thư Hoán với Kỷ Hi có cái CP không?”
CP là giề? Nội tâm Kỷ Nguyên trống rỗng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười lễ phép không chút xấu hổ.
Giang Ngọc vừa thấy liền biết Kỷ Nguyên không hiểu mô tê gì, đành kiên nhẫn giải thích: “Chính là fans ghép hai người họ thành một đôi, cho rằng bọn họ là người yêu của nhau ấy.”
Kỷ Nguyên khó hiểu: “Chẳng lẽ không phải à?”
Chẳng lẽ Ứng Thư Hoán không thích Kỷ Hi sao? Chẳng lẽ Kỷ Hi không thích Ứng Thư Hoán hả?
Giang Ngọc kinh hãi: “Wtf, sao có thể! Đừng nói mấy lời này trên mạng đấy, miễn cho ăn cảnh cáo từ đoàn đội luật sư của Ứng Thư Hoán. Mặc dù bây giờ hôn nhân đồng tính đã hợp pháp hóa, nhưng fans vẫn lấy phụ nữ làm chính, nếu biết ca ca yêu dấu nhà mình thích con trai……. Má ôi, này cũng quá sức tưởng tượng đi.”
Vừa lái xe vừa bà tám, 40 phút sau liền đến thành phố điện ảnh.
Mặc kệ Kỷ Nguyên nghe có lọt tai hay không, Giang Ngọc vội vàng phổ cập tất tần tật tri thức về Weibo cho đối phương.
Kỷ Nguyên nghe Giang Ngọc tụng kinh gần hai mươi phút, lại xem kịch bản hai mươi phút, trí nhớ của anh cực kỳ tốt, hầu hết gặp qua liền nhớ, nhìn qua mấy đoạn lời thoại không quá dài, chớp mắt là có thể ghi nhớ ngay lập tức.
Hôm nay quay bổ sung có hai cảnh, buổi chiều là cảnh treo trên dây thép đánh nhau, buổi tối là cảnh với nữ chính lúc còn nhỏ.
Cảnh quay buổi tối là điểm nhấn trong ngày, bởi vì phải dựng cảnh tuyết rơi, lại ở bên ngoài, đoàn làm phim lại muốn cảnh thật chân thật nên chuẩn bị không ít bọt biển cùng lông vịt, ngay buổi chiều liền bắt đầu dựng cảnh.
Giang Ngọc vừa đến liền xách Kỷ Nguyên tới thẳng phòng hóa trang.
Thợ trang điểm là người Giang Ngọc tự mang tới, lúc hóa trang Giang Ngọc luôn nhìn chằm chằm, tránh xảy ra chuyện tạo hình lố lăng không hợp với nhân vật.
May thay, tạo hình cổ trang của Kỷ Nguyên cực kỳ đẹp, một thân hồng y lần quay Đào hoa kiếp cũng đã đủ để khiến hắn kinh diễm, hiện tại là tạo hình Nhiếp chính vương Tống Liên Trì được hoàn thành dưới mí mắt Giang Ngọc, hắn càng khẳng định mười phần: Kỷ Nguyên trời sinh là ăn chén cơm này.
Trang điểm xong xuôi cũng gần ba rưỡi chiều, đạo diễn Khương Mẫn đến nhìn qua tạo hình của Kỷ Nguyên, ánh mắt sáng ngời, trêu ghẹo Giang Ngọc: “Thằng nhóc nhà cậu được lắm, có bảo bối tốt như vậy cũng không thèm cho bọn tôi xem qua một lần nha?”
Giang Ngọc không hiểu sao lại có cảm giác tự hào khi con nhà mình trưởng thành, lúc nói chuyện còn đứng phắt dậy: “Mẫn tỷ, đây là nghệ sĩ mới ký của phòng làm việc bọn em đấy. Vừa ký liền xách tới chỗ chị ngay. Sau này có kịch bản gì tốt, nhớ đừng quên bọn em.”
Khương Mẫn nói: “Yên tâm! Chuẩn bị chút đi, chờ quay xong bộ này sẽ sắp xếp cảnh tiếp theo.”
Giang Ngọc cùng Kỷ Nguyên đứng ở bên cạnh, chờ quay xong cảnh bổ sung.
Mặc dù hiện trường quay chụp rất bận rộn, nhưng luôn diễn ra trật tự, ngăn nắp.
Bây giờ Kỷ Nguyên chỉ mới xuất đạo, còn chưa có danh tiếng gì, cho nên sau khi đoàn làm phim tiếp đón anh liền không quá chú trọng, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Cũng may lúc này đã giữa tháng mười, thời tiết dần chuyển lạnh, không có nóng như vậy.
Khoác lên mình trong ba tầng ngoài ba tầng trang phục cổ trang cũng sẽ không nóng đến mức người đổ đầy mồ hôi, lúc Giang Ngọc đang ngồi tán gẫu chuyện trong giới giải trí với Kỷ Nguyên, đột nhiên có mấy cô gái cầm máy ảnh bước tới, nhút nhát mở miệng.
“Cái kia, xin hỏi…….. Tiểu ca ca, anh là nghệ sĩ sao?” Mội em gái tóc ngắn trong số đó lên tiếng.
Kỷ Nguyên cùng Giang Ngọc đồng thời quay đầu lại, khuôn mặt đối phương phút chốc đỏ bừng.
Giang Ngọc nhìn thấy máy ảnh trên tay người kia là loại chuyên nghiệp, theo bản năng liền cho rằng đối phương chính là đại chụp.
Trong thành phố điện ảnh Kiến Kinh sinh ra một loại chức nghiệp cực kỳ quan trọng: Đại chụp.
Chính là lúc ở phim trường chưa quảng bá ra ngoài, một số đại chụp chuyên nghiệp sẽ chụp vài tấm lộ thấu* rồi bán cho trạm tỷ cùng fans, lấy cái này để kiếm tiền.
*những hình ảnh của người nổi tiếng được chụp trực tiếp từ fans hoặc người qua đường, có thể tiết lộ quỹ đạo cuộc đời hoặc nội dung công việc của minh tinh.
Chẳng qua loại chức nghiệp này thuộc hắc địa, đoàn làm phim chẳng ưa gì, cũng thường xuyên phát sinh xung đột.
Em gái nhỏ sợ Giang Ngọc hiểu lầm, vội vàng xua tay: “Bọn em không phải đại chụp. Hôm nay bọn em tới đây là để ngồi chờ Lục Giác Hành…….”
Giang Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra là fans của Lục Giác Hành? Phải rồi, đoàn phim Thiên Hạ còn chưa đóng máy, chắc cũng chụp ở phim trường này.
Em gái đỏ mặt nói: “Vừa nãy em thấy tiểu ca ca bước ra, đặc biệt đẹp, muốn hỏi thăm một chút, tiểu ca ca cũng là diễn viên sao?”
Giang Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy mới xuất đạo.”
Em gái che miệng lại, xém chút nữa hét lên, sau đó kích động nói: “Em có thể chụp một tấm không? Chắc chắn không truyền ra ngoài!”
……. Ăn mặc đồ diễn nha, không nên chụp ảnh.
Giang Ngọc mỉm cười nói: “Bây giờ còn chưa được, bất quá mọi người có thể theo dõi Weibo cậu ấy.”
Sau khi đem Weibo Kỷ Nguyên cho hai cô gái kia, Giang Ngọc liền dỗ đối phương rời đi, lúc đi còn nghe hai cô nhóc hạ giọng thét chói tai thảo luận.
“Trời ạ trời ạ trời ạ, đẹp quá đi!! Nhìn gần càng đẹp!!”
“Bất quá cậu không thấy người này lớn lên có chút quen mắt sao? Có hơi giống Kỷ Hi nha…….”
“Đánh rắm ấy, mình ghét Kỷ Hi muốn chết! Giống chỗ nào hả! Còn đẹp gấp mấy lần Kỷ Hi chứ!”
……….
Thính lực nhạy bén của Kỷ Nguyên đương nhiên nghe được cuộc thảo luận của hai cô gái kia, thâm tâm lặng yên bổ sung: Trực giác phụ nữ nhanh nhạy quá đi.
Giang Ngọc giả làm mặt quỷ nói: “Có thể nha, Nguyên ca, mới xuất đạo liền thu về hai fans hở?”
Kỷ Nguyên cười cười không nói chuyện, Giang Ngọc cũng đổi đề tài, duỗi cổ nhìn về phía đoàn làm phim: “Sao bộ văn nghệ kia quay lâu như vậy còn chưa xong nhỉ?”
Giữa địa điểm quay chụp, Khương Mẫn bạo phát: “Cái gì mà đau bụng không tới được, giấy trắng mực đen đã viết rồi, chuyện trên hợp đồng đấy! Chúng tôi nhiều người như vậy chờ một mình hắn, giờ lại bảo sinh bệnh không tới được?”
Phó đạo diễn an ủi: “Khương tỷ, đừng giận, để tôi đi liên hệ xem có người khác không?”
“Không được!” Khương Mẫn cũng là dạng cứng đầu: “Phía trước đã nói hắn chụp rồi, không thể đổi người giữa chừng được.”
Cảnh đầu hôm nay diễn chính là màn Nhiếp chính vương giả tạo thánh chỉ, phát sinh mười một lần truy sát thái tử, sau đó phò tá con trai trưởng công chúa lên thượng vị, từ đây kiểm soát toàn bộ quyền lực triều đình.
Khương Mẫn muốn quay bù chính là cảnh giả tạo thánh chỉ.
Giang Ngọc nghe vậy liền nghẹn họng, ghé vào dò hỏi: “Sao thế?”
Phó đạo diễn mặt ủ mày ê, nhỏ giọng nói: “Không phải chuyện gì lớn, chỉ là tự thế*không tới.
*người viết chữ thay diễn viên chính
“Tự thế?” Giang Ngọc biết, trong thành phố điện ảnh Kiến Kinh có một loại chức nghiệp: Thay thế vai chính viết chữ.
Dẫu sao không phải diễn viên nào cũng có thể viết chữ đẹp, đặc biệt là viết bằng bút lông.
“Đổi một cái tự thế khác không phải là được à, sao lại tức giận đến như vậy, còn chậm trễ thời gian của người ta.” Lời Giang Ngọc nói cũng có ám chỉ, cố ý lộ ra chút oán giận, dẫu sao bắt Kỷ Nguyên đứng đợi bên ngoài hơn một giờ, bây giờ lại nói cảnh tự thế còn chưa quay, sao hắn không giận cho được.
“Cậu cũng biết tính Khương tỷ đấy, trước kia chính là dùng người này đóng tự thế, nói cái gì cũng không chịu đổi. Trừ phi có thể tìm được người khác viết tốt hơn đối phương. Nhưng Khương tỷ đối với chuyện viết chữ này cực kỳ soi mói, nhà tự thế kia rất có danh tiếng ở phim trường bên này mà chị ấy còn có chút không hài lòng kìa……..” Phó đạo diễn thở dài.
Nghe rõ mọi chuyện, Kỷ Nguyên vì không muốn chậm trễ thời gian của bản thân, trực tiếp lên tiếng: “Không cần tự thế, tôi tự viết.”
Phó đạo diễn ngừng một chút, ngạc nhiên nhìn Giang Ngọc, như thể muốn nói sao người của cậu còn biết viết thư pháp?
Kết quả thấy Giang Ngọc cũng rất kinh ngạc, nhìn Kỷ Nguyên, tròng mắt trợn đến mức muốn lòi ra ngoài: “Cậu có thể viết thư pháp?”
Kỷ Nguyên: “Có thể.”
Kiếp trước, Kỷ Nguyên từng theo học nhà thư pháp đại tài Vương Thư Minh, một tay viết nên sự xinh đẹp của thu thể, tiêu sái tùy ý, lập luận sắc bén, đã từng có hiện tượng tranh mua “Tương Vương phú thơ trên giấy quý Trường An”.
Ngay cả ở hiện đại, không ai có thể sánh bằng một tay thu thể của anh.
Giang Ngọc dùng biểu cảm một lời khó nói hết nhìn Kỷ Nguyên.
Hai người nhìn nhau không tiếng động, qua một lát, Kỷ Nguyên treo khuôn mặt than, chậm rãi mà kiên định phun ra hai chữ: “Sẽ không.”
Giang Ngọc: Tôi còn chưa nói đâu! Cậu như thế nào lại biết tôi sẽ hỏi cậu có thể vận khinh công lướt trên mặt nước hay không!
Thời điểm Khương Mẫn nghe chuyện Kỷ Nguyên muốn tự mình viết thư pháp, phản ứng đầu tiên chính là không tin.
Dẫu sao bây giờ giới giải trí bốc đồng quá mức, không một nghệ sĩ nào có thể tĩnh tâm tu dưỡng thể xác và tinh thần, mọi người đều lao đầu vào việc kiếm tiền, hận không thể một ngày quay mười bảy mười tám cái kịch bản, ai sẽ có thời gian luyện chữ?
Còn nữa, mấy năm nay rầm rộ mấy tiết mục tuyển tú, đầu vào của giới giải trí càng ngày càng thấp, chỉ cần có một gương mặt ưa nhìn là đã có thể ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ.
Trình độ văn hóa cũng càng ngày càng thấp, từ không tốt nghiệp đại học đến không tốt nghiệp sơ trung, thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học………
Muốn nói Kỷ Nguyên biết viết thư pháp, Khương Mẫn quả thật có chút coi thường.
Lui một vạn bước vậy, dù Kỷ Nguyên biết viết thư pháp thì thế nào, có thể so với tự thế chuyên nghiệp như người ta sao?
Chữ của Nhiếp chính vương Tống Liên Trì mà Khương Mẫn muốn, chính là cô chọn lựa kỹ càng trong hơn một trăm tự thế ở phim trường mà ra, không phải người nào cũng có thể tới viết.
Thời điểm Khương Mẫn đóng phim vẫn luôn rất chú trọng những chi tiết nhỏ, phải đạt được sự thống nhất cao độ giữa con người và nhân vật.
Bởi vậy, sau khi giơ cánh tay bảo OK, trong lòng Khương Mẫn vẫn mang theo hoài nghi, hơn nữa còn không ngừng thúc dục Phó đạo diễn diễn gọi cho tự thế, yêu cầu đối phương nhanh chóng qua đây.
Kỷ Nguyên bận một thân trang phục màu đen, phía trên có họa tiết rồng đen, toát lên vẻ đẹp sang trọng.
Địa điểm quay chụp là đại điện cung Chu Vương ở thành phố điện ảnh Kiến Kinh, trên cùng chính là long ỷ, phía dưới là quần thần đang quỳ, lúc Kỷ Nguyên vừa bước vào liền có cảm giác như đã qua mấy đời.
Khương Mẫn đã xem qua MV Đào hoa kiếp của Kỷ Nguyên, đối với hóa trang của đối phương cũng không có ý kiến gì.
Nhưng kỹ thuật diễn………. Cô có chút lo lắng.
Dẫu sao nhân vật Nhiếp chính vương này không dễ diễn, trong số các đại thần đang quỳ bên dưới còn có vài vị diễn viên gạo cội, một khi không áp diễn được, nhân vật của Kỷ Nguyên liền băng luôn.
Chính là, chờ đến khi Kỷ Nguyên chân chính bước đến trước long ỷ, mối nghi ngờ trong lòng Khương Mẫn đối với Kỷ Nguyên đều tan thành mây khói.
Không chỉ có cô, ngay cả Giang Ngọc cũng chấn động kịch liệt, trước kia hắn biết Kỷ Nguyên diễn rất có linh khí, nhưng không ngờ lại có thể linh khí đến vậy!
Không đúng, người ta còn chưa diễn đâu!
Chỉ mới đứng ở chỗ đó, liền tựa như trời sinh đã thích hợp ngồi trên long ỷ…….
Này là nguyên nhân gì?
Giang Ngọc cũng không biết phải hình dung thế nào, hắn cũng không thể nói Kỷ Nguyên nhìn qua thật sự giống người từng làm hoàng đế.
Đương nhiên, Kỷ Nguyên chính là hoàng đế.
Mặc dù long ỷ là giả, đủ loại quần thần là giả, nhưng hoàng đế là thật a!
Kiếp trước Kỷ Nguyên từng ngồi trên ghế này đến mức đau hết cả mông, mỗi ngày thức đêm phê tấu chương, ngủ còn muộn hơn chó, dậy còn sớm hơn gà, mỗi ngày 996, ngẫu nhiên 007, nhìn quần thần phía dưới nháo thành một đoàn, yêu cầu Kỷ Nguyên làm chủ cho bọn họ.
Đến nơi làm việc quen thuộc, thậm chí Kỷ Nguyên còn có chút PTSD của phái nam, khóe miệng nhịn không được giật giật —— nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn làm hoàng đế chứ!
Nhìn đến long ỷ liền muốn nôn, này khác gì nhìn thấy ghế làm việc đâu, chỉ thiếu một cái máy tính ở trên bàn thôi.
Trên bàn có một sải giấy trắng, một chiếc bút lông cùng nghiên mực đã được mài sẵn
Sau khi thoát khỏi cơn hoảng hốt, Khương Mẫn yêu cầu mọi người chuẩn bị ổn thỏa, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, đặc biệt là khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng Kỷ Nguyên đứng trước long ỷ, hai chân liền mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ sụp xuống.
Nên cấp thêm vài cảnh diễn cho Kỷ Nguyên không? Nhìn qua cậu ta rất phù hợp với nhân vật Tống Liên Trì.
Khương Mẫn hơi do dự, sau đó hô: “Chuẩn bị —— quay!”
Máy quay quét đến đôi tay trắng như sứ, từng khớp xương rõ ràng của Kỷ Nguyên.
Tư thế cầm bút của đối phương cực chuẩn, tim Khương Mẫn nảy lên, tiếp đó, xém chút nữa nhảy lên cổ họng ——
Hành văn liền mạch lưu loát!
Thậm chí không ngừng một dây nào!
——Kỷ Nguyên đem một bản Thanh Quân Sườn đều thuộc xuống dưới?!
Từ từ, không có khả năng, Kỷ Nguyên mới xem qua bao lâu chứ, sao có thể thuộc lòng tất cả được. Vẻ mặt Khương Mẫn khiếp sợ, hồi nãy cô chỉ cho Kỷ Nguyên xem qua vài phút —— không phải cố ý làm khó dễ đối phương, mà là do muốn quay thật nhanh, thậm chí trang cuối cùng còn đưa cho người ta xem đâu……….
Hơn nữa, dưới ống kính, thu thể của Kỷ Nguyên như rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, xu thế cường hãn sắc bén, hệt như tính cách của Nhiếp chính vương Tống Liên Trì!
Đúng vậy, bản thân Tống Liên Trì là một người ác độc tàn nhẫn, dã tâm làm việc vừa quả quyết vừa quyền thế ngất trời, tính cách của hắn vừa tiêu sái vừa đại khí, cũng phải có vài phần cuồng vọng tự mãn, còn có sau khi khống chế toàn bộ quyền lực, phải có chút tùy ý khoái lạc chốn nhân gian.
Tận đến lúc Kỷ Nguyên dừng bút, máy quay đều không đóng lại.
Đạo diễn và phó đạo diễn người đứng người ngồi trước máy quay, cảm giác kinh diễm cùng ngoài ý muốn ngập tràn, gắt gao nhìn chữ của Kỷ Nguyên, hơn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.
Giang Ngọc phá vỡ sự trầm mặc: “Mẫn tỷ, có thể cut chưa?”
Khương Mẫn lấy lại tinh thần, ánh mắt phát sáng: “Giang Ngọc, lần này cậu đào được vàng rồi!”
Giang Ngọc nghĩ thầm: Tôi cần chị nhắc nhở sao, nửa tháng trước tôi đã thấy như vậy rồi.
Nhưng vẫn giả bộ làm tịch khiêm tốn một chút: “Ai, thật ra em cũng không biết cậu ấy còn cất giấu khả năng ấy đâu.”
Kỷ Nguyên đi xuống, Giang Ngọc vội vàng xoa xoa cổ tay đối phương, tha thiết hỏi: “Tôi nói này, cậu học viết thư pháp từ bao giờ thế? Đừng nói là học được ở Hawaii như Kudo Shinichi nhé?”
Kỷ Nguyên cạn lời nhìn người trước mặt, thấy ai kia còn cười hắc hắc, hẳn là rất vui sướng: “Vừa rồi cậu còn không thấy biểu cảm của Khương Mẫn đâu, quả thực. Này thì khinh này! Đúng rồi, tôi hỏi thật nhé, trước kia cậu chưa từng diễn xuất sao? Sao lại diễn tốt thế? Còn nữa, cậu làm sao thuộc hết Thanh Quân Sườn hả?”
Kỷ Nguyên yên lặng nghĩ: Đương nhiên chưa diễn qua, cũng không thuộc Thanh Quân Sườn………. Bởi vì tôi quả thực đã mưu quyền soán vị, cũng từng viết qua Thanh Quân Sườn.
Dù Kỷ Nguyên thuộc loại đã nhìn qua là không quên, nhưng cũng không có khả năng chỉ vài phút mà thuộc hết một bản dài như vậy.
Dựa vào việc Khương Mẫn bọn họ không am hiểu thu thể, Thanh Quân Sườn mà Kỷ Nguyên viết, là cái trước kia dùng ở thời điểm mưu triều soán vị kìa.
Lúc ấy anh gánh đến hơn nửa đêm, ban ngày đọc nó trước mặt các văn võ bá quan, oanh động toàn bộ Đại Chu, chỉ là không biết có lưu truyền đến ngày nay không……
Một bên khác, Khương Mẫn xem bản Thanh Quân Sườn của Kỷ Nguyên, mới ẩn ẩn phát hiện nội dung có chút không đúng.
Sau khi đối chiếu lại nội dung Thanh Quân Sườn mình viết, Khương Mẫn hoảng sợ: Này cùng Thanh Quân Sườn cô chuẩn bị không cùng một bản.
Mặc dù Khương Mẫn tốt nghiệp ở học viện hý kịch, kỳ thi tuyển sinh cũng là thủ khoa đầu vào, lại bởi vì nguyên do yêu thích cổ trang, nên đọc qua rất nhiều sách vở, nhưng cô dám thề, cô chưa từng nhìn thấy bản Thanh Quân Sườn này ở bất kỳ một triều đại nào!
Hơn nữa, bản Thanh Quân Sườn ban đầu mà đoàn làm phim chuẩn bị cũng do một tay cô viết.
Nhưng là, cái Kỷ Nguyên viết và bản của cô hoàn toàn không giống nhau, nếu nói Thanh Quân Sườn của mình là lối hành văn tiểu học thời cổ đại, thì bản của Kỷ Nguyên chính là kiệt tác xuất sắc được viết bởi một vị nho giả đương thời!
Chỉ cần nhìn vào đó là có thể cảm nhận được sức mạnh tiềm tàng bên trong, những câu từ sát tâm, có quán tính sấm vang chớp giật, trình tự rõ ràng, quan điểm đúng đắn, logic tạo phản không chê vào đâu được, đoạn cuối cùng có lực kêu gọi và bạo phát kinh người.
Khương Mẫn dám cam đoan, nếu có người ở trước mặt mình dùng bản Thanh Quân Sườn này cổ động tạo phản, nhất định cô sẽ ném nồi chén gáo mà đi theo!
Cả người Khương Mẫn đều không ổn, suýt chút nữa liền chửi thề —— đừng nói với cô đây là Kỷ Nguyên nửa đường bịa ra!
Đương nhiên không phải Kỷ Nguyên viết đại, Kỷ Nguyên tuy thông minh, văn võ song toàn, nhưng không có bài văn nào có thể kinh động quỷ thần.
Bản Thanh Quân Sườn này chính là của thừa tướng tài hoa trẻ tuổi nhất Đại Chu, cũng là tác phẩm của Giang Ánh Nguyệt – hồ bằng cẩu hữu duy nhất trong kiếp trước của anh.
Giang Ánh Nguyệt tài năng có tiếng, văn có thể ba bút đoạn giang sơn, là quân sư hàng đầu trong sự nghiệp mưu triều soán vị của Kỷ Nguyên.
Khương Mẫn chấn động vì văn chương của hắn cũng chẳng có gì lạ.
Một bên Khương Mẫn cảm thấy áy náy vì đã coi khinh người ta.
Một bên lại khấp khởi mừng thầm vì biết được một bản văn chương hay đến vậy.
Khương Mẫn nhịn không được chụp chụp mấy tấm, đăng thẳng lên vòng bạn bè, còn kèm theo một chuỗi ngón tay cái, biểu đạt tâm tình kích động của bản thân.
Cùng lúc đó, Ứng Thư Hoán đang lướt vòng bạn bè liền thấy được.
Cùng tồn tại trong vòng giải trí, hầu như đạo diễn và nghệ sĩ đều thuộc kiểu ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Khương Mẫn lại là đạo diễn nổi tiếng, có Wechat của Ứng Thư Hoán là chuyện bình thường.
Ứng Thư Hoán hiếm khi mới gặp bộ dáng Khương Mẫn kích động đến như vậy, vừa bấm vào ngó một cái liền thấy một tràng văn chương viết bằng lối thu thể, hắn hơi hơi ngồi thẳng người.
Người đại diện kế bên ngó sang liền nói: “Anh, này không phải thu thể lão gia tử thích nhất sao?”
Một người không rành thư pháp như cậu ta còn có thể nhìn ra được, thu thể trước mặt du vân kinh long*, là một kiệt tác hiếm có.
*ý chí bức thư pháp cực kỳ tinh xảo
Đương nhiên Ứng Thư Hoán biết ông nội mình thích nhất là tác phẩm của Vương Thu Minh, mà bức thư pháp Khương Mẫn chia sẻ quả là một bản thu thể tuyệt vời.
Hắn giật mình, đột nhiên lóe lên ý tưởng!
Phải rồi, trước đó hắn vẫn luôn lo lắng chuyện ly hôn với kỷ Nguyên, lỡ ông nội không đồng ý thì biết làm gì bây giờ? Không đồng ý còn đỡ, chẳng may còn muốn nện hắn một trận thì sao!
Ông nội luôn mặc kệ mặt mũi của mình, cũng mặc kệ là đã trưởng thành hay chưa, lúc nào lấy quải trượng nện hắn quả thật không chút do dự, còn có thể múa may mạnh mẽ uy phong, nhìn qua chẳng ai biết đây là một ông lão ngoài bảy mươi ấy chứ.
Nếu hắn mua bức thư pháp này cho ông nội, lễ trước binh sau, ông nội nể mặt bức thư pháp, dù không đồng ý thì ít nhất cũng không đánh hắn!
Ứng Thư Hoán bị trí óc lanh lợi của mình thuyết phục, vội vàng chat mật với Khương Mẫn: Khương Mẫn, bản thư pháp trên vòng bạn bè của cô có bán hay không?