Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Thu Dã này, 100 mét có tổng cộng 3 vòng đấu. Vòng loại diễn ra vào sáng nay, bán kết vào chiều nay, chung kết vào sáng mai." Kỳ Nam đọc theo lịch thi đấu, "800 mét và 400 mét có ít người tham gia hơn, chỉ có bán kết và chung kết. Bán kết đều diễn ra vào chiều mai, còn chung kết vào sáng ngày kia."
"Trời ơi..." Sử Gia Hi bên cạnh cảm thán, "Anh Thu, thật là bận rộn ghê."
Hà Thu Dã nhận lấy lịch thi đấu, "Cảm ơn đội trưởng."
"Thu, 400 mét và 800 mét chạy liên tiếp, liệu có ổn không?" Trương Triều lo lắng hỏi, "Sao họ lại sắp xếp như vậy chứ."
Hà Thu Dã nhíu mày nói: "Cách nhau 4 tiếng, đủ thời gian để hồi phục."
May mắn là ba vòng đấu chạy ngắn đều được xếp lên đầu, giúp cậu có thể yên tâm chuẩn bị cho các cuộc thi sau.
Xét cho cùng, 400 mét và 800 mét đều chỉ là phụ, cậu vẫn phải tập trung chú ý vào 100 mét.
"Em đi khởi động trước đây, sắp phải điểm danh rồi." Hà Thu Dã vẫy tay với họ, "Gặp lại sau nhé."
Cậu là người duy nhất trong đội huấn luyện chạy ngắn có lịch thi đấu vào buổi sáng.
Phía sau, mấy anh chàng Alpha cao to đều tạo dáng kỳ quặc với cậu, người thì làm hình trái tim, kẻ thì giơ hai tay lên, "Cố lên anh Thu..."
Nói sao nhỉ, hơi ghê.
Hà Thu Dã rùng mình vài cái, "Đi đây."
Vòng loại rất đơn giản, Hà Thu Dã dễ dàng giành vị trí nhất bảng mà không tốn chút sức lực nào.
Cậu thậm chí còn bỏ xa những người khác 4-5 giây, bỏ xa tất cả.
Quay về, Hà Thu Dã ngồi trong phòng nghỉ uống nước.
"Anh vừa bấm giờ cho Thu, khoảng hơn 11 giây." Trương Triều hồi hộp hỏi Hà Thu Dã, "Thu, có phải em đã giữ sức không?"
"Ừ." Hà Thu Dã gật đầu, "Vòng loại không cần phải chạy hết sức, nếu biết trước họ đều ở mức 15-16 giây, em đã chạy chậm hơn nữa."
Vòng loại có 7 bảng, lấy 3 người đứng đầu mỗi bảng cùng 3 thành tích tốt nhất còn lại.
Kết quả 100 mét nhanh chóng hiện lên màn hình lớn.
56 người tranh 24 suất vào vòng trong.
Đại học Lan Hòa, Hà Thu Dã, 11 giây 79, hạng nhất.
Phía sau còn nhiều cái tên nữa, phần lớn đều là các Omega từ Học viện Cảnh sát và Đại học Thể dục Thể thao.
Đây là trường hợp hiếm hoi khi một trường đại học tổng hợp xếp trên hai trường chuyên biệt kia.
"Đệt!" Sử Gia Hi chỉ vào màn hình, "Anh Thu đứng nhất toàn trường luôn kìa."
Hà Thu Dã không lấy làm đắc ý, "Vòng loại ai cũng giữ sức cả, toàn diễn viên thôi."
Lý Thành Cường dựa vào cửa, rõ ràng cũng rất phấn khích, ông ho khan vài tiếng: "Mấy đứa còn lại thì đừng giữ sức nữa, đi được đến đâu hay đến đó."
Một loạt tiếng "vâng" rời rạc vang lên.
Các Alpha cũng thể hiện không tệ, ít nhất cũng đủ điều kiện vào vòng trong.
Sử Gia Hi vỗ ngực: "Em đứng thứ ba trong bảng, suýt nữa thì bị loại rồi."
Thành tích của những người khác cũng khá tốt, đều đứng nhất nhì trong bảng của mình.
Lý Thành Cường không yêu cầu họ phải vào vòng trong, chỉ cần trụ được đến bán kết là tốt rồi.
Buổi chiều, kết quả của Hà Thu Dã được công bố.
Đại học Lan Hòa, Hà Thu Dã, 11 giây 89, hạng nhất.
Lần này, mọi người đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
"Anh Thu... lần này, anh lại không kiểm soát được lực chạy à?" Sử Gia Hi nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, sắp rớt cả hàm.
Hà Thu Dã xoa xoa mi tâm: "À... chẳng phải chậm hơn có 0,10 giây thôi sao?"
Lý Thành Cường, người hiểu rõ tình hình, khoanh tay trước ngực: "Khu C chưa từng có Omega nào chạy dưới 11 giây. Thu Dã trước đây ở nhóm Alpha đã mạnh như vậy, lần này rất có thể... sẽ tạo nên lịch sử."
Tim Hà Thu Dã đập mạnh một cái.
Mặc dù cậu luôn tự nhủ phải khiêm tốn, phải có tâm thế chấp nhận thất bại, nhưng trong lòng cậu vẫn âm thầm ấp ủ một sự kỳ vọng nào đó.
Chắc chắn phải có một người giỏi nhất, vậy tại sao người đó lại không thể là mình chứ?
"Ngày mai chung kết không cần giữ sức nữa," Lý Thành Cường bóp vai cậu, "Nghỉ ngơi cho tốt, chúc may mắn trong cuộc thi."
Xung quanh vang lên những tiếng hò reo lẻ tẻ.
Dù đội huấn luyện chạy ngắn của họ ít người, nhưng ai cũng mong đồng đội của mình làm tốt.
Đặc biệt là Hà Thu Dã.
Những gian khổ mà Hà Thu Dã đã trải qua còn nhiều hơn bất kỳ ai trong số họ.
Cậu giành được gì cũng đều xứng đáng.
Trường đã đặt khách sạn cho họ, phòng tiêu chuẩn hai người một phòng.
Đây là lần đầu tiên Hà Thu Dã đi thi đấu ở ngoài.
Vì cậu là Omega duy nhất trong đội, nên được xếp chung với thành viên của đội huấn luyện khác.
Cũng thật trùng hợp, người ở cùng phòng với cậu chính là một trong những Omega đã hét lên khi nhìn thấy cậu ở khu vực tắm hôm đó.
Khi nhìn thấy Hà Thu Dã, Omega đó vẫn chưa thích nghi được, ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào điện thoại, không nói với Hà Thu Dã câu nào.
Hà Thu Dã cũng chẳng có gì để nói với cậu ta, cậu tắm xong rồi cũng thoải mái nằm trên giường chơi điện thoại.
Lướt đến danh sách liên lạc, ngón tay cậu dừng lại trên màn hình một lúc.
Mở khung chat với Ngũ Thời Sâm: "Nghe nói các anh sắp đến à?"
Ngũ Thời Sâm bên kia dường như cũng vừa online: "Ừ."
"Sáng mai em thi chung kết." Hà Thu Dã cảm thấy tim mình bỗng nhiên nhảy lên.
"Tôi biết." Ngũ Thời Sâm tiết kiệm lời.
"Anh sẽ xem em thi đấu chứ?" Hà Thu Dã hỏi.
"Ừm. Tôi đến đây chính là để xem các cậu thi đấu."
Hà Thu Dã nhìn câu này, lông mày chợt nhíu lại, rồi nhanh chóng giãn ra.
"Mai em còn phải thi, đi ngủ trước đây."
"Ngủ ngon."
Nhìn thấy hai chữ này, Hà Thu Dã cảm thấy mũi mình đột nhiên thoảng qua một mùi ngọt.
Omega bên cạnh bỗng ôm chân, gào lên: "Ông ơi, ông bị rò rỉ kìa!"
Hà Thu Dã không hiểu gì cả.
"Cái gì... đậu má," cậu lập tức sờ vào cổ mình, "Chuyện gì vậy."
Sao cậu lại rò rỉ pheromone chứ?
Hà Thu Dã luống cuống dán hai lớp miếng dán che mùi, mùi pheromone mới dịu đi.
"Xin lỗi," cậu kéo chăn lên cao hơn, che cổ mình lại, "Đã làm cậu hoảng sợ."
Omega kia vội vàng lục túi của mình, rồi lôi ra một đống chai lọ.
"Cậu sao vậy, đến kỳ phát tình à?"
Ánh mắt Omega đó có chút lo lắng, "Thuốc ức chế của tớ đều rất tốt, hay là cậu tiêm hai mũi đi."
"Không phải..." Giọng Hà Thu Dã nhỏ đi, "Cảm ơn, không phải kỳ phát tình đâu."
Cậu chưa từng trải qua kỳ phát tình.
Ánh mắt Omega kia có chút hoang mang: "Vậy sao lại đột nhiên không kiểm soát được pheromone? Cậu đang... xem gì vậy?"
Biểu cảnh của cậu ta bỗng ẩn chứa nhiều hàm ý: "Ngày mai còn thi đấu mà, bây giờ xem cái đó không phải lúc."
Hà Thu Dã: "..."
Đối phương thông cảm vỗ vai cậu: "Không sao đâu, Omega cũng là sinh vật bình thường, có nhu cầu là chuyện bình thường thôi. Đôi khi tớ cũng xem, không cần phải xấu hổ đâu... À khoan, cậu vốn là Alpha, vậy thì không trách được..."
Hà Thu Dã: "..."
Cậu khó có thể giải thích lý do với đối phương.
Chẳng lẽ phải nói, mình chỉ vì câu "ngủ ngon" của Ngũ Thời Sâm mà không kiểm soát được pheromone ư?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");