Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỷ Nguyên đặt Phượng Hoàng Bích Ngọc ở trong ngực, ông cụ Ứng nhắc nhở anh, vết máu trên ngọc đã tích lũy quá nhiều năm, rửa không được là điềm xấu, vẫn là đừng đeo bên người.
Không biết tại sao, Kỷ Nguyên nhớ tới miếng ngọc trên cổ của Ứng Thư Hoán, cuối cùng hắn vẫn tìm một sợi dây đỏ, buộc lên.
Lúc anh vào thư phòng là tám giờ tối, lúc đi ra đã là chín giờ.
Một tiếng, thời gian không tính là ngắn, người ở bên ngoài xem ra anh và ông cụ Ứng nói chuyện cũng không có gì tốt, Ứng Thư Hoán nhất định sẽ nghi ngờ.
Lúc ra cửa Kỷ Nguyên đã chuẩn bị lý do, nếu như Ứng Thư Hoán hỏi, anh nên trả lời như thế nào.
Ngoài dự đoán, Ứng Thư Hoán không hỏi gì cả.
Hắn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vô cùng chăm chú xem phim.
Lúc Kỷ Nguyên đi ra, hắn quay đầu nhìn Kỷ Nguyên: “Tại sao em vào lâu như vậy?”
Kỷ Nguyên nhìn thấy hốc mắt của hắn vẫn ửng đỏ, biết hắn đã khóc một trận.
Lúc này, đủ loại tình hình xoay quanh trong đầu của anh.
Vì sao Ứng Thư Hoán lại khóc?
Có phải vừa rồi nội dung cuộc trò chuyện của anh và ông lão gia tử đã bị hắn nghe rồi hay không?
Thế nhưng cuộc đối thoại khác thường như vậy, Ứng Thư Hoán nghe được sẽ tin sao?
Kỷ Nguyên nghĩ thầm, bây giờ kỹ thuật diễn của Ứng Thư Hoán, có lẽ lúc này là diễn tệ nhất đời này của hắn.
Không giấu được cặp mắt của hắn.
Nhưng đối phương không muốn nhắc tới, Kỷ Nguyên cũng giả vờ không biết.
“Không có việc gì, đi thôi?” Kỷ Nguyên nỗ mỉm cười, vừa biết được chân tướng của hắn, đả kích cũng rất lớn.
Bây giờ nhìn thấy Ứng Thư Hoán, trong lòng càng âm ỉ đau.
Có trời mới biết anh dùng bao nhiêu lực khắc chế mới không có để lại nước mắt ở trước mặt Ứng Thư Hoán.
Trời xui đất khiến anh nhớ tới kiếp trước, đau đớn bộc phát ở trong lòng, đâm đến anh máu me đầm đìa.
Mắt của Ứng Thư Hoán nhìn ngoài cửa sổ: “Bên ngoài có tuyết rơi, anh kêu tài xế đưa chúng ta đi.”
Kỷ Nguyên vội vàng ngăn cản hắn: “Không cần!” Anh nói không rõ ý: “Em muốn đi về với anh.”
Ứng Thư Hoán dừng một chút bỗng nhiên đồng ý với yêu cầu kỳ lạ của anh, quản gia đưa một cái ô to màu đen cho anh, Ứng Thư Hoán giữ vững tinh thần, hoạt bát nói: “Đi thôi!”
Kỷ Nguyên chậm rãi đi dưới dù, lúc ra cửa, trời bên ngoài đã tối đen.
Có tuyết rơi, hai bên đường đều trắng xoá, ở giữa là đường cái đen, nhánh cây đại thụ ở hai bên trụi lủi.
Thời tiết Phương Bắc không giống Phương Nam, sau khi vừa vào đông, trên đường không còn một chiếc lá.
Kỷ Nguyên giẫm lên tuyết trên mặt đất, Ứng Thư Hoán hỏi anh: “Giày của em ướt không?”
Kỷ Nguyên lắc đầu: “Vừa mua, sẽ không.”
Ứng Thư Hoán không có chuyện gì thì tìm chuyện để trò chuyện: “Gần đây em có thông báo gì không?
“Không có.”
“Ta mơ về Giang Sơn còn chưa hạ rạp, em có muốn đi xem phim hay không?”
Kỷ Nguyên lắc đầu: “Xem nhiều lần như vậy, không phải anh cũng đã biết kết cục rồi hay sao?”
Đột nhiên Ứng Thư Hoán dừng bước, nói: “Kỷ Nguyên, em muốn ôm anh không?”
Kỷ Nguyên sững sờ, đang muốn ngẩng đầu nhìn hắn.
Ứng Thư Hoán đã ném dù, hung hăng ôm anh vào trong ngực.
Giờ phút này, Kỷ Nguyên cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu chưa có, giống như con thuyền phiêu bạt thật lâu, cuối cùng đã tìm được bến cảng làm nhà.
Anh không hề nghĩ ngợi ôm lấy Ứng Thư Hoán, ánh mắt của anh chua xót, chôn ở trong ngực Ứng Thư Hoán, một lúc lâu cũng không chịu ngẩng đầu.
Có lẽ là Kỷ Nguyên đã dùng hết tất cả sức lực của đời này, mới khiến cho mình không khóc thành tiếng ngay tại chỗ.
Cho đến khi tuyết càng rơi càng nhiều trên đầu bọn hắn trên đầu bọn họ, Kỷ Nguyên cảm thấy rùng mình mới ngẩng đầu.
Ứng Thư Hoán cúi đầu xuống muốn hôn anh, bị Kỷ Nguyên bịt miệng lại: “Ở bên ngoài, không được.”
Bờ môi của Ứng Thư Hoán ấm áp, Kỷ Nguyên che lấy miệng của hắn, trong lòng bàn tay cũng bị nhiệt độ của hắn lây qua.
Người đàn ông cũng không để ý tới Kỷ Nguyên đang ngăn cản, mà là tiếp tục áp xuống, cách lòng bàn tay dùng sức đè xuống, đôi môi của Kỷ Nguyên chạm vào mu bàn tay, Ứng Thư Hoán liếm lòng bàn tay của anh, hai người như là đang hôn, chỉ cách tay của anh.
Kỷ Nguyên nhìn hai con mắt của hắn, tưởng tượng sau đôi mắt màu đen là nhan sách màu xanh thẳm, tim của anh nhịn không được co rút đến đau đớn, theo bản năng hé môi, bộ dạng như đang chờ Ứng Thư Hoán hôn anh.
Quả nhiên Ứng Thư Hoán không bỏ qua sự thay đổi trong biểu cảm của anh, trực tiếp bắt lấy tay của anh, kéo mạnh ra, sau đó dán lên đôi môi của anh, cạy mở hàm răng chỉnh tề trắng sáng của anh, tiến quân thần tốc.
Nụ hôn này còn điên cuồng hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
Lần đầu tiên Kỷ Nguyên tỉnh táo đáp lại đối phương, bờ môi kề nhau như là đốt lên một đám lửa, đốt đến toàn thân của anh đều run lên.
Lúc này, anh đã không cảm giác được xung quanh có tuyết lớn như thế nào, cũng không cách nào suy nghĩ nếu như lúc này bên người có người đi qua thì phải làm sao, thế giới và trái tim của anh đều bị Ứng Thư Hoán thấm lấy, hai người ngầm hiểu nhau phát ra tình yêu thương, tình cảm mãnh liệt như sắp bao phủ lấy hai người.
Kỷ Nguyên cảm thấy hô hấp của mình hơi khó khăn, nhưng mà anh không nỡ rời đi trước, động tác đáp lại Ứng Thư Hoán cũng hơi nhẹ nhàng chậm chạp một chút.
Động tác của Ứng Thư Hoán rất mạnh mẽ, hôn đến môi của anh cảm thấy đau nhức, có hơi sưng đỏ, người đàn ông ngậm lấy đầu lưỡi của anh, phun ra từng tiếng nước chảy nho nhỏ.
Hắn cũng không lập tức rời đi, mà là dán lên môi của Kỷ Nguyên, cái trán chống đỡ lấy anh, không nhúc nhích.
Kỷ Nguyên không biết qua bao lâu, từ đầu đến cuối anh có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp của Ứng Thư Hoán ôm lấy mình, làm cho anh không cảm thấy rét lạnh trong thời tiết rét đậm ở tháng mười hai.
Anh yên lặng một lúc, sau đó khẽ nói: “Vừa rồi anh nghe được bao nhiêu?”
Kỷ Nguyên suy nghĩ rất nhiều lời dạo đầu, hoặc là thử, hoặc là hàm súc.
Kết quả đều không thoải mái bằng hỏi thẳng.
Anh không muốn chịu đựng bất kỳ hiểu lầm nào giữa hai người, cho dù là một chút.
Kiếp trước, bọn họ cũng bởi vì đủ loại hiểu lầm dẫn đến cuối cùng trời xui đất khiến, không biết được tâm ý của đối phương.
Ứng Thư Hoán trả lời anh là sự yên lặng dài ba phút.
Lâu đến mức Kỷ Nguyên cho là hắn không bằng lòng trả lời, mới nghe được Ứng Thư Hoán nặng nề nói: “Ừm…”
Kỷ Nguyên hỏi lại: “Anh đã nghe được rồi sao?”
Ứng Thư Hoán: “Ừm.”
Kỷ Nguyên dừng một chút: “Anh tin em không?”
Ứng Thư Hoán: “Ông nội sẽ không diễn kịch cho anh xem, chuyên tâm tập luyện một màn này. Chuyện này không hợp lý, ông cũng không cần phải gạt anh.”
Tay của Kỷ Nguyên ở trên lưng hắn dùng sức nắm chặt, làm cho Ứng Thư Hoán cách áo khoác cũng cảm nhận được sự đau đớn.
“Anh… Anh thoạt nhìn không kinh ngạc như trong tưởng tượng của em. Có thể nói cho em biết anh bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào?”
Ứng Thư Hoán do dự một chút, ôm lấy anh: “Bắt đầu từ lúc em không thích anh —— mặc dù trước kia “Hắn” cũng chưa từng thích anh. Nhưng mà tính cách của hai người thật sự rất khác, trước sau hoàn toàn không phải là một người. Sau đó chuyện tối hôm kia em tìm người điều tra anh… Phát hiện người vốn dĩ đã chết lại sống trong cơ thể của anh như cũ.”
Kỷ Nguyên buồn bã nói: “Thì ra là vậy.”
Ứng Thư Hoán: “Nhưng mà, lai lịch của em hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của anh.”
Lúc Ứng Thư Hoán nói chuyện có hơi mờ mịt và bay bỏng.
So với bây giờ mất hồn mất vía, vừa rồi ở cửa thư phòng nghe tất cả chân tướng, Ứng Thư Hoán càng sụp đổ hơn, gần như là ngũ lôi oanh đỉnh.
Lúc này, thậm chí hắn cũng nghi ngờ mình đang nằm mơ, nếu như không phải đang nằm mơ, tại sao hắn lại nghe được chuyện không hợp lẽ thường như vậy!
Hắn, Kỷ Nguyên, ông nội của hắn…
Vậy mà kiếp đã biết nhau?
Trên thế giới này, vậy mà thật sự có kiếp trước kiếp này?
Lúc trước Ứng Thư Hoán có suy nghĩ kỳ lạ về Kỷ Nguyên, cũng chỉ là đoán hắn cũng trùng sinh trở về, hay là bị cô hồn dã quỷ chiếm giữ cơ thể…
Nhưng mà, hắn hoàn toàn không ngờ lai lịch của Kỷ Nguyên khủng bố như vậy, anh lại là nhân vật lịch sử trong sách.
Ứng Thư Hoán hoàn toàn mờ mịt, mặc dù trung học hắn học rất kém, nhưng mà đã học qua sách giáo khoa lịch sử lúc sơ trung, biết vị đế quân thống nhất triều Đại Chu…
Nếu không phải lúc ấy nhận được sự chấn kinh quá lớn, e là trong đầu của Ứng Thư Hoán sẽ toát ra suy nghĩ đại nghịch bất đạo là “Dựa vào ta thiếu chút nữa lên vị Hoàng đế”.
Lúc nghe được âm thanh ông nội quỳ xuống, cuối cùng trong lòng của Ứng Thư Hoán cũng không còn lo lắng.
Ông nội sẽ không diễn kịch cho hắn xem, làm ra vẻ hy sinh lớn như vậy.
Hắn ngừng thở lắng nghe ở cửa thư phòng, thật ra lúc này Ứng Thư Hoán nghi ngờ ông nội cố ý nói cho hắn biết.
Nếu như nói bởi vì Kỷ Nguyên đau khổ khó tự kiềm chế, đánh mất tính cảnh giác, vậy Ứng Thư Hoán sẽ hơi tin tưởng.
Nhưng hắn không tin ông nội cẩn thận, ngay cả anh đứng bên ngoài cũng không biết.
Tại sao ông nội lại muốn cho mình biết…
Ứng Thư Hoán mê mang, chẳng lẽ, bởi vì hắn chính là… Thích Thừa Tuyết trong miệng của bọn hắn sao?
Đối với cái tên này, Ứng Thư Hoán hoàn toàn cảm thấy xa lạ.
Hắn đã từng có diễn qua một vai như vậy, khi đó, hắn tuyệt đối không nghĩ đến mình lại diễn vai kiếp trước của mình.
Trong ấn tượng, thiên phú của Thích Thừa Tuyết rất cao, tài hoa hơn người, linh động phi thường, chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài, để cho hắn không thể sống đến tuổi cập quan, biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Bây giờ Ứng Thư Hoán đã biết, hắn không phải biến mất, mà là… Tự tử.
Kiếp trước của hắn và Kỷ Nguyên còn có nguồn gốc sâu như vậy…
Ứng Thư Hoán dùng sức ôm chặt Kỷ Nguyên, bỗng nhiên sinh ra cảm giác khó chịu, trong lòng ê ẩm.
Không có cái gì may mắn, chỉ cảm thấy mình không hiểu sao… Giống như đang làm thế thân.
Nếu như không phải Kỷ Nguyên yêu hắn trước khi biết được chân tướng, chỉ sợ mình thật sự sẽ ghen tuông một thời gian rất dài.
Đương nhiên, Ứng Thư Hoán cũng không ngu ngốc hối hận, suốt ngày ghen tuông, sớm muộn cũng có một ngày Kỷ Nguyển sẽ cảm thấy hắn phiền, hoặc là mình làm mất đi tình cảm của Kỷ Nguyên.
Hắn mới không bằng lòng mai mối cho người khác!
Kỷ Nguyên là hắn trăm cay nghìn đắng theo đuổi anh, nói gì thì hắn cũng sẽ không buông tay!
Ứng Thư Hoán yếu ớt hỏi một câu: “Vậy kiếp trước em thật sự là Hoàng đến sao?”
Kỷ Nguyên gật đầu.
Ứng Thư Hoán đã qua rung động vừa rồi, bây giờ nhớ lại một chuyện khác.
Mặc dù lịch sử của hắn không tốt, nhưng vẫn là nhớ kỹ… Kỷ Ấu Khanh trong lịch sử…
Là có một quý phi!
Đợi đã, anh còn có một quý phi?
Đợi đã đợi đã… Ứng Thư Hoán mới lấy lại tinh thần, chấn kinh, trước kia Kỷ Nguyên là Hoàng đế, Hoàng đế đều có tam cung lục viện, anh anh anh!!!
Miệng của Ứng Thư Hoán biến thành hình chữ “O”
Vừa rồi không có khóc, bây giờ hơi muốn khóc.
Kìm nén môi, oan ức… Hét rầm lên.
“Kỷ Nguyên!”
Kỷ Nguyên còn đang đau thương, bị tiếng rống này của Ứng Thư Hoán làm mất đi sự đau thương, biến thành ngơ ngác: “Làm sao?”
Ứng Thư Hoán oan ức: “Em… Có phải em có rất nhiều bà xã hay không!”
Kỷ Nguyên:???
Ứng Thư Hoán “Gào” một tiếng, “Huhu” khóc lóc kể lể: “Em bớt đi, trước kia em là Hoàng đế, em dám nói em không có vợ lớn vợ nhỏ…”
Khí thế của hắn càng nói càng không đủ, cuối cùng uất ức biến thành con muỗi hừ hừ.
Kỷ Nguyên nhìn chằm chằm hắn, nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó “Phụt” một tiếng bật cười.
Ứng Thư Hoán cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp!
“Kỷ Nguyên…” Hắn nũng nịu như một con mèo, ôm cả người Kỷ Nguyên vào trong ngực, lộ ra cũng hàm răng không bén nhọn, lên án nói: “Anh đã biết, em là Hoàng đế, vậy không gọi vợ lớn vợ nhỏ, em gọi là quý phi và phi tử gì đó, đúng không, anh đã xem qua phim cung đấu.”
Kỷ Nguyên cười đến không dừng được, Ứng Thư Hoán lầm bầm: “Em còn cười… Em dám nói mình không có quý phi sao, đừng bắt nạt anh không học hành đàng hoàng, anh còn biết em rất nổi tiếng… Triền miên với quý phi, còn quay rất nhiều phim truyền hình.”
Kỷ Nguyên càng thích bộ dạng ghen tuông của Ứng Thư Hoán.
Lúc hắn ghen tuông cũng sẽ không cố tình gây sự, mà là tính tình yếu ớt ồn ào.
Không phải là cố ý cãi nhau với người khác, cũng làm cho lòng người sinh một cảm giác vui thích khi mình được coi trọng.
Đừng nói là Ứng Thư Hoán còn có khuôn mặt mọi việc đều thuận lợi.
Kỷ Nguyên phủ nhận mình bị sắc đẹp mê hoặc trước, trong lòng dõng dạc phát biểu vì tất cả đàn ông: Anh không tin, sẽ có người đàn ông nào không mềm lòng với khuôn mặt của Ứng Thư Hoán.
Kỷ Nguyên tránh khỏi lồng ngực của Ứng Thư Hoán, để cho hắn đứng đàng hoàng, đừng như không có xương cốt dựa vào mình.
Mặc dù nói bây giờ trên đường không có người, nhưng còn có màn hình giám sát, bị người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì!
Ứng Thư Hoán bất đắc dĩ bị Kỷ Nguyên kéo ra khỏi người, nhưng là rất nhanh đã ôm lấy cánh tay của Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên: …
Đây là tư thế nữ sinh gì đây…
Kỷ Nguyên giải thích nói: “Em và quý phi chỉ có danh nghĩ vợ chồng, không phải là vợ chồng thật.”
Lúc này trong lòng của Ứng Thư Hoán mới dễ chịu một chút, hắn biết Kỷ Nguyên chỉ một người phụ nữ, mặc dù chưa từng nhìn chân dung của quý phi, nhưng hắn biết chắc chắn không đẹp bằng mình!
Trong lịch sử Thích Thừa Tuyết lại là mỹ nhân nổi tiếng nhất!
Nghĩ tới đây, Ứng Thư Hoán lại có cảm giác trống không vụn vỡ kỳ lạ, quá kỳ diệu, đời trước hắn lại là một nhân vật trong lịch sử…
Kỷ Nguyên: “Quý phi là em gái của em.”
Ứng Thư Hoán không buông tha: “Muội muội? Em chỉ có một em gái này thôi sao, hay là có rất nhiều em gái? Có em gái nào anh không biết hay không?”
Kỷ Nguyên: “Khi còn bé em lớn lên ở Phó gia, quý phi lớn lên với em, em đối xử với cô ấy như là em gái ruột. Sau này cô ấy… Cô ấy gặp một chút chuyện vì bảo vệ thanh danh của cô ấy, mới đưa cô ấy vào hậu cung, cho cô ấy một cái danh quý phi.”
Ứng Thư Hoán chua xót nói: “Thật sao?”
Kỷ Nguyên biến sắc, nghiêm túc nói: “Giả!”
“A không được!” Ứng Thư Hoán vội vàng hét lớn: “Thật thật, là thật, anh không giả vờ, em đừng nói những lời kia chọc tức anh.”
Kỷ Nguyên cười nói: “Là ai không tin em trước?”
Ứng Thư Hoán chột dạ.
Lúc này Kỷ Nguyên cảm thấy hổ thẹn với Ứng Thư Hoán, trong lòng chỉ còn lại sự trìu mến vô biên, hận không thể nâng cả thế giới đến trước mặt hắn, bởi vậy vô cùng nuông chiều đủ loại hành vi của Ứng Thư Hoán.
Chỉ có một chuyện, anh không cho phép Ứng Thư Hoán qua ranh giới.
Sau khi về nhà, Ứng Thư Hoán bị Kỷ Nguyên nhốt ở ngoài cửa.
Đây là ranh giới cuối cùng của Kỷ Nguyên, còn chưa thành hôn, tuyệt đối không thể phát sinh chuyện đêm hôm đó thêm lần nữa!
Quá… Quá mức rồi!
Đêm nay, hai người đều có suy nghĩ, tâm trạng nặng nề, đều không ngủ được.
Ứng Thư Hoán không khóc trước mặt Kỷ Nguyên, nhưng trở lại trong chăn, càng nghĩ càng khó chịu, vẫn là buồn bã khóc đến nửa đêm, sau đó không tim không phổi ngủ tới tám giờ sáng.
Ngoài cửa sổ là bầu trời đầy mây, Ứng Thư Hoán bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Hắn sờ điện thoại, không đeo áp tròng, đành phải đưa tay lấy mắt kính trên tủ đầu giường.
Lúc này, vừa khởi động máy, điện thoại đã điên cuồng chấn động.
Cả đêm người đại diện – Tiểu Vương gọi cho hắn hai mươi sáu cuộc điện thoại.
Ứng Thư Hoán đeo mắt kính, nhìn điện thoại, rơi vào suy nghĩ.
Hắn lăn lộn trong giới giải trí, tất nhiên biết người đại diện gọi những cuộc điện thoại này là có ý gì —— Xảy ra chuyện rồi.
Nếu không sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho hắn.
Phản ứng đầu tiên của Ứng Thư Hoán chính là trước ấn mở hot search của Weibo.
Quả nhiên, hàng đầu tiên treo tên của hắn và Kỷ Nguyên.
#Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên tới khách sạn#