Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sao?” Cổ Thược cúi đầu hỏi một tiếng, lông mày nhíu chặt, vô thức bước chân lên muốn đứng chắn phía trước Chân Lãng, làm tư thế phòng vệ.
Bước chân vừa động, làn váy bên dưới đã làm cô không thoải mái, Chân Lãng lập tức kéo tay cô, yên lặng đứng trước mặt cô, vẻ mặt bình tĩnh, “Nếu mấy người cần, tiền của tôi cho mấy người mượn đi.”
Anh che phía trước Cổ Thược, rất tự nhiên rút ví tiền trong túi áo ra, móc toàn bộ tiền mặt bên trong ra đưa cho gã đàn ông phía trước, “Coi như tôi mời mấy người ăn cơm.”
Một tập tiền không tính là ít, tính sơ qua cũng ít nhất phải mấy nghìn, gã đàn ông cầm đầu híp mắt lại, liếc về phía gương mặt Chân Lãng.
“Trên người hai chúng tôi không có trang sức gì quý giá.” Chân Lãng rất tự nhiên kéo cổ áo, không có bất cứ trang sức nào.
Gã đàn ông đứng phía trước liếc mắt nhìn đồng bọn cầm ống sắt phía sau, đưa tay nhận tập tiền, đập đập trong lòng bàn tay, “Tên nhóc, coi như ngươi thức thời, đi đi.”
Chân Lãng nắm chặt tay Cổ Thược, ngón tay lạnh ngắt, còn Cổ Thược lúc này chỉ yên lặng đứng phía sau Chân Lãng, chớp chớp đôi mắt to, chuyển động nhanh như chớp.
Tay Chân Lãng ôm eo Cổ Thược, dẫn cô hướng ra ngoài hẻm, vừa đi được một bước, âm thanh phía sau lại vang lên, “Đợi một chút.”
Chân Lãng dừng bước, vẫn như có như không che phía trước Cổ Thược.
Gã đàn ông bước hai bước, dừng lại trước mặt Chân Lãng, ánh mắt dò xét người phía sau anh, vẻ mặt lạnh lẽo, “Tao nói mày có thể đi, không nói người bên cạnh mày có thể đi.”
Lông mày Chân Lãng nhướng lên, khí lạnh dần dần vây lại quanh người, ánh mắt xuyên qua ngọn đèn đường mờ mờ, nhìn thẳng tắp vào người phía trước.
Trong nháy mắt, gã đàn ông kia lùi lại hai bước, nghẹn họng vài giây.
Nhìn bảy tám đồng bọn bên cạnh một chút, hắn hất cằm, “Thằng nhóc, nói thật chúng tao chỉ muốn tìm con bé họ Cổ, không có liên quan gì tới mày, nể mặt mày vừa rồi, ông đây cũng không muốn quấy rầy, thức thời thì nhanh cút, bây giờ không phải là lúc đóng vai anh hùng.”
“Cô gái họ Cổ?” Khóe miệng Chân Lãng nhếch lên, “Xem ra mấy người không phải đột nhiên nổi lòng tham ha?”
“Chúng tao đã ngồi đợi ở đây mấy ngày rồi, cuối cùng cũng đợi được chúng mày xuất hiện, mẹ…”Một tên côn đồ bên cạnh hung hăng nhổ một bãi trên mặt đất, “Cuối cùng cũng có thể giao nộp…”
Lời phía sau còn chưa nói xong đã bị gã đàn ông đằng trước xoay người tát một cái vào mặt, lập tức đánh bay những âm thanh tiếp theo.
Gã đàn ông hất mặt với Chân Lãng, “Ông đây nhìn trúng con bé này, mày cút đi, nếu không hôm nay sẽ phế mày.”
“Phải cút thế nào?” Ánh mắt Chân Lãng rất bình tĩnh, không có chút hỗn loạn, “Ngươi làm mẫu cho ta xem?”
Vẻ mặt gã đàn ông biến thành hung ác, “Mày muốn chết!”
“Chết ở đâu? Không nhìn rõ, ngươi chỉ cho ta coi.” Chân Lãng bảo vệ Cổ Thược phía sau lưng, một tay cắm vào túi quần, dáng vẻ vẫn tùy tiện uể oải.
Trong nháy mắt, gã đàn ông bừng bừng tức giận, ống sắt trong tay giơ lên, đập về phía Chân Lãng, “Ngay lập tức mày sẽ thấy rõ.”
Động tác của hắn rất nhanh, ống sắt trong tay phát ra tiếng gió vù vù, có thể thấy là ra tay vô cùng dã man và điên cuồng.
Chân Lãng giống như bị dọa đến ngây người, vẫn không trốn tránh, chỉ nhìn chằm chằm ống sắt đang đập về phía đầu mình, vẻ mặt không có chút biến đổi.
Tay anh lại hoàn toàn không hợp với vẻ mặt ngốc nghếch, đẩy Cổ Thược ra phía sau.
Đáng tiếc cái đẩy này hoàn toàn không ngăn được sức lực mạnh mẽ của người nào đó, chân thon dài nhấc lên, sút ra như một cái bóng trắng…
“Vù…”
“A…”
“Rầm…”
Gã đàn ông trước mặt bay ra xa hai mét, ngã trên đất một cái thật mạnh, ống sắt trong tay vẽ ra một đường cắt ngang trời đêm, rơi xuống ở xa xa.
Trong cảnh tượng đó, tất cả đều đang ngớ người.
Gã đàn ông ngã trên mặt đất một lúc lâu vẫn chưa chuyển động, mọi người ngơ ngác nhìn hắn, quên mất phải bước ra đỡ hắn, cũng quên mất phải đối phó với đôi nam nữ trước mặt.
Cổ Thược mở lớn mắt, nhéo lấy váy mình, tất cả kinh ngạc đều hiện lên trong mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy người đã quen biết hơn hai mươi năm này có chút xa lạ.
Một cú đá vừa rồi, cô có đá, nhưng cái váy trên người ngăn cản động tác của cô, vừa mới dùng một chút sức cái váy của cô đã rách thành hai mảnh.
Đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là ngay khi cú đá của cô rơi vào khoảng không, đã thấy tên kia thê thảm bay ra ngoài.
“Anh…”
Thật lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, nhìn người bên cạnh.
Nếu cô không nhìn nhầm, một cú đá còn nhanh hơn cả tốc độ của cô, là của người bên cạnh này, hơn nữa sức lực ngưng tụ và bộc phát trong nháy mắt, thậm chí chính cô cũng không cách nào làm được.
Đây, tuyệt đối không phải cú đá mà thân thể người bình thường có thể làm được, nhất là góc độ và phương hướng của nó, cô quen thuôc, vô cùng quen thuộc.
Chân Lãng nghiêng người liếc cô một cái, chỉ phun ra hai chữ, “Phía sau.”
Cổ Thược đột nhiên bừng tỉnh, cùng lúc đó, mấy người bao vây lấy bọn họ cũng đồng thời tỉnh lại, vẫy vẫy ống sắt trong tay, đập xuống.
Đành vậy, cũng chưa thể nói được gì, Cổ Thược linh hoạt nhảy tránh, tay đấm chân đá, đá lên mặt một người, lập tức làm hắn ngồi xổm tại chỗ, ôm cằm kêu gào.
Lại một nắm tay đánh lên mũi một gã, Cổ Thược còn chưa kịp đắc ý, tay đã bị kéo về sau, khó khăn lắm mới tránh được một cây ống sắt.
Bên tai truyền tới giọng nói tỉnh táo của Chân Lãng, “Cẩn thận một chút, đây không phải đang luyện võ.”
Đúng, đây không phải đang luyện võ, không có đàn anh đàn em so chiêu, không bị hạn chế bởi quy tắc thi đấu, tất cả lấy đánh người làm điều kiện đầu tiên, đối phương là người không có đạo lý, trong tay còn cầm vũ khí làm người ta bị thương.
Cô nhanh, anh còn nhanh hơn, sức mạnh đàn ông bộc phát vào giờ phút này, mỗi cú đánh gần như đều làm đối phương ngã lăn ra đất.
Đây, chính là ẩu đả góc đường rất tiêu chuẩn! Người ngày càng nhiều, đây gọi là đánh hội đồng.
Cổ Thược là con sư tử nhỏ, bị bảy tám người vây xung quanh, không ngừng có ống sắt rơi xuống, dù có phản ứng nhanh hơn nữa cũng chỉ có thể bảo đảm an toàn của mình, cô vừa công kích vừa tỉnh táo phán đoán.
Hai người dựa vào nhau thật chặt, bảo vệ phía sau lưng của nhau, cô không có thời gian hỏi Chân Lãng võ này tập từ khi nào, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người trước mặt.
“Đánh con bé.” Không biết ai rống lên một tiếng, người trước mặt Cổ Thược đồng loạt xông lên, vũ khí đấm đá gần như cùng lúc ùa về hướng Cổ Thược.
Cổ Thược hơi nghiêng người, bắt lấy hai nắm tay đưa về phía mặt mình, bàn tay như dao chặt xuống khuỷu tay của bọn chúng, người đối diện run run, ống sắt rơi xuống. Cổ Thược thuận thế bẻ một cái, gã đàn ông đau đớn kêu lên, ôm lấy cánh tay biến dạng ngồi xuống.
Cổ Thược chỉ kịp đánh ngã một người, chưa kịp để ý gã đàn ông bên cạnh đang điên cuồng cầm lấy một thanh sắt khác, mắt thấy hắn đã tới trước mặt, cô lại không có sức lực tránh né.
Cô chỉ có thể nghiêng người, chuẩn bị đánh trúng.
Một cái tay lấy tốc độ sét đánh vươn ra từ bên cạnh, hung hăng đánh lên bụng gã đàn ông, trong nháy mắt khi đối phương đang gập người lại thêm một cùi chỏ vào lưng hắn, một tiếng nặng nề vang lên.
Nhang, chuẩn, quan trọng là độc ác!
Khi cùi chỏ và thân thể tiếp xúc với nhau, khóe mắt Cổ Thược cũng giật giật, làm ra vẻ đau đớn cảm thông, nhưng cô cũng không chậm lại động tác, chân lại vung lên, lấy sức mạnh ác liệt hơn sút vào giữa hai chân của một gã.
Cũng ác độc, Cổ Thược đành phải đi ngược lại lời dạy của huấn luyện viên, lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, bảo vệ Chân Lãng an toàn, bảo vệ chính mình an toàn.
Gần mười gã đàn ông cầm vũ khí điên cuồng ẩu đả, dù là người được huấn luyện thì thể lực cũng không chống đỡ được, Cổ Thược cảm thấy nắm đấm và chân đá của mình đã không còn lưu loát nữa.
Hơi thởi dần nặng hơn, cô thở dốc, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, dùng sức lực của một người chống lại sự tấn công của hai người.
Động tác của anh như nước chảy mây trôi, đơn giản dứt khoát hơn cả cô, cộng thêm sức lực mạnh mẽ, không hề lệch mục tiêu, nhắm thẳng vào điểm sơ hở của đối phương, trong chốc lát hai gã lại bị đạp ra ngoài.
Ngay khi một gã lại ngã xuống, hai ba người trước mặt bọn họ cũng không dám tiến về phía trước nữa, hai gã nhìn bọn họ rồi bỗng nhiên xoay người chạy như điên.
Chân Lãng xoay người nhìn Cổ Thược, “Em có sao không?”
Lắc lắc đầu, Cổ Thược ngạc nhiên nhìn anh, “Anh cũng dây dưa với lão già?”
Mỗi huấn luyện viên có một phương pháp và thói quen khác nhau, vì sở thích của mình nên dù không vào đội tuyển, Cổ Thược vẫn tham gia không ít giải đấu, đã từng tỷ thí với rất nhiều thầy giáo trong bộ môn, nhìn thói quen ra tay của Chân Lãng, cô lập tức có thể khẳng định chuyện này có liên quan tới lão già.
Cũng không phải chỉ đơn giản là liên quan, động tác lưu loát như vậy, dứt khoát như vậy, không luyện tập nhiều năm là không thể, nhưng vì sao cô không biết chút nào?
Chân Lãng rất trầm ổn bình tĩnh, đừng nói là đưa tay đưa chân luyện võ, ngay cả động tác kịch liệt một chút cũng chưa từng thấy qua, người thích hợp với tỉnh táo lạnh nhạt như anh cũng có sức mạnh như núi lửa bộc phát như vậy.
“Không phải anh dây dưa với ông ấy, là ông ấy quấn lấy anh không tha.” Chân Lãng cười cười, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán Cổ Thược, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Công lực quấn người của ông ấy em hiểu rõ hơn anh.”
Cô không nhịn được vươn tay, siết chặt cánh tay Chân Lãng, lại không kìm được véo má Chân Lãng, kéo thật mạnh, “Anh là thú y sao? Sẽ không phải người khác dịch dung đấy chứ?”
Chân Lãng ôm má, lộ ra nụ cười khổ, “Em đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp.”
“Nhưng…” Căn bản, cô không cách nào tưởng tượng, một người yếu ớt mềm mại hai mươi năm trong mắt cô lại nhanh chóng biến thành một cao thủ võ lâm.
Qua trận đánh vừa rồi, cô dám khẳng định, nếu người này tham gia thi đấu, ít nhất cũng phải trên hạng ba, mà anh ta lại giấu diếm tốt như thế, chỉ là…
Cô rất khó để tiếp nhận.
Cô, nhiều năm như thế vẫn luôn miệng nói muốn đánh anh nhừ tử, bao nhiêu lần hạ thủ lưu tình vì sợ đánh anh vào viện, bao nhiêu lần đấm anh cũng không dám thật sự dùng sức, đều là tự cô tưởng bở!
Chân Lãng nhìn vẻ âm trầm không ngừng biến đổi trên mặt cô, trên mặt đất còn mấy gã nằm la liệt có vẻ rất bi thương, anh đưa tay ôm chặt lấy eo cô, “Cảnh sát sẽ tới ngay bây giờ, em có cần nghỉ ngơi không?”
Cho tới lúc này, Cổ Thược mới cảm giác được mắt cá chân của mình bắt đầu hơi đau, cơn đau từ mắt cá chân bốc lên, làm bắp chân cô bắt đầu vô thức run rẩy.
Chỗ đó từng bị thương, một chút vận động nhỏ thì không sao, nhưng vừa rồi dùng quá nhiều lực, gần như liều mạng, làm vết thương cũ bắt đầu có vấn đề.
Chuyển động chân, lại là một cơn nhức mỏi quen thuộc, cô ngẩng đầu, “Giống như lại trẹo chân rồi.”
Chân Lãng cúi người xuống, “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Cổ Thược dựa vào anh, cúi đầu kiểm tra vết thương của mình, hoàn toàn không chú ý tới phía sau mình, mộ gã bị đá ra lúc đầu từ từ bò dậy, cầm lấy thứ gì đó trong tay đánh về phía Cổ Thược.
Dường như xuất phát từ trực giác nhạy cảm, Cổ Thược mãnh liệt quay đầu, thứ gì đó trong tay đối phương lóe lên, một tia sáng lóa chiếu vào gương mặt cô, làm cô chói mắt.
Không nhìn thấy gì, cô vô thức quay đầu, tránh né ánh sáng chói mắt.
“Roẹt…” Một con dao chém ra, hướng về phía mặt cô.
Hai bàn tay vươn ra, cánh tay Chân Lãng ôm lấy Cổ Thược thật chặt, bảo vệ cô trong lòng mình, tay kia hứng lấy đường dao.
Chưa kịp gây ra thương tích lớn hơn, Chân Lãng đã đá lên ngực gã, lại một lần nữa đá hắn xuống đất.
Tiếng còi cảnh sát từ xa xa, người trên mặt đất bò dậy, hoảng hốt chạy trốn.
Trước mắt Cổ Thược là một màu đen nhánh, vô số hình ảnh lắc lắc trước mắt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, tiếng bước chân lộn xộn truyền tới.
Tay cô níu lấy cánh tay Chân Lãng, trong lòng bàn tay ấm ấm nóng nóng, không khí phảng khất mùi máu tanh.
“Thú y, sao vậy?” Cô dùng sức lắc đầu, thật vất vả mới khôi phục được thị lực, nhìn thấy trên tay áo trắng của Chân Lãng là một mảnh đỏ rực chọc vào mắt.