Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
13.
Tiếp đến, Lam Hi Thần lại nói với họ về chuyện những thế gia lớn lại sắp sửa gửi các đệ tử trực hệ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học như thường lệ. Tuy chỉ nói qua một chút, nhưng Lam Vong Cơ vẫn nghiêm túc lắng nghe. Bởi vì Lam Khải Nhân không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chuyện chưởng phạt vẫn do y làm, giờ đọc bài sáng sớm vẫn cần y phụ trách giám sát.
Ngụy Vô Tiện nghe đến đây, trong lòng vui muốn sắp hỏng luôn rồi. Người này không rảnh quản mình nữa, thật tốt biết bao, chẳng phải là hắn có thể tùy ý lộng hành ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hay sao. Nhưng mà câu tiếp theo của Lam Hi Thần lại khiến khóe miệng vừa nhếch lên của Ngụy Vô Tiện méo xẹo xuống.
Lão đầu Lam Khải Nhân này tuy không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng trước khi đi ông đã kịp dặn dò kỹ Lam Hi Thần. Mặc dù Ngụy Vô Tiện đã sớm được bình xét cấp bậc của kỳ nghe học, nhưng vẫn phải chuyên tâm mà nghe giảng lại một lần nữa. Nhất là mấy nghìn điều gia quy của Vân Thâm Bất Tri Xứ kia, nhất định phải thuộc nằm lòng, không được vi phạm.
Lam Hi Thần truyền đạt vô cùng khéo léo, nhưng nói đi nói lại, Ngụy Vô Tiện cũng nghe ra ý vốn có. Chẳng qua là sợ ba tháng này hắn phá hư hạt giống tốt Lam Vong Cơ nhà lão, cho nên mới ép hắn ngoan ngoãn tuân theo quy củ thôi. Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ may mà mình chỉ ngốc ở đây ba tháng. Nếu như ai đó gả vào Lam gia nhà bọn họ, có lẽ chắc sẽ phải học đến già, bị khuôn phép gò bó đến tận lúc chết mất.
Nói thì nói như vậy, nhưng ít nhất phải mấy ngày nữa Lam Khải Nhân mới về, Ngụy Vô Tiện đem mọi chuyện ném ra sau đầu, chơi bời được ngày nào hay ngày đó. Vừa ra khỏi cửa hắn đã lập tức cách xa Lam Vong Cơ một quãng dài, tặc lưỡi nói:
"Đủ rồi đấy, đại ca cũng không có ở đây, đừng làm ra vẻ nữa."
"Ta chưa từng muốn làm ra vẻ cầm sắt hòa minh* với ngươi." Lam Vong Cơ thong thả thu tay lại, nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm thất nghi*."
(*Cầm sắt hòa minh: rút gọn từ câu thành ngữ "Loan phụng hòa minh, sắt cầm hảo hợp". Là một câu chúc phúc cuộc sống vợ chồng hòa thuận êm ấm như chim loan và chim phượng hòa tiếng hót, đàn sắt và đàn cầm cùng hợp âm.
*Thất nghi: dáng vẻ không nghiêm chỉnh.)
Trong lòng Ngụy Vô Tiện biết rõ y đây là đang ghét bỏ mình quen thói tùy ý trước mặt Lam Hi Thần, lời nói cử chỉ không đoan chính.
"Được được được, ta không thèm đôi co với ngươi."
Ngụy Vô Tiện giơ hai tay lên đầu hàng. Hắn tự nhận mình là đại trượng phu, co được giãn được, cầm được buông được, nuốt cục tức xuống, nháy mắt một cái trên mặt lại treo lên ý cười làm hòa: "Lam Trạm, ngươi xem, cả hai chúng ta đều muốn giải quyết cái "Khế" kia càng sớm càng tốt. Đại ca cũng nói nó có liên quan đến tiêu ký của "Khế", hay là..."
Lam Vong Cơ bị đề tài trong câu chuyện của hắn hấp dẫn sự chú ý, dừng chân lại:
"Sao?"
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Hay là chúng ta thử một lần, xem có thể khiến cái tiêu ký này xuất hiện không, sau đó tìm hiểu xem đến cùng nó có tác dụng gì." Hắn đưa tay làm một động tác nhổ cỏ tận gốc, nói: "Còn phải tìm cách loại bỏ cái "Khế" này nữa."
Hắn nói tiếp:
"Tóm lại là không thể khổ sở chờ ba tháng được. Một ngày một đêm ta ở cùng ngươi, cũng biết là ngươi thấy ta phiền phức. Dù sao bây giờ cũng phải chờ, chẳng bằng thử nghĩ cách khác xem."
Lam Vong Cơ vẫn im lặng. Y quan sát Ngụy Vô Tiện trong chốc lát, thấy hắn thực sự vô cùng nghiêm túc, không có ý đùa cợt, vậy nên gật đầu một cái, nói:
"Được."
Hai người vừa vặn dừng lại dưới tán cây ngọc lan sum suê bên hiên Tàng Thư Các. Ngụy Vô Tiện ngại nắng, trốn dưới bóng cây râm mát. Còn Lam Vong Cơ vẫn mặt không đổi sắc mà đứng yên tại chỗ, hơi nhấc cằm đón lấy từng sợi nắng đang chao nghiêng rơi xuống, vuốt ve lên khuôn mặt trắng sáng như ngọc.
Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm suy nghĩ một lát, nói:
"Cái "Khế" này được tạo thành từ sự phù hợp đúng không, tuy rằng ta cũng không biết cái thứ quỷ quái này vì sao lại đánh chủ ý lên hai chúng ta, nhưng chắc hẳn nó cũng ít nhiều mong muốn chúng ta gần gũi một chút, phải không?"
Lam Vong Cơ cũng đã nghĩ tới điều này:
"Ừm."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Lúc bái đường thành thân tuy rằng tâm không cam tình không nguyện, nhưng cũng là vì muốn lừa đảo "Khế" thôi. Nếu như có thể khiến cho "Khế"cảm thấy quan hệ giữa chúng ta rất tốt, chẳng phải có thể khiến tiêu ký hiện ra hay sao?"
Hắn lại hỏi:
"Lam Trạm, tiêu ký của ngươi và Vong Cơ cầm thường sẽ hiện ra khi nào?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Không phải lần nào dùng cũng hiện, chỉ một số trường hợp khi linh mạch hợp nhất đến cực hạn thì mới xuất hiện."
Ngụy Vô Tiện có chút suy tư, gật gật đầu.
Cả hai người đều im lặng suy nghĩ.
Một lát sau, Ngụy Vô Tiện một tay thành quyền đấm vào lòng bàn tay còn lại, bất ngờ lên tiếng:
"Lam Trạm, ngươi thử ôm ta một cái xem nào."
Lam Vong Cơ trố mắt nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện "Ôi" một tiếng, vươn tay kéo y vào trong bóng cây, vô cùng đắc ý vòng tay ôm chặt lấy người trước mặt, nói:
"Giữa phu thê với nhau, quan hệ tốt chẳng phải cũng chỉ là nắm tay rồi ôm hôn thôi sao. Chúng ta thử ôm trước xem có tác dụng hay không."
Lam Vong Cơ: "..."
Đầu tiên Ngụy Vô Tiện chỉ đơn giản vòng tay ôm cả người y lại, nhưng lại cảm thấy ôm cả hai tay y thế này không ổn lắm. Cho nên hắn bảo Lam Vong Cơ nâng tay lên cho mình vòng tay xuống dưới, ôm chặt lấy thắt lưng y.
"Thế này thì sao?"
Thiếu niên vóc dáng cao gầy, tuy rằng nhìn qua thấy không chênh lệch gì, nhưng khi tựa sát vào nhau thế này, Lam Vong Cơ mới phát hiện ra Ngụy Vô Tiện vẫn hơi thấp hơn mình một chút, bởi vậy cằm hắn vừa vặn có thể tựa lên vai y. Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ.
Bởi vì thường ngày Ngụy Vô Tiện thích nhất là trêu chọc y, tiện miệng nói vài ba câu cũng có thể dễ dàng chọc giận Lam Vong Cơ lập tức ra tay đánh nhau. Cho nên nếu như hai người có tiếp xúc thân mật với nhau, cũng chỉ giống như tối qua trong lúc giận quá mất khôn nên mới nhào đến mà cắn đối phương thôi, hoặc là lúc Lam Vong Cơ muốn khống chế hắn nên nhẹ nhàng nhéo nhéo eo.
Đơn giản ôm nhau một cái như thế này, đúng là chưa bao giờ có...
Thân hình thiếu niên mềm mại nhưng hữu lực, khí tức vẫn còn tràn ngập vẻ ngây thơ. Tuy rằng phơi nắng dưới ánh mặt trời toát hết mồ hôi nhưng lại chẳng có chút mùi lạ nào, ngược lại còn mang theo cảm giác tràn trề sức sống. Lúc này lại dứt khoát dang rộng tay, chủ động nhào vào lồng ngực y mà ôm ấp yêu thương.
Hắn không ngừng lẩm ba lẩm bẩm "Thế này thì sao?", "Như vậy được không?", "Còn thế này?", vừa nói vừa điều chỉnh tư thế ôm y, càng ôm càng sát, hai cơ thể như dán chặt vào với nhau.
Hương hoa ngọc lan theo hơi thở lan đến từng ngóc ngách trong cơ thể, bỗng dưng khiến y có chút ngẩn ngơ. Người trong lòng giống như một cây thân leo thành tinh vậy, nhân lúc y sững sờ mà giữ chắc lại, sau đó tha thiết quấn lấy, siết chặt đến mức y hít thở không thông. Không phải Lam Vong Cơ chưa từng thấy dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn của Ngụy Vô Tiện lúc hắn ngủ trong ngực y, nhưng thẳng thắn dứt khoát mà thân mật đến mức này, không mang theo chút ý đồ xấu xa nào, chỉ đơn giản đặt tay trên thắt lưng y nhẹ nhàng vuốt ve, nhu thuận tựa đầu lên vai, vô cùng dính người như thế này cũng không tệ chút nào. Rốt cuộc Lam Vong Cơ cũng thấy có một chút cảm giác gì đó giống như... thỏa mãn lặng lẽ dâng lên rồi bao phủ đáy lòng mình, chính y cũng không hiểu được cảm giác đó là gì, chỉ có thể im lặng mím môi, không quen chút nào nhưng cũng không nỡ buông ra.
Tiếng cười lơ đãng của Ngụy Vô Tiện quất quýt bên tai y, mang theo hơi thở ẩm ướt ấm áp lại có chút lưu luyến. Hai tay hắn nhẹ nhàng vỗ về thắt lưng Lam Vong Cơ, nói:
"Ôi, Lam Trạm, đừng để mình ta làm hết mọi việc chứ, ngươi làm ơn cho chút phản ứng đi mà."
Hắn vừa dứt lời lập tức cảm thấy eo bị siết chặt, suýt chút nữa đứng không vững, vội vàng túm lấy lưng áo Lam Vong Cơ. Vốn dĩ chỉ là một cái ôm hời hợt, bỗng nhiên bị cánh tay mạnh mẽ kia giam chặt trong lòng, lồng ngực kề sát, hơi thở cũng gần đến mức không thể gần hơn.
Ngụy Vô Tiện nâng mắt lên, cả người có chút ngơ ngẩn.
Chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi, đôi môi nhạt màu chỉ ở còn cách môi hắn một khoảng rất gần, đôi mắt màu lưu ly cực nhạt chăm chú mà nhìn, giống như chỉ cần khẽ chớp một cái thì mí mắt của cả hai cũng chạm vào nhau luôn vậy.
Hàng mi dài cong vút khẽ rung động, nhẹ nhàng gãi qua khiến đôi mắt Ngụy Vô Tiện có hơi ngứa ngáy. Hắn theo phản xạ nhắm mắt lại, cánh môi còn chưa hết sưng mấp máy lẩm bẩm:
"Ngứa..."
Trái tim Lam Vong Cơ đập dồn dập, một mảnh phiếm hồng lan từ cần cổ thon dài lên vành tai trắng nõn rồi không một tiếng động lẩn vào trong mái tóc đen nhánh. Y mím môi, cố gắng bình ổn trái tim đang nhảy nhót như muốn rơi ra khỏi lồng ngực mình lại, nhịn không được thở dốc vài tiếng thật nhỏ khó mà nghe thấy. Lúc mở miệng lên tiếng, thanh âm đã được đè xuống đặc biệt nhẹ nhàng:
"Để ta..."