Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây là lần thứ hai trong buổi tối Âu Tĩnh Kỳ bị Lục đại tiểu thư làm cho ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, anh vắt óc suy nghĩ dữ lắm rồi nhưng vẫn không thể nhớ ra bản thân đã làm gì hay nói gì khiến cho Lục Như Ân tức giận. Âu Tĩnh Kỳ mặt mày hầm hầm, khó chịu đến cực điểm, không suy nghĩ chi nữa cho mệt não, đau đầu, anh trực tiếp mở toang cánh cửa bước vào phòng của cô hỏi cho ra lẽ: “Lục Như Ân! Cô hãy mau chỉ điểm cho tôi biết là tôi đã đắc tội với cô ở chỗ nào, sao cô lại có thái độ với tôi vậy hả? Tôi thất hứa với cô cái gì?”
Lục Như Ân đột nhiên bật cười thành tiếng, Âu Tĩnh Kỳ lại tiếp tục đứng hình một phen, anh nuốt nước bọt tiến đến sờ trán của cô xem có bị ấm đầu hay không? Sáng nắng chiều mưa, lúc về thì khóc lóc muốn ngập nhà, xong đùng một cái quay ra giận dỗi bảo anh thất hứa, bây giờ lại cười như bà điên, Âu Tĩnh Kỳ suy đoán Lục đại tiểu thư chắc là bị đứt dây thần kinh nào rồi: “Lục Như Ân! Đầu óc của cô có vấn đề thật rồi, sáng sớm mai tôi sẽ đưa cô đi khám nha.”
“Đầu óc của anh mới có vấn đề.” Mặt của Lục Như Ân đanh lại, quăng cho Âu Tĩnh Kỳ một cặp mắt sắc bén, cảnh cáo.
Những người có vấn đề về thần kinh có ai chịu nhận mình bị bệnh đâu chứ? Điều này càng chứng minh thần kinh của Lục Như Ân có vấn đề thật rồi, ngày mai bằng mọi giá anh cũng phải kéo cô đi khám, di chứng sau tai nạn bốn năm trước chăng?
Nhìn vào mắt Âu thiếu gia là Lục Như Ân biết anh đang nghĩ cái gì rồi, dám nói cô bị thần kinh, được lắm, đợi sau khi anh nhớ lại mọi chuyện rồi biết tay cô. Lục Như Ân này không hành anh thì cô không phải họ Lục nữa. Lục đại tiểu thư mím môi nhịn cơn tức của mình xuống: “Em đã nói rồi, em khẳng định đầu óc không hề có vấn đề gì cả, bây giờ tốt nhất là anh hãy cầu nguyện cho bản thân đi, sau này nhớ lại mọi chuyện rồi thì không yên thân với em đâu.”
Âu Tĩnh Kỳ như bắt được trọng điểm, anh chau mày, nghiêm mặt hỏi: “Cô biết chuyện gì rồi à? Cô biết quá khứ của tôi rồi đúng không? Cô hãy mau nói cho tôi biết mọi chuyện đi, bốn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Như Ân che miệng giả vờ ngáp phát ra tiếng sau đó nằm dài lên giường, dáng vẻ vô cùng gợi đòn: “Em buồn ngủ rồi, có gì ngày mai hẵng nói chuyện, bây giờ anh ra ngoài đi.”
Âu đại thiếu gia hít sâu một hơi, hai bàn tay nắm chặt lại kiềm chế cơn điên của bản thân, anh lườm cô muốn cháy cả mặt rồi xoay người đi ra khỏi phòng, anh sợ nếu còn ở đây nữa thì sẽ bóp chết Lục Như Ân mất.
Sáng hôm sau, Âu Tĩnh Kỳ xuống bếp nấu bữa sáng, anh vừa làm xong thì Lục Như Ân cũng vừa xuất hiện có mặt tại bàn ăn, anh tự hỏi có phải cô đã canh nãy giờ hay không mà xuất hiện đúng lúc quá vậy? Trong suốt thời gian ăn sáng, Âu Tĩnh Kỳ vừa ăn vừa nhìn Lục Như Ân chằm chằm, hai con mắt sắp rớt ra ngoài luôn rồi, anh nuốt hết thức ăn đang nhai trong miệng, thốt lên: “Lục Như Ân! Cô là heo đúng không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ăn nhiều như vậy đấy, bụng cô không có đáy à?”
Lục đại tiểu thư hừ một tiếng không thèm đáp lại người trước mặt, anh cứ nói cho đã đi đợi đến khi nào anh nhớ lại mọi chuyện, em sẽ tính với anh từng chuyện một, tuyệt đối không sót chuyện nào cả. Ăn xong, Lục đại tiểu thư cũng không thèm đi rửa mà đi vào phòng lấy túi xách chuẩn bị đi tới địa điểm đầu tiên.
Địa điểm đầu tiên Âu Tĩnh Kỳ cùng Lục Như Ân đến chính là quảng trường San Marco, đứng giữa quảng trường rộng lớn, cô mỉm cười hỏi: “Sao? Anh có nhớ được chuyện gì không? Chẳng hạn như anh đã từng đến đây và gặp một cô gái, trên tay của cô gái đó còn cầm một cành hoa hồng đỏ.”
Âu Tĩnh Kỳ đứng bất động khi nghe những lời cô nói, trong đầu anh có một hình ảnh xẹt qua rất nhanh, không thể nhìn rõ hai người trong mảnh ký ức đó là ai, nhưng đủ để anh biết những gì Lục Như Ân nói là thật. Lục đại thiếu gia mím môi, chần chừ, ấp a ấp úng một lúc mới mở miệng hỏi: “Cô gái mà cô vừa nhắc đến là cô đúng không, Như Ân?”
Cô đứng khựng lại, đôi mắt thoáng qua một chút bi thương rồi ngoảnh đầu lại, khóe môi cong lên, hàng mày nhướng nhướng, lại bày ra dáng vẻ thiếu đánh kia: “Anh đoán xem, xem em có phải là cô gái đó hay không?”
Dứt lời, Lục Như Ân lại quay người chậm rãi bước đi, từng bước đi đều khiến cô nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ bốn năm trước, nơi này chính là nơi đầu tiên cô và anh gặp nhau sau một thời gian dài không gặp, cũng là nơi Lục Như Ân tỏ tình với anh, bắt đầu một mối tình đẹp đẽ nên thơ.
Hai người gặp lại nhau tại nơi này, khi ấy bầu trời đã ngả vàng, thời tiết vô cùng đẹp, lúc đó Lục Như Ân vừa mới mua hết số hoa hồng đỏ của một cô bé, cô đem tặng lại số hoa ấy cho những cô gái đi dạo gần đấy, chỉ giữ lại cho mình một cành hoa hồng.
Âu Tĩnh Kỳ cũng đúng lúc đi dạo ở quảng trường, vừa nhìn thấy bóng dáng của cô anh đã nhận ra ngay, anh cất giọng gọi cô, Lục Như Ân khi đó đang mặc chiếc váy màu xanh lam đơn giản, dịu dàng, nghe có người gọi liền xoay người lại nhìn, khoảnh khắc Lục Như Ân quay lại đã khiến cho Âu Tĩnh Kỳ ngây người si dại, trái tim đập nhanh, vì cả cô và khung cảnh lúc ấy vô cùng đẹp, vô cùng rực rỡ, khi cô xoay người lại thì đúng lúc có một đàn bồ câu ở phía sau cũng tung cánh bay lên, phải nói đó là khoảnh khắc thần thánh, đẹp nhất mà Âu Tĩnh Kỳ từng nhìn thấy.
Lục Như Ân nhớ lại những lời mà Âu Tĩnh Kỳ kể về ấn tượng lần đầu tiên gặp lại sau khi hai người yêu nhau, cô khẽ cười, đôi mắt đượm buồn, thì thầm trong miệng: “Anh đã từng nói khoảnh khắc ấy sẽ khắc sâu trong trái tim, trong đầu anh cho đến chết, nhưng bây giờ anh lại quên đi khoảnh khắc đó, anh thật là một kẻ vô lương tâm.”