Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Linh vào công ty chân chưa kịp đặt tới cửa phòng hội nghị đã bị tiểu trợ lí nhà mình phàn nàn một trận:
“Giám đốc, chị đến muộn đấy!! Đối tác đã vào đầy đủ cả rồi!! Còn thiếu mỗi chị thôi...”
“Ồ, thế thì mau cho chị vào đi. Em chặn đầu thế này lại trễ thêm đấy!”
Linh cười cười, buông lời chọc ghẹo cô trợ lí của mình.
Trợ lí ngay lập tức tránh sang một bên cúi đầu ngượng ngùng.
Nhìn thấy điều này, tâm tình Linh cũng nguôi ngoai hơn hẳn.
Đúng là trêu ghẹo mĩ nữ thì tâm tình có thể thư giãn nha!
Khi cô bước vào phòng, nhìn thấy mọi người đều khó chịu nhìn mình thì cảm thấy có chút áy náy. Haizzz! Nhanh chóng bắt đầu thôi.
Rất nhanh mọi chuyện đều được định đoạt, hai bên đã thoả thuận xong xuôi, chỉ cần bên kia kí nhận là hợp tác thành công nhưng lại xảy ra biến cố....
“Không kí!”
Giọng nói nhàn nhạt nhưng lại làm cho những người nghe được cảm thấy lạnh thấu xương vang lên. Trong phút chốc, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông cao ráo, hai tay khoanh trước ngực đang đứng dựa ở ngưỡng cửa. Khí chất cao quý, ưu nhã. Khóe miệng cười mà như không cười, đôi mắt câu hồn vẫn thờ ơ không quan tâm biểu tình “trợn mắt há mồm” của kẻ khác, mà chỉ tập trung vào bóng lưng nhỏ bé, mảnh mai đang run rẩy kia.
Phải! Bóng lưng ấy không ai khác ngoài Linh, cô ngạc nhiên tới nỗi không dám xoay người tìm nơi phát ra âm thanh đó.
Làm sao cô có thể quên được đây là công ty của nhà anh cơ chứ hơn nữa người đại diện dự án...? Khốn thật!!
“Giám đốc! Cậu nói thật ạ?” Trưởng phòng kế hoạch bên Hoàng Thiên Nam giật giật khoé mắt hỏi. Chẳng phải, người đề xuất hợp tác với XY là Giám đốc sao? Chỉ vừa đi ra khỏi phòng hội nghị không lâu đã đổi ý rồi?
“Ừm!” người kia không nhanh không chậm tiến vào kéo ghế thoải mái ngồi xuống, ánh mắt đùa nghịch chăm chú dán chặt vào Linh khiến cô muốn đi thật xa, đi đến một nơi không ai biết cô là ai, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình. Nhưng mà không thể a!!!
Linh biểu tình cứng ngắc đáp lại:
“Vậy không hiểu có hợp đồng có chỗ nào không phù hợp với yêu cầu của quý công ty.?”
“Không, rất tốt!!”
“Vậy thì..”
“Nếu Vũ tổng chịu mời tôi ăn cơm thì tôi sẽ đồng ý hợp tác.”
Mọi người trong phòng vừa ổn định tinh thần trước quyết định đột ngột của vị nam giám đốc kia lại lần nữa bị doạ ngốc.
Đám cấp dưới “...”
Giám đốc à! Hợp đồng quan trọng như vậy sếp lại lấy ra để cưa gái à? Bái phục trình độ vô sỉ của sếp mình.
Đám nhân viên hợp tác “...”
Ôi, vị Hoàng thiếu này có khẩu vị mặn thật!!!
Linh thì tức tới run người, hai tay nắm chặt lấy gấu váy của mình.
Vẻ mặt cười còn khó coi hơn cả khóc, cô không thể đồng ý được!!!
Nhưng khi nghĩ về cái thảm kịch của mình khi Thiên “cầm thú” biết chuyện thì Linh đành ngậm đắng nuối cay gật đầu.
Trời ạ! Sao cô lại khổ thế này!!