Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Như Ân cảm nhận được xung quanh có rất nhiều cặp mắt đang nhìn mình, cô đẩy nhẹ người của Lục Đình Quân ra, nhanh trí dùng giọng mũi nói: “Thái gia đã bị tiêu diệt, cậu nhớ phải chuyển tiền cho tôi đấy.”
Lục Đình Quân ngơ mất vài giây rồi gật đầu, suýt nữa thì anh đã thốt lên hai chữ chị hai rồi, Lục Như Ân cùng Bùi Gia Linh nhanh chóng rời đi. Âu Tĩnh Kỳ bắt lấy cơ hội, vội vã chạy theo nhưng khi ra khỏi kho hàng thì đã không còn nhìn thấy ai nữa rồi, anh tức tối không thôi khi lại vuột mất cơ hội: “Mẹ kiếp! Người gì mà xuất quỷ nhập thần vậy không biết.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Lục Như Ân ôm cánh tay đang bị thương của mình cùng Bùi Gia Linh chạy thật nhanh đến chiếc xe được đỗ cách đó khá xa để tránh bị người khác phát hiện. Hai người các cô vừa lên xe, Bùi Chi Nhật đã ngay lập tức lái xe đi, Lục Như Ân không quan tâm đến vết thương của mình mà hỏi Bùi Chi Nhật: “Chi Nhật! Nãy giờ em có nhìn thấy ai chạy ra khỏi kho hàng không? Hoặc có ai đó nấp gần đây quan sát tình hình hay không?”
Bùi Chi Nhật vừa lái xe vừa cố nhớ lại, anh lắc đầu trả lời: “Dạ không ạ... à đúng rồi, mới vừa lúc nãy thôi em đã nhìn thấy có cái gì đó lướt qua ở phía con đường ngược lại, em giật mình xoay người nhìn theo thì không thấy ai cả, nên em nghĩ em đã nhìn lầm.” Anh chợt nhớ ra sự bất thường khi nãy, cứ nghĩ bản thân đã quá căng thẳng nên mới sinh ra ảo giác, bây giờ nghĩ lại thì có vẻ đó là bóng của người nào đó chạy đi.
“Em mau lái xe chạy theo con đường đó đi.” Lục Như Ân nhíu chặt đôi mày của mình, gấp gáp bảo Bùi Chi Nhật lái xe chạy theo hướng ngược lại, nhớ lại người nổ súng bắn cô bị thương, cô dám chắc kẻ đó không phải là gã chó điên Jackson, mặc dù lúc đó hắn cũng che hết mặt mũi nhưng trực giác của cô mách rằng hắn không phải là Jackson.
“Ân Ân! Cậu sao vậy? Người đó là ai? Không phải là gã chó điên Jackson sao?” Bùi Gia Linh đang băng bó vết thương cho Lục Như Ân, cũng may là trên xe luôn chuẩn bị hộp cứu thương không thì phải đến bệnh viện rồi, cô nghe bạn thân của mình đột ngột bảo thế thì ngẩng đầu lên hỏi.
“Không! Người nổ súng muốn bắn Đình Quân không phải là Jackson, nghĩ tới nghĩ lui bây giờ tớ đã dám chắc chắn chín mươi phần trăm người đó không phải là Jackson, hắn không có xuất hiện ở đây, chỉ cử người đến chi viện mà thôi.” Lục Như Ân đáp lại với vẻ mặt khá nghiêm trọng, không hiểu sao cô cứ có cảm giác người thật sự đứng sau Thái gia không phải là Jackson.
Bùi Chi Nhật nghe theo Lục Như Ân quay xe chạy theo hướng ngược lại được một lúc thì nhìn thấy phía trước có một chiếc xe màu đen: “Chị Như Ân! Phía trước có một chiếc xe ạ.”
Chiếc xe của ba người dừng lại, Lục Như Ân cùng Bùi Gia Linh cầm theo súng bước xuống xe, chậm rãi tiến đến gần chiếc xe đang được đỗ phía trước. Súng của hai người các cô chĩa thẳng vào xe, nhìn thẳng vào bên trong, không thấy một ai bên trong xe cả, Lục Như Ân chau mày cầm lấy tờ giấy ghi chú đã dán phía trước xe lên xem ‘em quá dễ đoán đi, thiên thần bé nhỏ của tôi’, cô vò nát tờ giấy trong tay, nghiến răng giận dữ: “Chết tiệt!” Lục Như Ân không ngờ được rằng có ngày lại bị người khác lừa, đùa giỡn như thế.
Quay trở lại xe, Bùi Chi Nhật lái xe đi về Lục gia, suốt quãng đường trở về nhà, hai chị em Bùi Gia Linh không dám lên tiếng, lâu lâu chỉ đưa mắt nhìn nhau vì hiện tại Lục Như Ân đang rất tức giận, cũng phải thôi bị người khác chơi đùa như thế cơ mà.
Cùng lúc đó, Lục Đình Quân cảm thấy ngột ngạt, khó thở khi ngồi trên xe cùng với Âu Tĩnh Kỳ và Dạ Khải Hiên, cả hai người đều im lặng nhìn anh một lúc lâu, chưa bao giờ anh lại mong nhanh chóng về đến nhà như bây giờ.
“Đình Quân! Em hãy mau giải thích rõ mọi chuyện cho anh và Khải Hiên biết đi, mọi chuyện là như thế nào? Em có biết Angel sao?” Âu Tĩnh Kỳ chau mày, nghiêm mặt hỏi Lục Đình Quân, hình ảnh Angel bất chấp lao đến bảo vệ cho Lục Đình Quân luôn hiện lên trong đầu của anh. Rốt cuộc giữa Lục Đình Quân và Angel có quan hệ gì?
Biết ngay là sẽ hỏi như thế mà, cũng may Lục Đình Quân đã suy nghĩ câu trả lời xong hết rồi. Lục Đình Quân cười cười, bình tĩnh trả lời: “Sáng hôm nay, em có liên lạc được với Angel thông qua một người, người đó đột ngột gọi điện hỏi em có muốn Angel giúp đỡ một tay tiêu diệt Thái gia hay không? Nếu muốn thì chỉ cần chuyển cho anh ta hai trăm ngàn đô. Ban đầu em không tin, nhưng anh ta lại tiếp tục nói là anh ta sẽ bảo Angel đến giúp đỡ, chỉ khi tiêu diệt được Thái gia thì mới nhận tiền, em phân vân một lúc rồi đồng ý.”
Dạ Khải Hiên, Âu Tĩnh Kỳ nhìn nhau với cặp mắt nghi hoặc, khó tin, Lục Đình Quân thấy hai người các anh vẫn chưa tin, nghi ngờ thì tiếp tục nói: “Em có hỏi lý do tại sao lại liên lạc đề nghị chuyện này thì Angel bảo cô ấy muốn tiêu diệt Thái gia lâu rồi nhưng vẫn chưa đủ sức. Bây giờ có cơ hội thì ngại gì mà không ra đề nghị, em nghĩ ban nãy Angel bảo vệ cho em cũng là vì hai trăm ngàn đô ấy.”
Từ khi nào Angel lại vì tiền mà bất chấp cả tính mạng vậy nhỉ? Âu Tĩnh Kỳ càng nghĩ càng khó tin, nhưng bây giờ còn suy nghĩ được gì hơn ngoại trừ việc tin lời nói của Lục Đình Quân. Anh cùng Dạ Khải Hiên gật đầu tin lời nói của Lục Đình Quân, hai người nghĩ không có lý do gì Lục Đình Quân phải nói dối hai người cả.
Lục gia
Lục Đình Quân về đến nhà thì thở mạnh một hơi, ba mẹ của anh thấy anh trở về thì không ngừng hỏi han, nhìn thấy con trai của mình không sao hai người mới nhẹ nhõm, an tâm. Một lúc sau, Lục Như Ân cùng Bùi Chi Nhật, Bùi Gia Linh cũng về đến, biết em trai an toàn không chút thương tích nhưng vì để tránh nghi ngờ của ba mẹ, cô cùng chị em Bùi Gia Linh vừa chạy vào đã không ngừng hỏi, xem xem Lục Đình Quân có bị thương ở đâu không.
Lục Đình Quân thật sự rất muốn thốt lên rằng chị gái anh diễn xuất quá đỉnh, Bạch Nhã Băng khen ngợi con trai của mình xong thì bảo mọi người đi nghỉ ngơi vì cũng đã muộn lắm rồi. Đợi Lục Dĩ Tường, Bạch Nhã Băng lên phòng nghỉ ngơi, Lục Đình Quân cùng Aron, Bùi Gia Linh và Bùi Chi Nhật kéo nhau lên phòng của Lục Như Ân.
“Chị hai! Vết thương của chị sao rồi?” Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Lục Đình Quân đã lo lắng hỏi, vội vàng kiểm tra vết thương ở cánh tay của chị gái.
“Chị không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi.” Lục Như Ân khẽ lắc đầu trả lời, bình thường khi trả lời như thế với em trai của mình thì cô sẽ mỉm cười để trấn an em trai, nhưng hiện tại cô không cười nổi, trong lòng vẫn còn đang rất tức chuyện mình bị đùa giỡn, dám nói cô dễ đoán rồi còn thiên thần bé nhỏ, tốt nhất là đừng để Lục Như Ân biết đó là ai không thì cô sẽ lột da hắn, băm hắn quăng xuống biển cho cá ăn.