Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngũ Thời Sâm ngửi thấy mùi hương đó, nhăn mũi lại.
"Pheromone của cậu thoát ra rồi... Đến kỳ phát tình à?"
"Thảo nào, hơi nóng."
Hà Thu Dã lùi lại một bước lớn, cổ họng thít chặt.
Cậu cứ nhìn chằm chằm vào Ngũ Thời Sâm, chỉ muốn đối phương nhanh chóng im miệng.
Đối phương càng nói, triệu chứng của cậu càng trở nên nghiêm trọng...
"Không phải... không phải kỳ phát tình," lưỡi cậu như không còn nghe lời nữa, "Cái đó... vì sau khi phân hóa lần hai, pheromone không ổn định, nên thường xuyên như vậy."
Hà Thu Dã ngượng ngùng gãi đầu, "Chỉ cần dán miếng che pheromone là được."
Ngũ Thời Sâm nhìn cậu dán hai miếng che pheromone lên cổ mình.
Có vẻ như cảm thấy chưa đủ, cậu lại dán thêm một lớp nữa.
"Cậu làm vậy không thấy ngột ngạt sao?" Ngũ Thời Sâm hỏi, "Để tôi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa nhé."
Vừa nói hắn vừa quay lại phía sau, tìm thấy công tắc điều hòa trung tâm, chỉnh từ "26℃" xuống "23℃".
Hà Thu Dã mím môi nói: "Cũng ổn."
Bây giờ cậu còn có thể lấy cớ phân hóa lần hai để che đậy, sau này phải làm sao đây?
Thực ra Hà Thu Dã không hiểu tại sao mình lại phát tán pheromone.
Mà lần nào cũng liên quan đến Ngũ Thời Sâm.
"Cậu dùng miếng che pheromone tốn nhỉ?" Ngũ Thời Sâm nhìn về phía cổ cậu, "Mỗi tháng trường đều phát 200 tệ phụ cấp cho Omega để mua thuốc ức chế và miếng che pheromone đấy, cậu đừng quên lấy nhé."
Hà Thu Dã thực sự không biết có những thứ này.
"Vâng... cảm ơn anh."
Cậu ngồi xuống, hơi ấm trên mặt vẫn chưa tan hết.
"Tại sao pheromone của cậu là mùi caramel, nhưng trên người cậu lúc nào cũng có mùi chanh?" Ngũ Thời Sâm nhìn bát súp hải sản vừa được bưng lên, tiện tay múc cho Hà Thu Dã một bát.
"Bình thường em dùng bột giặt mùi chanh rất nồng." Hà Thu Dã hai tay đón lấy, "Trừ khi em tự lộ pheromone, nếu không người khác sẽ không ngửi thấy mùi của e."
"Tại sao vậy... không thích mùi pheromone của mình à?" Ngũ Thời Sâm nhìn thẳng vào cậu.
"Không phải, mùi kẹo ngọt khiến người ta cảm thấy... hơi đáng yêu." Hà Thu Dã nghẹn nửa ngày mới nghĩ ra được một câu giải thích như vậy, "Dù sao trước đây em là Alpha mà."
"Tôi thấy rất đặc biệt." Ngũ Thời Sâm khẳng định, "Loại pheromone này rất hiếm, dù là Alpha cũng không sao cả."
"Nhưng mà..." Hà Thu Dã rối rắm gãi đầu, "Quê em là vùng sâu vùng xa, có rất nhiều du côn... anh biết đấy."
Cậu tiếp tục nói: "Chị gái em là một Beta rất dịu dàng, ngoại hình rất xinh đẹp. Đôi khi chị ấy bị bọn lưu manh bên ngoài bắt nạt, em luôn bảo vệ chị ấy. Chỉ cần em dùng pheromone chèn ép, bọn chúng sẽ không thể cử động được. Dần dần không ai dám trêu chọc chị em nữa. Em chưa bao giờ nói với người ngoài rằng pheromone của mình có mùi caramel, pheromone có mùi kẹo ngọt nghe vẻ không oai lắm."
Ngũ Thời Sâm cau mày nói: "Thì ra là vì lý do này."
"Nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, an ninh ở đó đã được cải thiện." Hà Thu Dã nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
Nếu không phải vì ở nhà đã lâu không xảy ra vụ cướp bóc, hiếp dâm nào, cậu sao dám đi học đại học ở nơi xa nhà như vậy.
"Cảm giác cậu lớn lên một mình rất vất vả." Ngũ Thời Sâm nói, "Tôi không có can đảm như cậu."
"Em là do dòng đời xô đẩy thôi." Hà Thu Dã chống tay lên ghế, "Em cũng muốn sinh ra đã ở thành phố lớn, có một gia đình hạnh phúc. Khi mới đến đại học Lan Hòa, em đã loay hoay mãi ở nhà ga tàu điện ngầm không biết mua vé như thế nào. Bạn cùng phòng em nghe chuyện này, đều ngạc nhiên đến há hốc mồm."
"Ban đầu em cũng không có bạn bè, họ đều biết em đến từ vùng nghèo, không muốn quan tâm đến em, em cũng không quan tâm đến họ." Hà Thu Dã cười nhẹ, "Nhưng những người em quen trong đội huấn luyện chạy ngắn đều rất tốt, kể cả những người ở ban văn thể, cũng rất tốt. Bây giờ còn có cả anh, đàn anh, anh cũng rất tốt."
Cơ thể Ngũ Thời Sâm cứng đờ trong chốc lát.
Hắn nhìn nụ cười treo trên mặt Hà Thu Dã, ánh mắt chân thành trong sáng, mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
"Nếu có cách anh luôn ở bên cạnh, em cảm thấy cuộc sống đại học của mình khá hoàn hảo." Hà Thu Dã nói.
"Năm sau tôi tốt nghiệp rồi." Ngũ Thời Sâm không tự nhiên lắm dời mắt đi, mở miệng nói, "Lúc đó sẽ không thể bầu bạn với cậu được."
"Vậy à..." Hà Thu Dã sửng sốt, "Không sao, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, bây giờ em đang sống rất vui vẻ."
"Lúc đó tôi có thể sẽ đi du học ở Ý, 3 năm 5 năm đều không về." Giọng Ngũ Thời Sâm trầm xuống vài phần, đôi mắt xám đen sâu thẳm gợn sóng, "Khi đó, tôi có thể sẽ rất khó giữ liên lạc với người trong nước."
"À... lâu vậy sao."
Mái tóc rối của Hà Thu Dã đã dài quá lông mày, hàng mi dài run rẩy, dưới ánh đèn vàng nhạt tạo thành một hàng bóng xiên nhỏ.
"Vậy thì tiếc quá."
"Tất cả đều chỉ là dự định, tôi vẫn có thể ở lại trường, tiếp tục học tập với thầy của mình." Ngũ Thời Sâm đổi giọng nói, "Mọi thứ đều có thể xảy ra."
"Ừm... thôi không nói nữa, ăn cơm ăn cơm, em đói chết mất." Hà Thu Dã cầm đũa lên.
Sau khi hai người im lặng ăn một lúc, Hà Thu Dã lại chủ động lên tiếng hỏi: "Đàn anh, sao anh lúc nào cũng mặc quần cạp cao vậy?"
Hà Thu Dã chỉ cao 1m74, mỗi lần đứng bên cạnh hắn, cậu luôn cảm thấy quần của đối phương kéo lên đến ngang thắt lưng của mình.
Điều này khiến cậu trông rất thấp.
Ngũ Thời Sâm lau miệng, nói: "Để trông cao hơn."
"?"
Thế giới này làm sao vậy, ngay cả Ngũ Thời Sâm cũng phải dùng cách này sao...
"Anh đã cao như vậy rồi!" Cậu kêu lên, "Còn cần phải chọn quần nữa sao?"
"Đây là tỷ lệ được tính toán dựa trên mỹ học cơ thể người," Ngũ Thời Sâm bình tĩnh trả lời, "Cách ăn mặc đẹp nhất."
Nét mặt Hà Thu Dã bỗng trở nên rất phong phú.
Có một khoảnh khắc, cậu cảm thấy Ngũ Thời Sâm không giống với ấn tượng của mình trước đây.
Nhưng mà... như vậy cũng tốt.
Điều này đồng thời cũng nói với cậu rằng, hắn không phải là người cao không thể với tới, hăn chỉ là một anh chàng đẹp trai bình thường, cũng thích làm đẹp cho bản thân.
"Đàn anh..."
"Cậu cứ gọi tôi là đàn anh mãi." Ngũ Thời Sâm nói, "Bạn bè của cậu đều lớn tuổi hơn cậu, cậu cũng gọi họ là "đàn anh" à?"
"... Không ạ."
Hà Thu Dã nghĩ đến việc phải gọi Sử Gia Hi và Trương Triều là "đàn anh", không khỏi nổi da gà.
Giữa họ, không cần cách xưng hô thân thiết như vậy.
"Vậy cậu gọi họ là gì?" Ngũ Thời Sâm nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Hà Thu Dã.
"Thì... em gọi người lớn tuổi nhất trong đội bọn em là "đội trưởng", những người khác em đều gọi thẳng tên." Hà Thu Dã có chút ẩm ướt trên sống mũi, "Còn những người ở ban văn thể, trừ Lâm Hàm Kỳ ra, em đều gọi là "đàn anh đàn chị"."
Ngũ Thời Sâm cau mày, quay đi, có vẻ không thích câu trả lời này.
So ra thì, có vẻ như cách xưng hô "đàn anh" mới là bình thường.
"Ở quê em, những người có quan hệ tốt hơn một chút, đều gọi "anh" rồi thêm một chữ trong tên." Hà Thu Dã thấy hắn im một lúc lau, "Sau này em có thể gọi anh là "anh Ngũ"."
"Dùng họ nghe kỳ quá." Ngũ Thời Sâm không hài lòng, "Tôi thích chữ "Sâm" trong tên mình."
"Vậy thì "anh Sâm" nhé."
Hà Thu Dã vội vàng trả lời.
Ngũ Thời Sâm nhìn mặt cậu, khẽ nhắm mắt, cổ họng lên xuống một vòng, không khí xung quanh có vẻ hơi khô: "... Được."
Sau bữa ăn, Hà Thu Dã lại cùng Ngũ Thời Sâm đi bộ về khách sạn mà trường đã đặt.
Ba người kia lại bí mật theo sau.
Hà Thu Dã và Ngũ Thời Sâm chúc nhau ngủ ngon xong, cậu nhanh nhẹn bước lên thang máy.
Về đến phòng, cậu nhanh chóng tắm rửa.
Lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào màn hình ngẩn người.
Bên cạnh vẫn là Omega hôm qua.
"Cậu sao vậy, nụ cười của cậu bây giờ rất đáng sợ đấy." Cậu ta kinh hãi nói, "Trong điện thoại có anh chàng đẹp trai nào à?"
Hà Thu Dã hoàn hồn, tắt màn hình.
"Không có."
Cậu biện hộ.
"Vậy sao cậu lại cười?" Omega ôm đùi mình, nghiêng đầu, "Tớ thấy cậu vừa về tâm trạng rất tốt, hôm nay đi chơi với người cậu thầm thích à?"
Hà Thu Dã như bị đóng băng, bất động suy nghĩ.
"Thầm thích là như nào?"
"Cậu sao đấy," Omega kia khoa trương nói, "Chính là lén lút thích một người đó."
"Thế nào mới gọi là "thích"?"
"Thì," Omega kia chu môi, có vẻ cũng ngại nói rõ với cậu, "thì sẽ có ham muốn tình dục với người khác."
"..."
Hà Thu Dã xòe tay ra, rồi cúi đầu nhìn xuống quần mình. "Rồi sao nữa?"
"Hôm qua cậu phát tán pheromone chính là một biểu hiện đấy!" Omega kia nhíu mày nhăn mặt nói, "Cậu nói chuyện với ai mà phát tán pheromone vậy."
"... Một người bạn của tớ," Hà Thu Dã nghẹn nửa ngày mới nghĩ ra từ ngữ, "bạn tốt."
"Ồ ồ ồ..." Omega tặc lưỡi, "Cậu không biết, giải phóng pheromone cũng là một cách biểu đạt ham muốn tình dục sao?"
"Trước khi con người tiến hóa, Alpha và Omega thông qua việc giải phóng pheromone để thu hút đối phương, hoàn thành giao phối."
Cậu ta nghiêm túc phân tích, "Phát tán pheromone là rất bình thường, đây là một phản ứng sinh lý."
Hà Thu Dã kinh ngạc.
Cậu có phản ứng sinh lý với Ngũ Thời Sâm?
Vậy có gì khác với những người yy cả ngày đâu?
"Cậu cũng đừng xấu hổ, thực ra đây là vì cậu thích anh ta." Omega kia có vẻ rất giàu kinh nghiệm, "Tớ thấy cậu hình như mỗi ngày đều nói chuyện với đối phương, cậu thích nói chuyện với anh ta không?"
"Cũng được." Ánh mắt Hà Thu Dã lảng tránh.
"Anh ta có khoảnh khắc nào khiến cậu thấy cực kỳ rung động không?"
"... Anh ấy đã cứu mạng tớ."
"Anh hùng cứu mỹ nhân à, cốt truyện này không tồi." Omega nhận xét, "Cậu có thường nghĩ về anh ta khi không có ai ở cạnh không?"
"... Có."
"Câu hỏi cuối cùng, cũng là câu quan trọng nhất." Omega kia giơ một ngón tay, "Nếu anh ta ở bên một Omega khác, cậu có buồn không?"
Câu hỏi này, Hà Thu Dã cúi đầu suy nghĩ rất lâu.
Thực ra cậu cảm thấy một người rực rỡ như Ngũ Thời Sâm vốn nên được hàng ngàn người theo đuổi, bên cạnh hắn vốn nên đứng một người xuất sắc như hắn vậy.
Nhưng nếu Ngũ Thời Sâm vì hẹn hò với người khác mà lạnh nhạt với mình, vậy chẳng phải sẽ không còn đến tìm mình ăn cơm nữa sao.
Trong im lặng, Hà Thu Dã đã quen với việc thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm với Ngũ Thời Sâm.
Thỉnh thoảng nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi thăm nhau.
Hắn đẹp trai, tính cách cũng tốt, tính tình cũng tốt.
Hà Thu Dã phát hiện mình không có lý do gì để không thích hắn.
"Tớ có lẽ, sẽ không vui."
Cậu trầm ngâm nói.
Omega ngồi đối diện vỗ tay: "Vậy thì đúng rồi, cậu đã rơi vào lưới tình rồi."
Hà Thu Dã: "..."
Cậu lật người, nhìn điện thoại trầm tư.
Mười tám năm qua, cậu chưa từng trải qua cảm giác thích một ai đó là như thế nào.
Thế này gọi là thích sao.
Nhưng cậu và Ngũ Thời Sâm mới quen nhau chưa lâu, tuy nói là bạn bè, nhưng cũng không phải bạn bè quá thân thiết.
Nhóm chat Bách mét phi nhân truyền đến tiếng ồn ào.
Mấy người này gửi đến một bộ ảnh.
Là ảnh chụp lén tối nay.
Trong đó có một tấm... rất đẹp.
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Ngũ Thời Sâm vừa hay cúi đầu nhìn cậu.
Hà Thu Dã ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau.
Mà khoảng cách rất gần, khoảng cách giữa mũi hai người chỉ bằng một nắm tay, giống như... sắp hôn nhau.
Hà Thu Dã bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình.
"Ảnh không tệ, đã lưu." Hà Thu Dã nói một câu trong nhóm, rồi lưu tấm ảnh đó lại, chuyển sang phần "Cài đặt" của điện thoại, đổi hình nền màn hình của mình.
Trong nhóm chat Bách mét phi nhân vẫn đang bàn tán ríu rít, Hà Thu Dã không quan tâm họ nói gì.
Sau đêm nay, bất kể cậu có nói gì, mấy người đó cũng sẽ không tin giữa cậu và Ngũ Thời Sâm trong sạch.
Vậy thì cứ hiểu lầm đi.
Hà Thu Dã dần dần chìm vào giấc ngủ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");