Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
8 giờ 30 phút: Trụ sở cảnh sát
Tại một căn phòng kín, tứ phía đều là bức tường được sơn màu đen tuyền và chỉ có một cánh cửa duy nhất để ra vào.
Người đàn bà điên ngồi trước mặt viên cảnh sát lấy lời khai, đã 40 phút trôi qua nhưng bà ta chỉ ngồi đó cười ngây dại, không thể cho bất kỳ lời khai có giá trị nào. Sự kiên nhẫn đạt đến giới hạn, viên cảnh sát mất bình tĩnh đập tay lên bàn lớn tiếng tra hỏi:
“ Tại sao bà lại đột nhập vào nhà của cô Trần Thiên Nhã? Mục đích của bà là gì?”
“ He...he...he” Bà ta không hề e ngại nhìn thẳng vào mắt của viên cảnh sát rồi cười lên vài tiếng, tuyệt nhiên vẫn không chịu nói nửa lời.
Viên cảnh sát bất lực gấp hồ sơ lại rồi lặng lẽ rời khỏi phòng thẩm vấn, cùng lúc đó một viên cảnh sát khác tiến đến gần hỏi thăm tình hình:
“ Có khai thác được gì từ người phụ nữ đó không?”
“ Tôi chịu thua rồi, chắc phải đưa bà ta đi giám định tâm thần thôi.” Viên cảnh sát lấy lời khai mệt mỏi lắc đầu, tính đến nay anh đã đối diện trước rất nhiều tội phạm nguy hiểm nhưng trường hợp này là lần đầu tiên anh gặp phải.
Trong lúc hai viên cảnh sát nói chuyện với nhau bên ngoài, thì ở trong phòng thẩm vấn, người đàn bà điên vẫn ngồi đó cười một mình, đôi mắt vô hồn nhìn về khoảng không phía trước.
Bỗng nhiên có luồng khí lạnh thổi đến, dù hiện tại đang ở trong một căn phòng hoàn toàn kín. Nụ cười điên dại chợt vụt tắt, thay vào đó là đôi mắt mở to đầy sợ hãi, toàn thân cứng đờ mất dần cảm giác, trong góc phòng bắt đầu chuyền ra tiếng khóc thê lương của một phụ nữ, người đàn bà điên sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích di chuyển, có lẽ đây chính là lúc bà ta tỉnh táo nhận ra nguy hiểm đang cận kề.
Ở góc phòng, nơi mà ánh sáng từ bóng đèn không thể chiếu tới, một cô gái mặc bộ giá y đó chầm chậm bước ra, gương mặt đã bị mái tóc đen che đi gần hết nên không thể nào nhìn thấy dung mạo.
Chớp mặt cô ta đó đã đứng ở phía sau của người đàn bà điên, dù cho nỗi sợ đã lên đến cực điểm nhưng miệng bà ta dường như bị đông cứng lại, không thể gào lên cầu cứu người ở bên ngoài.
Đột nhiên người con gái mặc giá y đỏ vòng hai bàn tay trắng bạch ra và che tầm nhìn của bà ta lại.
“ Aaaaaa.”
“ Rầm...”
Hai viên cảnh sát đang mải thảo luận thì bỗng nghe thấy có tiếng thét thất thanh cùng với tiếng va đập lớn từ trong phòng vọng ra, không suy nghĩ gì nhiều, cả hai người họ đều đồng loạt mở cửa bước vào.
Hai viên cảnh sát bàng hoàng khi trông thấy viễn cảnh ngay trước mắt, người đàn bà điên gục đầu xuống bàn trong tư thế ngồi, dưới đất còn xuất hiện vết máu vẫn còn đang nhỏ giọt, hiện trường giống như là một vụ cố ý tự sát bằng cách tự đập đầu của mình xuống bàn, và để làm được điều này thì cần phải có một lực rất mạnh.
“ Mau gọi cấp cứu.” Một trong hai viên cảnh sát gấp gáp nói xong vội vàng lại gần dùng khăn tay của mình để cầm máu cho bà ta.
——————
Quay trở lại căn biệt thự, sau một hồi nói chuyện với lão Lý, tôi phần nào hiểu được con người của ông ta, quả thực rất đáng thương.
Tôi cũng từ bỏ luôn ý nghĩ ban đầu của mình, có lẽ những trò đùa kia không phải là do ông ấy làm.
Lão Lý chầm dãi nhấc từng bộ phận của hình nhân manocanh lên, tận sâu trong đôi mắt mờ đục là nỗi tâm tư không một ai hiểu được.
“ Tôi không biết cô đã gặp những chuyện gì, nhưng nơi đây oán khí rất nặng, không phải một nơi thích hợp cho cô ở lại.” Lần này lão Lý không còn né tránh mà nhìn thẳng vào tôi. Hành động này của ông ta chứng minh rằng câu nói đó không đơn giản chỉ là câu nói đùa.
Vừa dứt lời, lão Lý liền ôm hình nhân manocanh quay lưng bỏ đi, để lại trong tôi một mớ cảm xúc hỗn độn, không có cách nào diễn tả bằng lời.
——————
Trên đường đi đến cửa hàng tiện lợi, tôi vẫn không tài nào quên được câu nói của lão Lý, nếu như liên kết dòng chữ Tuấn Anh để lại cùng với đều mà lão Lý đã nói thì kết quả cuối cùng chính là muốn tôi rời khỏi căn biệt thự đó.
Nhưng làm sao có thể được chứ, dù cho nơi đó thật sự có nguy hiểm thì tôi cũng không thể rời đi đơn giản như vậy. Tôi cần công việc ở bệnh viện Thượng Điền để duy trì cuộc sống cho tôi và cả Thiên An.
Đang đi trên phần đường dành cho người đi bộ, bỗng tôi bắt gặp một nhóm phụ nữ trung niên đang đứng nói chuyện với nhau rất ồn ào gây phiền toái cho những người xung quanh.
Tôi cũng không hề quan tâm đến việc đó, chỉ có ý định lặng đi lướt ngang qua, bất chợt một người phụ nữ trong nhóm lên tiếng gọi tôi lại:
“ Nè cô gái, nhìn cô khá lạ, hình như không phải người ở đây?”
Theo phép lịch sự tôi cũng nán lại một chút và trả lời người phụ nữ kia:
“ Dạ đúng vậy, cháu mới chuyển đến cách đây vài hôm!” Tuy ngoài mặt vẫn giữ được vẻ bình thản, nhưng trong lòng đang thầm thán phục độ “nhiều chuyện” của những bà cô trung niên này, chỉ nhìn sơ qua cũng biết người ta không phải người trong vùng, quả thực rất đáng nể.
“ Vậy sao? Cô dọn đến ở nhà nào vậy?”
“ Dạ là căn biệt thự ở cuối con đường!” Câu trả lời tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại khiến nụ cười “thân thiện” của những người phụ nữ kia sớm vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt ghét bỏ, xa lánh.
“ Có chuyện gì sao ạ?” Cảm thấy thái độ của họ dành cho mình dần thay đổi, tôi không kiềm lòng được nên đã hỏi lại một câu.
“ À không có gì, giờ chúng tôi phải đi rồi.” Một người chợt lên tiếng, không đợi sự phản ứng từ tôi thì đã vội vã kéo tay nhau bỏ đi, như đang cố tình tránh né tôi vậy.
Tôi không biết rốt cuộc những người kia bị cái gì, trước đó thái độ dành cho tôi rất vui vẻ và niềm nở, vậy mà sau khi nghe nhắc đến căn biệt thự, nơi mà tôi đang ở thì nét mặt của họ thay đổi một cách nhanh chóng.
———————
Tại bệnh viện Thượng Điền, xe cấp cứu reo còi inh ỏi dừng lại trước cửa chính của bệnh viện. Một chiếc băng ca được gấp gáp đẩy vào trong phòng cấp cứu, theo sau là hai viên cảnh sát nhưng họ không thể tự ý theo chân vào phòng cấp cứu, chỉ đành chấp nhận đứng bên ngoài và chờ đợi kết quả.
“ Có phải bà ta điên rồi không? Chứ một người bình thường đâu có hành động như vậy?” Một cảnh sát đứng dựa vào tường xong quay qua hỏi viên cảnh sát còn lại.
“ Tôi cũng không rõ, nhưng mong là sẽ không sao vì vẫn cỏn nhiều điều tôi muốn hỏi bà ta.”
Khoảng một tiếng sau đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ Đỗ bình tĩnh bước ra. Thấy vậy hai cảnh sát vội vàng tiến đến gần hỏi thăm tình trạng của người đàn bà điên:
“ Bác sĩ, bà ấy sao rồi?”
“ Mọi chuyện đang nằm trong tầm kiểm soát, chúng tôi đã khâu lại vết thương ở vùng đầu của người phụ nữ này. Bây giờ sẽ chuyển bà ta qua phòng bệnh đặc biệt để theo dõi thêm.” Bác sĩ Đỗ vừa nói xong cũng là lúc chiếc băng ca cũng được đẩy ra khỏi phòng, người đàn bà điên vẫn còn nằm mê man, phần đầu đã được băng kín lại một cách cẩn thận.
———————
Thân là tội phạm, không thể ở chung phòng bệnh với các bệnh nhân khác nên người đàn bà điên đã được cách ly tại một phòng bệnh hoàn toàn riêng biệt và có người giám sát chặt chẽ.
Một trong hai viên cảnh sát vì muốn chịu trách nhiệm cho việc này nên đã tình nguyện ở lại trông chừng và lần này cảnh sát đó rất tập chung quan sát tình hình của bà ta qua lớp cửa kính.
Bên trong phòng bệnh, thứ ánh sáng duy nhất soi sáng cả căn phòng chính là bòng đèn điện kia. Không biết là do vô tình hay cố ý mà chiếc cửa sổ duy nhất cũng đã bị tấm rèm che lại, ánh sánh tự nhiên không thể nào lọt vào bên trong.
Ánh sáng từ bóng đèn bắt đầu nhấp nháy liển hồi và có dấu hiệu sắp tắt, vài giây sau ánh sáng vụt tắt, toàn bộ căn phòng dần chìm vào bóng tối, nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ cố len lỏi qua tấm rèm cửa nên mới có thể nhìn thấy thân thể của người đàn bà điên đang nằm bất động trên giường bệnh.
Nhận thấy cơ thể nặng trĩu, hoàn toàn không hề cử động được, bà ta đột ngột mở trừng mắt và kĩnh hãi hơn khi tận mắt nhìn thấy có một người con gái xa lạ đang ngồi trên người của mình. Bà ta không thể mở miệng kêu cứu, chỉ biết mở to mắt nhìn người con gái kia ngày một tiến đến gần mình hơn.
Ngay lúc đó viên cảnh sát vô tình nhìn qua lớp kính, điều mà anh ta thấy chính là bên trong căn phòng hoàn toàn thiếu đi ánh sáng, nhưng mà anh ta vẫn có thể phát hiện ra thấp thoáng bóng người xa lạ đang ngồi trên thân thể của người đàn bà điên kia.
Theo phản xạ, viên cảnh sát tính mở cửa đi vào để kiểm tra, nhưng dù cho có cố dùng sức thế nào cũng không thể mở cánh cửa ra được, giống như có ai đó hay thứ gì đó chặn ngang cánh cửa lại vậy.
Bên trong phòng bệnh, gương mặt của cô gái kỳ lạ chỉ còn cách một đoạn ngắn, với khoảng cách này người đàn bà điên cỏ thể nhìn thấy được dung nhan của cô ta, thật kinh khủng, gương mặt đó thật kinh khủng, nó khiến cho ai nhìn thấy cũng phải dựng tóc gáy, dù cho có là người mạnh mẽ nhất.
Cánh tay trái vô thức cử động mất kiểm soát, dường như có ai đó đang cố tình điều khiển cử chỉ của người đàn bà điên.
Dùng cánh tay trái từ từ rút cây kim dẫn ống truyền ở cổ tay phải, mọi chuyện vẫn không dừng lại ở đó.
Bà ta đưa cây kim đó dần tiến đến gần tròng mắt của mình, dù cho bản thân không hề muốn điều đó sảy ra và cố gằng tiết chế hành động lại nhưng cánh tay vẫn vô tình dùng chiếc kim đâm thẳng vào tròng mắt của mình.
Viên cảnh sát đã chứng kiến mọi việc từ bên ngoài, anh ta bất giác dùng mình sợ hãi nhưng vẫn quyết tâm phải mở cánh cửa phòng này ra cho bằng được, viên cảnh sát liền dùng chân đạp liên tiếp vào cánh cửa, tiếng động lớn đó đã gây sự chú ý đến các y tá và cả bệnh nhân ở phòng bên cạnh.
Cùng lúc đó bên trong phòng bệnh riêng biệt, máu từ tròng mắt trái không ngừng chảy ra ướt đẫm chiếc gối, thoáng chốc màu trắng của tấm ga gối đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.