Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
19.
Sự khác thường của Lam Vong Cơ vẫn tiếp tục kéo dài đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Hắn cũng không hiểu nguyên nhân là gì luôn.
Người này mỗi lần bắt gặp Ngụy Vô Tiện uống rượu sẽ không tức giận giống như ngày xưa nữa, mà ngược lại vô cùng bình tĩnh. Thậm chí thấy Ngụy Vô Tiện lớn tiếng ồn ào hay vi phạm vào điều gia quy khác cũng chưa hề nhắc một chữ đến chuyện trách phạt. Càng ngày Ngụy Vô Tiện càng thấy không đúng, cũng không đoán được trong hồ lô của Lam Vong Cơ đang bán thuốc gì. Vài lần hắn đã thử đánh bạo hỏi y:
"Lam Trạm, ngươi không tức giận sao?"
Sau đó Lam Vong Cơ sẽ im lặng mà nhìn chằm chằm hắn một lúc, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, mi tâm cau nhẹ. Qua một lúc lâu y sẽ lại bình thản quay đi, tiếp tục làm chuyện của riêng mình. Trái tim của Ngụy Vô Tiện đập bình bịch như trống trận, lời nói lên đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống. Hắn nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định không nên tự tìm đường chết nữa.
Nếu Lam Vong Cơ không giận thì chẳng phải là tốt lắm sao, chẳng lẽ còn muốn y lúc nào cũng tức tối với mình thì mới vừa lòng sao?
Nhưng mà Lam Vong Cơ không hờn không giận như vậy càng khiến cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy mông lung như một trò đùa. Chỉ cần nhìn thấy Lam Vong Cơ thôi hắn cũng phải lo lắng đề phòng, giống như có một thanh đao đang treo lơ lửng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể roẹt một tiếng rơi xuống.