Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chat room của Linh và Nghi.
Tiểu Nghi: Sao rồi? Có phải đại chiêu tớ nói với cậu hồi chiều rất hiệu quả không?
Linh: Xin lỗi, tớ vẫn chưa thử vì.... thấy không khả thi.
Tiểu Nghi: Hả?:) Cậu nói không khả thi? Thế cậu đã làm cái gì?
Linh: Đón đầu cậu ấy rồi.... về cùng thôi! À còn nói một chút chuyện nữa!
Tiểu Nghi: ĐẠI NGỐC!!!!!
Tiểu Nghi đã huỷ kết bạn với bạn! Tiểu Nghi đã bật chế độ lọc tin nhắn với người lạ! Tin nhắn của bạn gửi không thành công!
Tin nhắn gửi tới là một dấu chấm than (!) màu đỏ sậm, sau đó là một dòng chữ thông báo của hệ thống.
Ách!!!! Thế này có phải hơi lố rồi không?! Cô đã làm gì sai chứ!?
Linh vẻ mặt mờ mịt nhìn màn hình laptop, ngồi thừ ra trước bàn học, rèm cửa nương theo gió là phất phơ trước mặt, lớp lụa mỏng thỉnh thoảng lướt qua gò má khiến tâm tình của cô có chút dễ chịu.
Lời của Tiểu Nghi không sai chút nào. Chỉ là trong lòng cô luôn tồn tại một nỗi sợ. Nỗi sợ đến mức hoài nghi chính bản thân mình.
.....
“Mày biết chuyện gì sáng nay không?”
“Không! Có gì nghiêm trọng lắm à?”
Nam sinh A vuốt vội mồ hôi trên trán, nghiêm túc nhìn nam sinh B:
“Vũ Hạ Linh sáng nay đã xông thẳng vào nhà vệ sinh nam, công khai tỏ tình với Hoàng Thiên Nam á!”
“Trời! Lại nữa à? Còn là WC nam nữa! Thật không vậy?” Nam sinh B bần thần nhìn ra cửa.
“Là thật. Lúc đó, tao đang giải quyết, nghe xong suýt nữa thì ướt quần.”
“Rồi sao nữa?”
“Chả có sau đó đâu đằng ấy ạ. Đầu óc thông minh, tướng mạo tuyệt vời gặp phải quái cấp S, không bị doạ cho sợ thì....Hoàng Thiên Nam đúng là thần.”
“Á, cũng đúng. Năm nay độ ai chứ chắc chắn không độ Hoàng Thiên Nam rồi.”
“Này, các cậu ở đây là thư viện. Cần yên tĩnh, mấy cậu muốn nói chuyện thì ra ngoài mà nói!” Lương Tiểu Nghi đi ngang qua vừa hay nghe được cuộc nói chuyện của họ, không nhịn được nhắc nhở.
Hai nam sinh kia nghe vậy liền im thin thít, mỗi người vơ đại lấy một cuốn sách giả vờ chăm chú xem.
Tiểu Nghi nhìn họ không vui một lúc lâu sau mới cầm chồng tài liệu tham khảo ra khỏi thư viện, mặt rõ ràng vẫn rất chính trực nghiêm nghị nhưng nội tâm lại gào thét, sướng “điên người”. =))!
Hạ Linh đúng là chiến thần uy vũ của cuộc đời tớ. Lần tới tới nữa cậu sẽ thoát ế thôi. Cố lên!!!
.....
“Linh ơi, cơ hội đến rồi này!” Lương Tiểu Nghi ôm tờ áp phích to đùng từ đâu lao tới, giọng kêu gào lớn đến nỗi lấn át cả tiếng ồn ào xung quanh.
Linh vì tránh cho việc cậu ta mất đà ngã cắm đầu nên túm vai cậu ta lại cũng không quên tra khảo ngay:
"Có chuyện gì mà cậu phấn khích như thế hả?"
"Chuyện gì à? Lần này đúng là ông trời đã giúp cậu rồi!" Tiểu Nghi cười tít mắt, tay vuốt vuốt tấm áp phích đang cuộn lại trước ngực.
"Nào! Rốt cuộc là cái gì thế hả?"
“Hừ! Đây!” Nghi vừa nói vừa trải tấm áp phích ra, Linh hiếu kì chụm đầu vào xem rồi chép miệng:
“Chung kết bóng rổ của tỉnh thì liên quan gì đến tớ?”
“Ngốc! Hoàng Thiên Nam là thành viên thi đấu chính thức đấy.”
Linh nhìn Nghi vẻ mặt ngây ngốc khiến cho cô bạn nào đó muốn tử tự.
“Cậu đi xem rồi tỏ tình thời điểm này là thích hợp nhất đấy chứ. Cứ như kế hoạch của tớ là ok.”
Linh thán phục Nghi sát đất nhưng không khỏi lo lắng:
“Nhưng đông người như vậy....”
“Đông người cậu ta mới không dám từ chối.” Nghi vỗ vai cô, hai mắt sáng ngời khẳng định. Không hiểu Phác Trí Quân rúc ở bụi nào chui ra nói xen vào:
“Lương Tiểu Nghi nói đúng đấy! Cậu tự tin lên nào! Nữ hán tử, tớ chờ để gọi cậu tiếng chị dâu đấy nhé”
Thấy vẻ mặt ngơ ngác đến sắp siêu thoát của Linh, Nghi lại thêm câu nữa
“Cơ hội đến rồi! Linh, cậu nhất định không được bỏ lỡ đâu đấy!"