Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đồng hồ điểm 9 giờ, đã đến lúc Hà Thu Dã phải về rồi.
Nhưng Ngũ Thời Sâm giữ cậu lại xem tivi, lại trì hoãn thêm nửa tiếng nữa.
Hà Thu Dã hắt hơi một cái, Ngũ Thời Sâm vội vàng đi đóng cửa sổ.
"Không cần đâu, anh Sâm... Em đi ngay đây."
Hà Thu Dã đứng dậy, rút một tờ giấy để xì mũi.
"Không đi bây giờ thì ký túc xá sẽ đóng cửa mất."
Tuy nói vậy nhưng Ngũ Thời Sâm vẫn đóng cửa sổ phòng vẽ lại.
"A Dã, cẩn thận kẻo bị cảm đấy."
"Không sao đâu, em vẫn thường xuyên thế này mà, em chịu lạnh giỏi lắm." Hà Thu Dã nhe răng cười, "Mùa đông ở khu C cũng đâu có lạnh."
"Vậy cũng phải mặc ấm vào."
Ngũ Thời Sâm từ từ tiến lại gần cậu, "A Dã..."
Cổ họng hắn trượt lên xuống, giọng nói trầm thấp mang theo một tiếng "ừm" khẽ khàng, âm thanh nhỏ nhỏ đó dưới ánh đèn vàng nhạt khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Hà Thu Dã kéo chặt áo khoác của mình. "Anh Sâm, anh định tiễn..."
"Ở lại đây đi."
Ngũ Thời Sâm bất ngờ lên tiếng, "Chỗ anh rộng rãi, bên ngoài gió to lắm."
Hà Thu Dã sững người một chút, sau đó mới hiểu ra ý của đối phương.
"Không, không được..."
Cậu hơi ngượng ngùng thốt ra vài từ.
"Không thể được đâu, anh, chúng ta vẫn chưa..."
"Em ngủ trên giường, anh ngủ sofa." Ngũ Thời Sâm nói thêm.
Hắn bước lên hai bước, nắm lấy tay Hà Thu Dã, "Anh không muốn em đi."
Cổ họng Hà Thu Dã thắt lại.
"Cũng không khác gì mà... Dù sao cũng sắp đi ngủ rồi." Cậu vẫn giữ vững lập trường.
"Anh không làm gì đâu."
Ngũ Thời Sâm cúi đầu nhìn cậu: "Anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh thôi."
Hà Thu Dã xoa xoa tay, cảm thấy mu bàn tay mình đang nóng lên. Dường như để che giấu điều gì đó, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Nếu chị em biết em ở một mình với một người đàn ông khác, chắc chắn sẽ mắng em..."
Nói đến mức này rồi Ngũ Thời Sâm cũng không ép thêm nữa.
"Là anh đường đột quá."
Hắn nắm tay Hà Thu Dã: "Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá."
Nghe giọng điệu của đối phương như vậy, Hà Thu Dã lại cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Cậu không muốn Ngũ Thời Sâm không vui.
Thực ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là ngủ một đêm dưới sự giám sát của anh ấy mà thôi.
Hà Thu Dã nhíu mày lại, dường như đang trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng nào đó.
Ngũ Thời Sâm cúi xuống hôn lên má cậu, "Đừng băn khoăn nữa, để anh đưa em về nhé."
"Ừm, ừm..." Hà Thu Dã đổi ý, "Em có thể ở lại đây."
Cậu nói khẽ.
Ngũ Thời Sâm vuốt ve đầu cậu: "Đừng miễn cưỡng bản thân, là anh không nghĩ đến điểm này, anh là Alpha, không nên chủ động yêu cầu chuyện này."
Hà Thu Dã bóp nhẹ lòng bàn tay anh: "Chỉ là ngủ thôi mà, đâu phải lên giường."
"..."
Ngũ Thời Sâm ngạc nhiên nói: "Vậy em nghĩ... bước này nên là bao lâu nữa?"
Hà Thu Dã giả vờ bấm đốt ngón tay đếm một hồi, suy nghĩ mãi, rồi buột miệng: "Chị em đồng ý là được."
"Chuyện này..." Ngũ Thời Sâm im lặng, hắn nhìn những ngón tay chưa thu lại của cậu, "Còn phải hỏi chị em nữa sao?"
"Ý là, phải đến khi kết hôn mới được, chuyện kết hôn của em là do chị em quyết định."
Hà Thu Dã ho khan một tiếng, "Anh Sâm, anh nóng lòng lắm ạ?"
"Trước kia khi còn một mình thì không có cảm giác gì." Ngũ Thời Sâm nói, "Nhưng khi gặp được người mình thích rồi."
"Không phải là nóng lòng, mà là mong đợi."
Ngũ Thời Sâm không hề che giấu suy nghĩ của mình.
Mặt Hà Thu Dã đỏ lên.
"Anh dọn giường cho em." Ngũ Thời Sâm nâng cằm cậu lên, "Em đi tắm trước đi, anh tìm quần áo thay cho em."
"Quần áo của anh liệu em mặc có quá rộng không..."
"... Không đâu."
Ngũ Thời Sâm cũng không giải thích, chỉ đưa cậu vào phòng tắm, chỉ cho cậu cách sử dụng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi.
Không bao lâu sau, bên ngoài bắt đầu nổi gió lớn, những cơn gió lạnh buốt phát ra tiếng rít thê lương, Ngũ Thời Sâm đứng bên cửa sổ thẫn thờ.
Một con mèo nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, nhảy vào lòng anh.
"Con xem, trời mưa rồi."
"Meo~~"
Phía sau truyền đến tiếng nước xối xả, tâm trạng bồn chồn của Ngũ Thời Sâm dần dần được xoa dịu.
Hắn vuốt ve đầu A Tử, nhẹ nhàng nói: "Nãy giờ con trốn trong phòng làm gì vậy?"
A Tử kêu "meo" một tiếng.
"Sợ người lạ à?"
"Meo."
"Đừng sợ, em ấy không phải người ngoài đâu." Ngũ Thời Sâm quay đầu liếc nhìn phòng tắm, ánh mắt lấp lánh, "Sau này có thể sẽ thường xuyên đến đây."
"Meo?"
"Con ra đây vì nghe thấy tiếng gió phải không." Ngũ Thời Sâm khẽ cười.
A Tử kêu "gư" một tiếng, không trả lời.
Nó nhắm mắt lại, tận hưởng sự vuốt ve của chủ nhân.
Chẳng bao lâu sau, Hà Thu Dã bước ra khỏi phòng tắm.
Mặt cậu hồng hồng, tóc mái bị ướt, dính sát vào mặt. Trên người lăn tăn những giọt nước, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt dưới ánh đèn.
Cậu giống như một quả nho vừa được rửa sạch, sạch sẽ tinh khiết, long lanh nước, còn tỏa ra mùi thơm ngọt ngào nhè nhẹ.
Ánh mắt Hà Thu Dã có chút ngượng ngùng. Cậu lắc lư qua lại hai bên, nhẹ nhàng bước ra vài bước.
"Anh Sâm, cái quần lót này là anh mua riêng cho em sao?"
"Đúng vậy, là loại dùng một lần." Ngũ Thời Sâm nói, "Sao thế, không vừa sao?"
"Vừa lắm, nhưng mà..." Nhưng mà hơi quá vừa.
Chẳng lẽ Ngũ Thời Sâm đã dự đoán trước là cậu sẽ ở lại đây sao?
"Đừng nghĩ nhiều, đây là hôm trước anh tiện tay mua, để phòng khi cần thiết," hắn giải thích, "nếu có ngày nào em không tiện về ký túc xá, ở lại đây thì có thể dùng."
Hà Thu Dã vẫn đứng im như tượng.
"Nếu có hôm nào em ở lại đây muộn, ký túc xá đã đóng cửa, phải ở lại thì anh nên chuẩn bị sẵn quần áo thay cho em chứ."
Ngũ Thời Sâm kiên nhẫn giải thích tiếp.
"À..."
"Nhưng cái áo sơ mi này đúng là hơi rộng thật." Ngũ Thời Sâm đánh giá cậu, "Cái áo này là anh mua hồi 17 tuổi, đây đã là bộ quần áo nhỏ nhất của anh rồi."
Hà Thu Dã liếm môi, mắt hơi nheo lại: "17 tuổi..."
"Ừm, lúc anh mới lên đại học." Ngũ Thời Sâm cũng là học sinh đặc cách, giống như Hà Thu Dã, đều nhảy cấp lên đại học.
Hà Thu Dã vung vẩy tay áo dài thượt, cảm thấy bộ quần áo này không giống như của một cậu thiếu niên 17 tuổi có thể mặc: "Anh Sâm, anh 17 tuổi đã cao 1m8 rồi à?"
"1m85."
Hà Thu Dã: "..."
Ăn gì mà lớn nhanh thế.
"Meo" một tiếng, A Tử nhảy ra từ sau rèm cửa.
Hà Thu Dã giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện là một con mèo nhỏ: "Anh, đây là..."
"Nó tên là "A Tử"," Ngũ Thời Sâm bế con mèo lên từ dưới đất, "là nguồn gốc tên WeChat của anh đấy."
Hà Thu Dã tiến lại gần, vuốt ve nó vài cái, phát hiện nó rất ngoan, từ cổ họng liên tục phát ra tiếng "gừ gừ" vui vẻ.
"Có vẻ nó rất thích em." Ngũ Thời Sâm nói.
Hà Thu Dã tỏ ra khá mới mẻ: "Đây là lần đầu tiên em thấy mèo cảnh. Gần nhà em toàn là mèo hoang, lông lá bẩn thỉu. Thỉnh thoảng em cùn mang đồ ăn thừa ra cho chúng."
Ngũ Thời Sâm: "A Tử khá kén ăn, nó rất khó tính."
"Mèo nuôi trong nhà khác hẳn, mèo hoang cũng đâu có quyền chọn lựa." Hà Thu Dã nói, "Nếu em có điều kiện, em cũng không muốn cho chúng ăn đồ thừa."
Ngũ Thời Sâm nhìn cậu trai trước mặt không ngừng trêu đùa với con mèo của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ngay sau đó, con mèo bỗng nhiên như bị dựng lông, nhảy ra khỏi lòng Ngũ Thời Sâm, đuôi dựng đứng lên.
"Meo~~"
Hà Thu Dã hoảng hốt, "Nó sao vậy, em làm nó đau à..."
Lúc này, bên ngoài đột nhiên sấm chớp vang rền, tiếng "ầm ầm" như muốn làm vỡ màng nhĩ của người ta.
Ngũ Thời Sâm bế con mèo lên, rồi vỗ về nó vài cái.
"Không sao, không liên quan gì đến em đâu, nó có phản ứng ứng phó với tiếng sấm."
Hà Thu Dã khẽ mấp máy môi: "Sợ tiếng sấm ư?"
"Không hẳn."
Giọng nói của Ngũ Thời Sâm mang theo sức mạnh an ủi, không chỉ con mèo, ngay cả Hà Thu Dã nghe cũng cảm thấy thoải mái và an toàn.
"Vậy là..."
"Trước đây anh sợ sấm," Ngũ Thời Sâm vuốt ve lông mèo từng chút một, "Nó từng ở bên cạnh anh, canh chừng anh, nó biết anh nghe thấy âm thanh đó sẽ sợ hãi co rúm trong chăn."
Hà Thu Dã đứng sững tại chỗ.
"Nó sẽ luôn quấn quýt bên anh, phát ra tiếng kêu cảnh giác, giống như... muốn dọa đuổi kẻ thù vậy, nhưng tiếng sấm vẫn cứ đứt quãng vọng lại." Ngũ Thời Sâm mím môi mô tả, "Trải qua nhiều năm như vậy, đã hình thành phản xạ có điều kiện, mỗi lần A Tử nghe thấy tiếng sấm đều phản ứng rất mạnh. Thực ra bây giờ anh cũng không rõ là nó sợ hay anh sợ nữa."
Hà Thu Dã không kìm được nắm lấy tay Ngũ Thời Sâm: "Anh sợ tiếng sấm từ nhỏ đến lớn sao?"
Vẻ ngoài bình thản, tự nhiên của Ngũ Thời Sâm khiến người ta khó mà liên tưởng tình trạng hiện tại của hắn với từ "sợ hãi".
"Anh không biết bây giờ có còn tính là sợ không, nhưng có em ở bên cạnh, anh sẽ thoải mái hơn một chút."
Ngũ Thời Sâm mỉm cười nhẹ nhàng: "Giống như bây giờ - sự chú ý của anh đặt hết ở em rồi."
Hà Thu Dã kéo rèm cửa lại, rồi dắt hắn đến chỗ ghế sofa.
"Ghế sofa cứng quá, anh chắc chắn muốn ngủ ở đây sao?" Hà Thu Dã bóp bóp đệm ghế sofa, "Chắc chắn sẽ không thoải mái đâu, đêm nay trời mưa, nhiệt độ giảm đột ngột, anh ngủ ở phòng khách dễ bị cảm lắm."
"Không sao đâu."
Ngũ Thời Sâm lắc đầu nhẹ: "Anh đắp thêm chăn là được rồi."
Biểu cảm do dự trên mặt Hà Thu Dã không qua được mắt hắn.
Ngũ Thời Sâm vuốt đầu cậu: "Anh đi tắm đây, đừng băn khoăn nữa, anh là Alpha mà, đâu dễ bị ốm thế đâu."
Thể chất của Alpha quả thật mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng hắn không cần phải chịu khổ như vậy.
"Hay là... anh vẫn ngủ trên giường đi." Hà Thu Dã lúng túng nói, "Đâu cần phải làm gì, ngủ trên cùng một cái giường cũng có sao đâu."
"...Đừng miễn cưỡng, A Dã." Ngũ Thời Sâm cúi đầu, "Điều kiện để anh cảm thấy thoải mái là em cũng phải thoải mái."
"Em có gì không thoải mái đâu!" Hà Thu Dã bỗng nhiên kiên quyết nói, "Chỉ là ngủ trên cùng một cái giường thôi mà, có làm gì đâu, vả lại chúng ta là người yêu mà!"
Cũng khó trách Hà Thu Dã phản ứng lớn như vậy, trong 18 năm qua, cậu chưa bao giờ có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với người khác giới.
Cậu và Ngũ Thời Sâm mới ở bên nhau vài ngày, đã đến mức đồng sàng cộng chẩm rồi sao? (Ngủ cùng giường, mơ cùng giấc)
Hà Thu Dã khẽ run lên.
Đáy mắt Ngũ Thời Sâm sâu thẳm: "Em về giường nằm trước đi, anh tắm xong sẽ tìm em."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");