Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Yêu anh lần nữa, được không?
“Hoàng Thiên Nam, não anh bị nhúng nước à? Tiết trời nắng nóng như vậy anh kéo tôi ra ngoài làm gì?”
“Anh muốn dẫn em đi một nơi!”
“Nơi nào? Phiền quá đi mất!”
“Cứ đi đi rồi biết, em sẽ không hối hận đâu!”
“Bây giờ tôi hối hận rồi này! Nóng điên cả người!”
“Ngoan! Chút về anh dẫn đi ăn kem!”
“Không đi!”
“Em còn nợ anh một buổi hẹn!”
“Hẹn? Hẹn gì cơ?”
“Lần hợp tác gần đây...”
Linh mờ mịt nghĩ lại, hình như là vậy thật. Nhưng cô đã.. ôi, quên mất ngày hôm đó cô không đến mà đi dự tiệc cùng Quân thì phải. Trời ạ!!! Rách việc!!
“Được rồi! Một bữa cơm, em nhớ rồi!”
Thiên Nam cúi đầu nhìn cô gái đang phồng má trợn mắt giả “ăn năn” kia, ánh mắt không giấu nổi cưng chiều.
Anh nhẹ xoa đầu Linh, giọng trầm trở dễ chịu:
“Tới rồi!”
Hai người dừng lại ở cổng của một ngôi trường. Không xa cũng chẳng lạ - cao trung Minh Hy.
Linh ngơ ngác nhìn Nam, trong lòng không thôi nghi vấn:
“Vì sao lại tới đây?”
Nơi này là lần đầu tiên cô gặp anh, dù có qua lâu như thế nào thì nó vẫn thân quen như mới ngày hôm qua.
Thật sự nhớ quá!!
Nam không trả lời Linh chỉ lặng lẽ nắm tay cô, kéo đi vào trong.
Được một lúc thì anh dừng lại, rồi đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu tuy trầm ổn quen thuộc nhưng thái độ lại vô cùng không ổn:
“Sân bóng này, tám năm trước em nhớ không?”
“Không, không nhớ gì hết. Sao anh cứ thích nhắc lại chuyện đã qua thế, cứ như mấy ông cụ non...” Linh đưa mắt nhìn khắp sân đang náo nhiệt vì trận bóng rổ, gương mặt thoáng chốc ửng đỏ.
Không nhớ? Là nói dối! Cô làm sao mà không nhớ cái ngày mình tỏ tình khiến cả trường rùng mình cơ chứ? Chuyện gì quên, nhất quyết không quên chuyện này!
“Đúng rồi! Cái này...” Linh lọ mọ móc trong túi áo mình một tấm ảnh.
Chính là cái tấm ảnh cô ngủ chảy dãi đấy!
“Anh chụp nó hả?”
Nam nhìn rồi gật đầu, giọng nghe ra có chút khẩn trương:
“Ba năm trước, Kim Thanh có nói với anh cô ấy đã lừa em để đến buổi hẹn nhưng anh không tin cô ấy có thể lừa một đứa cứng đầu như em nên anh đã trở về..”
“Để làm rõ, sau đó?”
“Sau đó, anh lại không dám nên mới để lại lời nhắn như vậy, anh muốn đợi khi mình đủ dũng khí..”
“Thế à? Cái lời nhắn khó hiểu như vậy, anh tưởng tôi hiểu à?”
“Không ai tự nói mình ngu cả!”
“Tôi nói mình ngu bao giờ!”
Linh dỗi ra mặt, hứ! Lúc nào cũng độc miệng!
“Em nói lúc trước Thanh điện thoại cho em, cô ấy nói gì?”
Linh nhìn anh một hồi, bĩu môi:
“Bí mật! Tôi phát hiện hình như anh lớn thêm mấy tuổi là nói nhiều hơn đấy! Trước cứ như cục đá di động!”
“...” Thay đổi vì cô cũng là sai à?
“Phác Trí Quân, mấy năm nay có nói gì với anh về chuyện của chúng ta không?” Nhiều năm cách biệt, những chuyện muốn nói quả thực còn nhiều hơn sao trên trời. Cô dù đã cố giả vờ như không, nhưng lại không có cách điều khiển được trái tim mình hỏi han, quan tâm anh.
Hoàng Thiên Nam lắc đầu:”Không hề, một chữ cắn đôi..”
Chưa kịp nghe hết câu của Nam thì một tiếng động lớn đã chen ngang:
“Đàn anh à, em thích anh nhiều lắm! Phải, rất nhiều là đằng khác nên làm bạn trai em nhé?” Một bạn nữ sinh hùng hồn cầm loa, tác phong có chút.... -_-!!!.. giống ai đó.
Ôi, cái gì đây? Sao cảm tưởng quen quen thế?
Nam chẳng biết đã gần kề lúc nào, thì thầm vào tai cô:
“Em không biết à? Nơi này là bục đài tỏ tình, nơi lãng mạng danh tiếng của nữ sinh trường Minh Hy đấy? Biết nó từ đâu không?..”
“...” Xin lỗi tổ quốc, đồng bào! Cô - đàn chị đi trước đã để lại gì thế này? Các mầm non đất nước,sao các em lại học theo cái xấu.
Mẹ ơi, mất mặt quá đi mất!!
Linh trăm lần khóc lóc gào xin trong lòng, đầu óc bị một màn này làm cho mụ mị ra.
Chỉ khi cảm thấy ngón tay có một vật lạnh truyền vào mới bừng tình.
Đưa mắt nhìn, cô phát hiện ngón tay áp út của cô đã xuất hiện một chiếc nhẫn tự bao giờ.
Có tiếng hắng giọng phát ra từ phía bên cạnh, Hoàng Thiên Nam che miệng, gương mặt phiến hồng như thiếu nữ:
“Yêu anh lần nữa, được không?”
Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi lại nhìn vẻ ngượng ngùng của anh, bất giác ôm lấy anh thay cho câu trả lời.
....
Một năm sau đó, một hôn lễ hoành tráng đã được tổ chức dưới tiết thu mát mẻ, đúng vào ngày mà hai con người ấy gặp nhau.
...
Cũng rất lâu, rất lâu sau đó, đứa trẻ có tên Hoàng Vũ Gia Anh ra đời....!
- Hoàn chính văn-
————
Chuyên mục:
Vấn đáp Phác Trí Quân
Phóng viên ”Vì sao kết thúc chuyện rồi mà anh vẫn còn độc thân?”
Phác Trí Quân ” Chưa tìm được đối tượng thích hợp!”
Phóng viên ”Có người nói, anh thích cô bạn thanh mai trúc mã của mình, đúng không?”
Phác Trí Quân ”...” Sao ai cũng hỏi như thế chứ? A!!! Bình tĩnh!!!! Không thể giận!!! “Không hề! Gu tôi không mặn như vậy!”
Phóng viên “Có người nói, anh thích đàn ông đúng chứ?”
Phác Trí Quân “...” Đừng ai ngăn tôi, tôi muốn đốt nhà bà tác giả!!!!
Tác giả: -----|||-----
————-
Bật mí: mình quên đời cái hôn ước của hai nhân vật chính rồi. Được nhắc tới ở mấy chương đầu và...
Điều mà bà Hoàng muốn nói với Linh ở chương 21 ấy ㅋㅋㅋㅋ.
Ôi!! Tác hại của lối văn chương vội vàng.