Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Địch nhân đứng ở bên trái phía trước, cách hắn mười thước. Không muốn cùng y đi chung thang máy, hắn liền chuyển sang thang bộ, rồi chui tọt vào toilet công cộng ở lầu hai, đem tóc tai vò cho rối bù, ngay cả mắt cũng bị che đến gần như nhìn không thấy, hắn không muốn để địch nhân vô tình trông thấy lại nhận ra hắn trước kia tiêu xài bạc vạn Ngưu Tiểu Tiểu, hiện tại biến thành gã sai vặt, lúc đó quả thật mất mặt.
Hắn “sửa sang” tốt lắm rồi mới vào thang máy lên lầu, thuyền vụ tiểu thư (đại khái làm công việc vận chuyển gì đó, ta thấy nghe gọi tiểu thư vậy cũng hay hay nên để nguyên) đã muốn to nhỏ hô hoán: “Mau, trà, mau để đưa vào phòng họp.”
Cái gọi phòng họp bất quá là chỗ bày la liệt hàng mẫu, rộng chưa đầy hai mươi mét vuông, thuyền vụ tiểu thư cùng nghiệp vụ tiểu thư vội vã bám lấy hắn, trong lúc hắn bỏ trà vô chén, hai nàng đều lộ rõ ánh mắt khẩn trương, khiến hắn không khỏi thấy quái dị mà nói: “Các ngươi cũng muốn uống trà sao?”
Thuyền vụ tiểu thư cốc đầu hắn một cái, ai kêu hắn đầu tóc bù xù, mặt mày ngốc nghếch, nhìn thế nào cũng không lọt mắt nàng, nên nàng đối với hắn tất sẽ không nữ tính ôn nhu gì.
“Không muốn uống, mau đưa trà cho ta, ta đi bưng mời khách.”
Nghiệp vụ tiểu thư vội vã đoạt lấy kia một ly trà, thuận tiện còn đá hắn một cái, ý rằng nếu không mau đưa trà cho ta, ngươi đừng mong sống yên ổn.
“Tiểu Tiểu, đưa ta, ta đi bưng mời khách.”
Hết bị cốc đến đá khiến Ngưu Tiểu Tiểu khó nhẫn tới cực điểm, hai nữ nhân này luôn tác oai tác quái khi dễ hắn, hơn nữa ngày thường hai người thập phần không hòa hảo, còn muốn kéo hắn về phe mình, hắn không thèm để ý tới mấy trò nhàm chán của các nàng, chẳng về phe nào, thành ra cả hai đều nhìn hắn không vừa mắt.
Trước kia hai người là tuyệt không có bưng trà, hiện tại tranh nhau mang trà vào phòng họp, hừ, hắn không biết trong phòng có nhân vật to lớn cỡ nào, nhưng hắn không muốn các nàng toại nguyện như vậy, ai kêu các nàng trước kia luôn khi dễ hắn.
“Không cần, ta chính mình bưng thì tốt rồi.”
Hắn đem trà rót vô chén, bưng trà tiến vào phòng họp, hai người kia giận đến phát run, thật vất vả mới có dịp thấy một ông chủ trẻ tiêu chuẩn tốt như vậy, ít nhất bưng trà đi vào, xem có thể có chút cơ hội nào không, đều bị ngưu Tiểu Tiểu phá hỏng, này Ngưu Tiểu Tiểu đáng chế, mấy ngày tới đừng mong sống yên.
Hai người tuy rằng luôn bất hòa, nhưng lúc này khắc lập tức cùng chung mối thù.
Ngưu Tiểu Tiểu mở cửa phòng họp, vừa chỉnh được hai nữ nhân kia khiến hắn vui vẻ vô cùng, hắn khắp mặt mãn ý cười, khách nhân quay lưng về phía hắn, hắn đem trà cung kính đích dâng, thanh âm thập phần hớn hở: “Mời dùng trà.”
Khách nhân quay đầu nhìn hắn, trên mặt mang đầy tươi cười, “Cám ơn ngươi, tiểu đệ.”
Ngưu Tiểu Tiểu sắc mặt biến đen, khách của công ty, không thể tưởng được lại chính là kẻ địch mà hắn cả đời không muốn gặp phải nhất, hơn nữa địch nhân lúc này còn khiến hắn không khỏi cực kỳ hâm mộ.
Địch nhân một thân âu phục siêu hàng hiệu, hắn trông thấy, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, hơn nữa bóp da y dùng chính là thứ hắn đã sớm mơ tưởng, khiến hắn nước miếng lại ồ ồ đầy miệng, ô ô, nếu không phải bị cha hắn ba cấp đuổi đi, hắn hiện tại hẳn đã sớm có cái bóp da kia.
“Ngươi đang nhìn thứ này sao? Tiểu đệ?”
Địch nhân cầm lấy bóp da trước mắt hắn khua đông khoắng tây, khua đi đâu mắt hắn dán theo đấy, thân thể cũng không tự chủ được mà với theo mục tiêu đang di động, thoạt nhìn thập phần khôi hài, giống như tiểu hài tử nhìn món đồ chơi yêu thích, mà người lớn lại cầm lấy món đồ kia đùa cợt.
“Tiểu Tiểu, ngươi đang làm cái gì?”
Lão bản thiếu chút nữa bật cười, vẻ mặt thèm rõ rãi của hắn đối với cái bóp da ai cũng nhìn ra, Tiểu Tiểu này không chút năng lực làm việc nhưng luôn có thể gây cười cho mọi người, hắn căn bản là cát tường vật (vật đem lại may mắn, tốt lành – so sánh duyên thật 0_0) của công ty.
“Ngươi cũng kêu Tiểu Tiểu a? Giống hệt tên một người ta biết a.”
Lời này vừa nói ra làm cho Ngưu Tiểu Tiểu nháy mắt hồi phục lý trí, nếu là bị địch nhân mà hắn này cả đời ghét nhất biết hắn ở trong này làm gã sai vặt, hắn nhất định sẽ bị y nhạo báng cho đến lúc chết.
Chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể giả ngu, đúng, chính là giả ngu.
Với bề ngoài hắn hiện tại luộm thuộm như vậy, y hẳn là không nhận ra đi, chính hắn đôi khi buổi sáng thức dậy, ở trước gương rửa mặt chải đầu mà còn bị chính mình quần áo cũ nát dọa cho nhảy dựng, hắn cảm thấy được mình tóc dài bù xù thế này, cam đoan tựa như kẻ đầu đường xó chợ.
“Tên này phổ biến a, rất nhiều người tên như vậy.”
Hắn nói dối không nháy mắt, ít nhất hắn chưa thấy qua người nào trùng tên mình, đều do cha hắn, lão thấy bản thân tên là Đại Đại, sinh con trai, gọi là Tiểu Tiểu tốt lắm, thay hắn lấy một cái tên kì quái như vậy, đầu cha thật sự có vấn đề mà.
“Phải a, Tiểu Tiểu mà ta biết, tính tình xấu, miệng lại tiện, chỉ biết tiêu tiền, đừng nghĩ kiếm tiền, tiếng Anh còn có lần được 0 điểm, thật sự tức cười…”
“Ta mới không có 0 điểm!” Tiểu Tiểu rống lớn, “Ta là 1 điểm, 1 điểm khác 0 điểm… Khác rất nhiều…”
Chính mình xém chút lộ tẩy, Ngưu Tiểu Tiểu đè lại miệng mình, ai bảo tên tử biến thái này đem chuyện cũ năm xưa lấy ra nói lại, nhưng lại kể sai bét, hắn là 1 diểm, không phải là ôm trứng ngỗng, so ra khác rất nhiều, không đúng sao?
Bị trứng ngỗng chính là đáng sỉ nhục, được 1 điểm, chứng tỏ còn có khả năng tiến lên, người ta chẳng bảo sai một ly đi một dặm đấy thôi.
Giản Chính Hạo vẻ mặt nín cười hỏi: “Cái gì? Ngươi nói ngươi 1 điểm sao? Vậy ngươi so với Tiểu Tiểu mà ta biết lợi hại hơn rồi.”
Này tử địch nhân kiêm biến thái, hắn một ngày nào đó nhất định hãm hại y thành công, Ngưu Tiểu Tiểu tức giận đến hai tay nắm thành hai nắm đấm, sớm biết rằng khách của công ty là địch nhân, hắn tuyệt đối sẽ không biến chính mình thành vật hi sinh bưng trà tiến vào. Ai, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (việc nhỏ không nhân tất hỏng mưu lớn), nếu sớm biết, hắn đã tình nguyện hai tay dâng cơ hội cho hai nữ nhân kia vào bưng trà.
“Khách nhân, mời uống trà, ta, ta đi ra ngoài.”
Lão bản xua xua tay, “Ngươi không cần đi ra ngoài, Tiểu Tiểu, ta nghĩ ngươi tới công ty cũng nửa năm, nên cho ngươi học tập chuyện liên quan đến mậu dịch, vị tiên sinh này họ Giản, tên Giản Chính Hạo, hắn là con trai bạn tốt của ta, hiện tại cũng chuyên về mậu dịch, hơn nữa còn làm rất tốt, ngươi học nhiều một chút, đối với ngươi sẽ có lợi.”
“Vâng, lão bản.”
Bởi vì lão bản thật sự rất tốt, khi hắn mới tới làm, luôn quá tay, đem tiền lương tiêu sạch sẽ, mỗi ngày lúc đói đến choáng đầu hoa mắt, lão bản lại mua đồ ăn sẵn cho hắn, khiến hắn cảm động muốn chết, cho nên chỉ cần là lão bản bảo, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Hắn nhu mì ngồi xuống ghế, nghe địch nhân cùng lão bản nói chuyện, mới bắt đầu nói tới việc thuế nhập khẩu vào nước Mỹ, hắn đã mơ màng ngủ, khi bàn đến chuyện đồng Euro tăng giá, hối đoái tổn thất, hắn đã ngủ rớt cả nước miếng.
“Tiểu Tiểu, dậy.”
Lão bản vỗ vỗ vai hắn, đối với việc hắn ngủ cũng chỉ có thể im lặng cho qua, có thể chuyện bọn họ nói đối với Tiểu Tiểu là quá khó, mà Tiểu Tiểu đột nhiên bừng tỉnh, khóe miệng còn chảy nước miếng, hắn dùng ống tay áo vội vàng quệt, hắn vừa rồi ngủ đến chảy nước miếng, nhất định nom ngu ngốc lắm.
Địch nhân của hắn cười nhìn hắn chùi nước miếng, đưa ra khăn tay nói: “Đừng quệt bằng tay áo, bẩn mà hôi.”
Ta bẩn ta hôi liên quan gì tới ngươi, Tiểu Tiểu ở trong lòng chĩa vào đối phương siêu cấp lớn ngón giữa, muốn hắn dùng tay khăn của y, hừ, chỉ sợ khăn y có độc, hắn mới không dám dùng.
“Không cần, ta tự mình lau.”
“Khăn tay này là hàng hiệu, ngươi nhất định không dám dùng đi, người nghèo chính là như vậy, hắc hắc…”
Tử biến thái, cho y chút mặt mũi, y liền vênh mặt tới giời, còn dám châm biếm hắn là kẻ nghèo hèn, nhà hắn không giàu như nhà y, nhưng cũng chẳng khó khăn, chẳng qua hắn hiện tại ở bên ngoài chịu đựng cuộc sống khổ sở mà thôi.
Hắn đoạt lấy khăn tay kia, dùng sức xì nước mũi, có bao nhiêu bẩn chùi được hắn liền chùi vào cho bằng hết, ai kêu tên kia xảo ngôn, hắn ra sức xiết chặt khăn, tưởng tượng đây chính là cổ địch nhân, tay hắn tận lực bóp, ảo tưởng bóp cổ y không thở nổi.
Dùng sức cuồng xiết xong, quả nhiên có điểm nguôi giận.
“Trưa rồi, chúng ta cùng ăn cơm đi.”
Lão bản vỗ vai Giản Chính Hạo, vẻ mặt hiền hậu, coi bọn hắn như hai đứa trẻ nít đang đùa mà thôi, Giản Chính Hạo nghiêm túc nói: “Vâng, bá phụ, tại khu Trung Sơn rất gần đây có mở một nhà hàng bò bít tết ngon lắm, ta mời ngài đi thôi.”
Lão bản hai mắt sáng lên, chuyện lão thích ăn bò bít tết ai cũng biết, chính là lão chưa tìm được nơi nào vừa ý hoàn toàn, nhưng lão biết Giản Chính Hạo vốn cẩn trọng, nếu y đã mở miệng nói như vậy, nhất định là bò bít tết chính hiệu.
“Hảo, chúng ta đi.”
Ngưu Tiểu Tiểu ở một bên nghe được nước miếng tích táp, nhà hàng thịt bò a, hắn này nửa năm cũng chưa nếm qua thịt bò bít tết, mặc dù có chạy tới ăn ở quán thịt bò bình dân, nhưng rất không vừa miệng, hắn ăn được mấy miếng liền cảm thấy hương vị dở tệ, nuốt không vô, nếu có thể ăn thịt bò bít tết chính hiệu kia, hắn hôm nay nhất định là người hạnh phúc nhất thế giới.
Ô ô, chính là người ta mời lão bản, cùng hắn căn bản không một chút quan hệ, hắn chỉ có thể miệng cắn khăn tay, hốc mắt hàm chứa nước mắt không cam lòng, nhìn bọn lọ quay lưng về phía mình, vô cùng cao hứng đi ăn bò bít tết.
Ô ô, đáng lẽ nên thẳng thắn nhận mình là Ngưu Tiểu Tiểu, Giản Chính Hạo có như thế nào là địch nhân của hắn thì bằng giao tình giữa hai nhà, đến mức hắn có thể tự do vào phòng y kia mà, hẳn là có thể lừa ăn thịt bò bít tết đi.
Chính là làm người không thể như vậy không tiền đồ, nếu giờ phút này thừa nhận chính mình là Ngưu Tiểu Tiểu, địch nhân đã biết hắn ở đây làm gã sai vặt, trong khi địch nhân hiện tại đã là người có thể cùng lão bản ngang hàng ngồi ăn, nhìn hắn gã sai vặt này, chẳng phải đem hắn cười đến vỡ bụng sao.
Chính là thịt bò bít tết a, thơm ngạt ngào, nóng hôi hổi, ngon lành biết bao, hắn nước miếng đều nhanh thành vũng trên mặt đất, hắn thật sự rất muốn ăn thịt bò bít tết.
Hắn vội vàng theo sau, đúng vào giờ khắc miếng ăn đánh bại lý trí, hắn chực nhận hết thảy, Giản Chính Hạo lại quay đầu nhìn hắn, “Tiểu đệ, muốn cùng đi không?”
Hắn thiếu chút nữa reo lên thành tiếng, bỗng nhiên cảm thấy được địch nhân cũng không đáng ghét, biến thái quá, hắn vui vẻ đến xém chút cà lăm, “Ta, ta muốn ăn…”
“Bá phụ, chúng ta dẫn hắn đi cùng, ta thấy hắn đáng yêu chân thật, muốn mượn hắn một chút, để hắn hôm nay giúp ta làm chút việc, được không?”
“Không thành vấn đề, có điều hắn vừa mới đến đây nửa năm, sợ không hiểu nhiều thứ lắm đâu.”
“Không sao, ta chỉ là muốn hắn mang mấy thứ thôi.”
“Vậy được.”
Một câu “Vậy được” của lão bản khiến Ngưu Tiểu Tiểu lập tức sung sướng khôn nguôi, liền làm nũng nói: “Lão bản, cám ơn ngươi.”
Lão bản hòa nhã xoa đầu hắn. Tuy rằng Giản Chính Hạo nói Tiểu Tiểu đáng yêu chân thật, chính là đáng yêu có thừa, sáng nay nghe bọn hắn đàm luận mà ngủ được, chẳng có tẹo nào thật thà, chỉ có thể nói này hai đứa trẻ này hữu duyên đi.
Thịt bò bít tết, đích thực thịt bò bít tết chính thống, miếng thịt dày đến cả mười cm, nóng hôi hổi thơm nức mũi, gần một ngàn năm trăm đồng một suất, quả không phải tốt mã dẻ cùi.
Ngưu Tiểu Tiểu cầm lấy dao nĩa, thịt bò bít tết còn bốc khói, hắn đã lập tức cắt một miếng, sau đó nhét vào trong miệng, vừa nuốt vừa phát ra tiếng ô ô thỏa mãn, cũng không sợ bỏng miệng.
Quá, ăn quá ngon, có đến nửa năm hắn không được ăn thứ tốt như vậy, làm sao bảo hắn không siêu cấp cảm động cho được, nước mắt đều nhanh cuồng trào xuống, thật sự là ăn quá ngon.
“Ăn chậm một chút, Tiểu Tiểu, đừng vội.”
Lão bản dặn dò, tuy rằng lão cũng thích ăn, cũng biết thưởng thức mỹ vị, nhưng chưa đến nỗi giống hắn ăn đến binh hoảng mã loạn như thế, Giản Chính Hạo mới ăn một phần ba miếng, lão bản mới ăn một nửa, Ngưu Tiểu Tiểu đã muốn toàn bộ ăn xong rồi, nếu không phải chén đĩa rất nặng, hắn không chừng đã bưng chén đĩa liếm cho sạch sẽ.
Chính hắn ăn xong rồi, lại bắt đầu thấy đĩa của người khác mà chảy nước miếng, nhất là Giản Chính Hạo ăn chậm nhất, toàn bộ ánh mắt hắn đều tập trung ở đĩa của Giản Chính Hạo, một bên xem, còn một bên cầm lấy khăn tay Giản Chính Hạo mới đưa, bất tri bất giác quệt nước miếng.
“Thật sự miếng này to quá, ta ăn không xong.” Giản Chính Hạo mới ăn một phần ba, cũng đã buông dĩa.
Ngưu Tiểu Tiểu ở trong lòng mắng hắn lãng phí, ngon như vậy, làm sao mới ăn một chút liền thôi, hừ, y mà cũng đòi là nam nhân sao?
Kẻ ăn không xong thịt bò bít tết, căn bản là không phải nam nhân, hắn đã sớm biết y là biến thái, ma quỷ, không phải nam nhân.
Giản Chính Hạo bắt đầu nhấp đồ uống đưa tới, gọi phục vụ sinh nói: “Dọn mâm này đi.”
“Chờ… Chờ một chút cho ta!”
Hắn có hay không nghe lầm a, Ngưu Tiểu Tiểu lập tức rống to ngăn cản, chuyện lãng phí như vậy, hắn làm sao có thể để phát sinh trước mắt mình chứ.
Dọn, chính là mang đi hết, một mâm này nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn ngon như vậy, Giản Chính Hạo tên hỗn đản này không ăn, không ăn thì cho hắn là xong, thế nhưng lại muốn dọn đi, thật sự là không nhịn được, không thể nhịn được, quá đáng lắm mà, quả nhiên là địch nhân mà hắn cả đời này ghét nhất.
“Cho ta, ta phải mang về!”
Giản Chính Hạo vẻ mặt sắp cười đến mặt rút gân, rụt rè một chút nói: “Chính là ta đã nếm qua, như vậy vệ sinh sao không?”
“Nhiều lắm chúng ta tính gián tiếp hôn môi mà thôi, không tính không tính.”
Lão bản nghe Ngưu Tiểu Tiểu buông ra một câu không đầu óc như vậy, đồ uống trong miệng phun ra, Ngưu Tiểu Tiểu vội vàng chặn để tránh dây vào miếng thịt bò bít tết mà hắn tâm tâm niệm niệm, phải cùng Giản Chính Hạo gián tiếp hôn môi đã muốn đủ lắm rồi, hắn cũng không muốn cùng hai người gián tiếp hôn môi.
“Phốc, ha ha ha, thực xin lỗi, ta hôm nay thật là vui.”
Giản Chính Hạo cười đến ôm bụng, Ngưu Tiểu Tiểu đã muốn lấy đến thực hạp, bắt đầu đóng gói thịt bò bít tết âu yếm của mình, ai thèm quản y cười hay không, cười chết là chuyện của y, thịt bò bít tết mới là tối trọng yếu. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới lời nói không đầu óc của chính mình vừa rồi có thể dọa người ta ngây ngốc.
Gói ghém tốt rồi, cũng uống hết đồ uống rồi, hắn bụng phình to đi theo Giản Chính Hạo ra cửa, chiếu theo tiến lương của hắn, bảo gọi hắn đến loại nhà hàng này ăn, hắn nuốt không trôi, chính là người khác mời, nhất là biến thái địch nhân này mời, liền cảm thấy được tiêu tiền của y, hương vị còn tốt hơn.
“Ăn ngon thật.”
Còn chưa hết, nhìn thực hạp trong tay, hắn buổi tối lại có thể ăn miếng thịt bò bít tết dày ngon này, chỉ cần cho vào nồi cơm điện hâm nóng một chút, có thể hương vị không giống được lúc nãy, ít nhất vẫn là hàng thật giá thật thịt bò bít tết a, tưởng tượng đến bữa đại tiệc tối nay, hắn khoái hoạt giống như con chim nhỏ đang ở không trung bay lượn, chỉ thiếu nước hoa chân múa tay vui sướng.
“Bá phụ, tạm biệt, ta hôm nay buổi chiều liền mượn Tiểu Tiểu.”
Y đỡ lão bản ngồi vào xe taxi, thần tình ấm áp, đến lúc quay đầu nhìn thấy hắn, bỗng nhiên biến thành vẻ mặt cười, tuy rằng lập tức khôi phục bình thường, nhưng là Ngưu Tiểu Tiểu thề là đã trông thấy bộ dáng hắn cười đến khoái trá.
Hại nhân chi tâm hạ có thể có, phòng nhân chi tâm không thể không, đây là danh ngôn cha hắn từ nhỏ đã giảng cho hắn, hắn rút lui từng bước, bắt đầu muốn tìm cách bỏ chạy.
Giả đau bụng hẳn rất hữu dụng đi, nếu đã ăn no căng bụng, đương nhiên sẽ không muốn bồi y đi, huống hồ bữa tối thịt bò bít tết đã ở trong tay, phải chạy nhanh về nhà hâm lên ăn mới là chính sự, hắn phải sớm ăn thịt bò bít tết, không cần đợi bữa tối, để đầu giờ chiều uống trà liền ăn đi.
“Ô, ta bụng đau quá, Giản tiên sinh, ta có thể về nhà trước không?”
Giản Chính Hạo cười đến híp mắt, “Đau bụng a? Kia về nhà thì quá chậm, ngươi hẳn là bị tào tháo đuổi, có thể là vừa rồi ăn nhiều quá, ta trước mang ngươi tìm nhà vệ sinh đi.”
Hắn nói trúng vấn đề, Ngưu Tiểu Tiểu không tìm ra được lời phản đối, đành phải làm bộ ôm bụng, một bên đem thịt bò bít tết bỏ vào ba lô rẻ tiền của mình, cái gì có thể quên, thịt bò bít tết thì không thể, đó là mỹ vị đại tiệc đêm nay của hắn a.
Hắn ngồi trên xe, khó chịu nhìn tấm bảng điều khiển xa hoa của xe y, ở trên đường lúc ẩn lúc hiện, giống như trong phim hành động, quá xa xỉ đi.
Thật giận a, hắn lại bất tri bất giác giống khuê phòng oán phụ mà cắn khăn tay, vẻ mặt oán trách, không biết biểu tình này của mình có bao nhiêu khôi hài.
Hắn lúc trước đòi cha mua xe này, cha hắn trả lời chính là một cước đá bay, mắng: “Sắm siêu xe cho đứa mù phương hướng như ngươi, ta còn không bằng mua cho trư! Huống hồ ngươi không làm việc, không cần chưng thanh thế, mua loại này xe là lãng phí, hơn nữa xét ngu ngốc cùng khoa trương của ngươi, kẻ xấu nếu muốn bắt người cướp của, người thứ nhất tìm là ngươi.”
Lãng phí thì sao, hắn chính là muốn thử đi a, hơn nữa kẻ xấu nếu muốn bắt người cướp của, đương nhiên là tìm cha là kẻ có tiền, như thế nào có thể tìm hắn, đầu óc cha thực kém.
Câu đó của hắn vừa nói ra, cha hắn tức giận đến đập bàn khiến nó rung bần bật, mắng: “Ngươi này con hư, dám nguyền rủa cha ngươi bị người ta cướp của, ta sinh ngươi để làm chi, đánh chết ngươi này đồ con hư!”
Cha muốn đánh hắn, hắn không ngu ngốc, chạy vòng vòng quanh phòng, cha hắn càng thông minh, chạy ngược lại mà đánh, hắn bị cha đánh cho đầu nổi đầy u cục, nếu không phải mẹ kế khuyên can, chỉ sợ khuôn mặt tuấn tú sẽ đầy dấu vết, cha thật sự là hung ác, đối hắn xuống tay chưa bao giờ nương tay.
Tưởng tượng đến bộ mặt nóng giận của cha, ô ô, cha tuyệt không thương hắn, nửa năm rồi, từ khi chuyển nhà liền không thấy bóng dáng, hắn từ nhỏ chỉ để ý chuyện đòi tiền, cho tới bây giờ cũng không biết cha kinh doanh ở nơi nào, một khi bị đuổi ra khỏi nhà, ba cũng không liên lạc, hắn thật sự kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thông.
Khi đó còn nghe ba nói hắn sắp có tiểu đệ, không hiểu nửa năm rồi, mẹ kế đã đẻ chưa? Hắn bỗng nhiên rất hoài niệm cuộc sống ưu nhà nằm ăn, nằm ngủ ở nhà.
Ba, mẹ kế, đệ đệ, các ngươi có nhớ ta?
Mắt hắn giống sắp rơi lệ, hắn vội lấy khăn tay chùi mắt, ô, sao mà thối thối, oa, đều là mùi nướng miếng thối thối của hắn, ai bảo hắn dùng khăn tay lau thiệt nhiều nước miếng, nhất là lúc mới vừa ăn xong thịt bò bít tết, hắn nước miếng chảy siêu nhiều.
Ở bên cạnh cơ hồ nhìn Ngưu Tiểu Tiểu thay đổi đến vài biểu tình bộ dáng, một chút nghiến răng nghiến lợi, một chút lại giống khuê phòng oán phụ, đợi lát nữa thảy biến thành vọng tưởng chuyện cũ xa xôi, cuối cùng là vẻ mặt cố nín khóc, Giản Chính Hạo nở nụ cười, cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào trong một phút đồng hồ mà biểu tình có thể biến hóa nhiều như vậy.
Nhưng là y cũng không hy vọng hắn mang theo vẻ mặt muốn khóc, như thế làm cho y rất muốn… Rất muốn đem hắn ăn sạch sẽ, ai kêu vẻ mặt Tiểu Tiểu khóc đáng yêu như vậy, còn nhớ rõ lúc hắn học năm thứ nhất, y động bộ vị đáng yêu của hắn, hắn kêu khóc, khiến y vĩnh viễn cũng quên không được vẻ mặt hắn ở trong tay y đạt tới cao trào.
“Như thế nào, bụng còn đau không?” Y cố ý đổi đề tài, nếu còn tiếp tục, hắn có thể sẽ ở trên xe giống kẻ cuồng biến thái mà tập kích Ngưu Tiểu Tiểu.
Ngưu Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ rõ chính mình đang giả đau bụng, phải mau làm giống một chút, hắn ôm bụng, mặt nhăn nhó vờ đau, nhưng là thoạt nhìn giống cơ thể vặn vẹo, khiến Giản Chính Hạo lại lần thứ hai cười đau bụng.
“Đau quá… Đau quá a…” Hắn đem thanh âm cất cao, giống như giọng con gái, càng giả vờ lại càng không giống, khiến Giản Chính Hạo cười đến sắp nội thương.
“Ta đây sớm mang ngươi đi WC.”
Hắn tạt xe, tạt vào khách sạn, lúc Ngưu Tiểu Tiểu còn đang suy nghĩ sao lại muốn vào khách sạn, Giản Chính Hạo đã muốn lôi kéo hắn hướng phòng chạy.
“Chờ, chờ… Chờ một chút, chúng ta tới nơi này làm gì?”
Hắn tuy rằng là kẻ “đại ngốc”, ít nhất cũng biết đến khách sạn đa phần đều là vì phải yêu đương vụng trộm, bằng không chính là làm kia một hồi sự, TV diễn rất nhiều, cho nên hắn không ngốc đến nông nỗi đó, hắn chính là đau bụng, đến khách sạn làm gì?
“Ngươi không phải nói ngươi đau bụng, ta tìm không thấy trạm xăng dầu, hơn nữa sợ trạm xăng dầu phải xếp hàng, cho nên thuê một phòng, ngươi muốn ở trong toilet ngồi chồm hổm bao lâu là có thể ngồi chồm hổm bấy lâu.”