Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Cô Hằng:Nó bảo mấy đêm liền có người đến kêu đi với họ,và có một lần đi theo người ta đến một nơi rất lạ,còn gặp một bà lão đến bảo "Con không được nói chuyện hay ăn bất cứ thứ gì người ta đưa nghe không?"Nhưng một lúc sau thì nó đã quên lời dặn nói chuyện và ăn uống cùng những người lạ nơi đó.Khi nghe nói cô đã hiểu sự việc và biết nó không còn sống được lâu.
Tôi hơi thắc mắc không hiểu nơi đó là đâu và vì sao không cho ăn hay nói chuyện ??Nên ngồi gần hỏi nhỏ bà thêm.
-Thế chỗ đó là ở đâu hả cô? Mà bà lão kia sao lại dặn ảnh như vậy làm sao,rồi chuyện sống chết sao lại liên quan nữa cô?
-Cô Hằng:Hihi ôi trời làm gì mà hỏi lắm thế,vậy để cô nói cho rõ luôn .Thật ra thằng Bằng nó bị người âm dụ đi vào cõi âm,ở đó chỉ dành cho người chết nói chúng cảnh vật như ở trần gian thôi,chỉ có điều người chưa chết nếu xuống đó nói chuyện hay ăn đồ do người âm cho thì coi như cũng thành người dưới đó.
-Tôi:Làm sao cô biết được mấy chuyện này?
-Nếu con tìm hiểu sáng vở là thấy thôi,với lại nhà cô có người từng làm thầy nên cô được chỉ cũng nhiều thứ.Nếu con không tin thì đêm nay sẽ có người nhảy lầu nữa cho xem.
-Tôi:Tiếc là con hôm nay được về nhà rồi,ơ mà sao lại có thêm người chết hả cô?
-Cô Hằng giải thích:Bởi vì ở đây có nhiều vong hồn muốn được đầu thai, nhưng do chưa hết dương thọ nên phải kiếm ai hợp mạng để thay.Còn chuyện của con thì chưa được về đâu.
Cô vừa nói xong thì từ ngoài một y tá đi vào đọc tên mẹ tôi lên rồi thông báo chưa được về,phải nằm lại ít ngày nữa cho bác sĩ theo dõi.Nghe xong tôi đơ người vì không tin cô ấy đón đúng.
-Tôi:Cô làm sao lại biết được chuyện này?Đừng nói là với con cô là thầy bói nghe.
-Cô cười:Hihi nếu thầy bói thì nói làm gì,thật ra cô gái đó đã cho cô hay dặn đừng để con về nếu không sẽ xảy ra chuyện,nên cô đã đến gặp bác sĩ cho dời ngày xuất viện lại.
-Cô định gạt con à,làm sao bác sĩ chịu trong khi cô đâu phải người thân kia chứ?
-cô hằng:Thôi để tối cô kể cho nghe mọi chuyện,nói tóm lại con phải cẩn thận bởi cái nạn sát thân chưa buông con đâu.
Nói xong cô ra ngoài mua đồ ăn cho mình,còn lại mình tôi ngồi đó mà trong đầu xuất hiện vô số câu hỏi không có câu trả lời.
"Quỳnh kêu mình về không cho ở lại đây,vậy sao giờ cô lại bảo Quỳnh không cho về?Nếu thật sự có nguy hiểm sao cô ấy không nói thẳng với mình đêm qua?Chẳng lẽ trong chuyện này có gì đó uẩn khúc?"
Quá nhiều câu hỏi nên đầu tôi như muốn nổ tung,thấy vậy tạm bỏ qua đi ra ngoài mua ít đồ dùng sẵn tiện xuống nói lời chào với anh Bằng.
Đang đi xuống thì có người đi lên nhưng lạ cái cô gái này để tóc che hết khuôn mặt.Như không cho ai thấy,chỉ lướt qua nhau vậy mà một hơi lạnh thấu xương làm tôi giật mình vì cái lạnh bất thường ấy.Đi thêm vài bật thang nữa thì bỗng trong đầu xuất hiện cảnh một người bị giết ngay cạnh phòng mình…
Khi linh cảm mách bảo thì lại hiện ra hình ảnh cô gái kỳ lạ kia rất rõ,Thấy có điều không đúng thế là tôi chạy vội lên lại và rồi cảnh tượng hãi hùng ập vào mắt...Một người đàn ông tầm 40 đã nằm chết trên vũng máu của mình trong phòng,kế bên có một con dao…
-Không thể nào...chẳng lẽ Quỳnh lại đi giết người giữa ban ngày?
Tôi đứng bất động mà nhìn cái xác mặc kệ những người khác gào thét, gần như không gian và thời gian đứng lại nên chẳng còn biết gì đang diễn ra nữa.
Khi tôi nhận ra có ý thức trở lại thì thấy mình đang ở phong, nằm bên cạnh giường của mẹ.
-Ơ cô ,sao con lại nằm đây? Con nhớ đi xuống mua gì ăn mà?
Lúc này mẹ tôi mới lên tiếng.
-Con bị té ở cầu thang bất tỉnh, nên đưa một anh đưa lên đây giúp.
Nghe mẹ nói tôi mới nhận ra cái đầu quả thật rất nhức,cứ như vừa đập xuống khá mạnh mới để lại di chứng như này.Chợt nhớ ra vụ giết người ở phòng bên cạnh liền hỏi nhỏ cô Hằng.
-Vậy người chết ở phòng bên cạnh được đưa đi rồi hả cô?
Cô trả lời câu hỏi của tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên,rồi hỏi lại.
-Con nói gì thế,sáng giờ có ai chết nữa đâu ?
-Tôi:Cô nói sao chứ,con nhớ là thấy phòng bên cạnh này có người bị giết đây,chẳng lẽ con nằm mơ?
-Cô hằng:Thôi đi ông con ơi,bị té đập đầu nên giờ ngáo luôn à,không có gì đâu ,con nghỉ ngơi đi để cô xuống lấy cháo lên cô đặt cho rồi.
Cô bước ra ngoài còn tôi thì nằm đó mà không hiểu,bởi rõ là chính mắt nhìn thấy cảnh Quỳnh giết người vậy mà bây giờ lại nằm ở đây và không có ai bị giết??Tôi dám chắc là lúc thấy anh Bằng chết tôi đâu có ngủ vậy sao giờ mọi chuyện cứ như giấc mơ? Tự đánh vào mặt mình như muốn kiểm chứng xem đang mơ hay tỉnh,và rồi nhận ra cái mặt nó đau điếng vì tát quá mạnh tay…
Chiều hôm đó tôi đi lang thang xuống khuôn viên chơi cho mát,đang ngồi thì thấy cô Hằng cũng đi lại.
-cô hằng:Thất tình hay sao mà xuống đây thẫn thờ đợi chờ thế kia.
-Cô lại chọc con nữa rồi,có tình đâu mà thất hả cô,mà nói thật con thấy cuộc sống giờ quá mệt mỏi,lừa dối nhau nhiều quá đôi khi muốn ở vậy cho khỏi buồn phiền.
-Bà này đi gì nhanh thế không biết,mới đây mà đã…
Chưa nói hết câu thì tôi phải dừng lại,khi mắt tôi nhìn lên lầu ngay phòng đã thấy cô đang đứng nói chuyện với bác sĩ... Không thể nào thời gian chưa đầy một phút mà cô lên đến lầu năm nhanh như vậy?Cái thứ hai làm tôi hoang mang chính là lúc nói chuyện ở đây mặc áo trắng quần tây đen ấy vậy mà bây giờ thì đang mặc đồ bộ?
Xem xét hai yếu tố đó cũng đủ cho tôi hiểu ra rằng,người vừa nói chuyện ở đây không phải là cô Hằng… Mà chính Quỳnh đã hoá thành.Có thêm cái khác làm tôi khó hiểu hơn chính là cô ấy đã nhiều lần đến gặp tôi trong hình hài người khác,lần nào cũng cảnh báo nguy hiểm vậy ai đang muốn hại tôi?Đó là câu hỏi khiến tôi bâng khuâng chưa suy nghĩ ra.
Lúc này tôi đi ra cổng mua ít đồ về phòng,lúc này đã hơn 7h tối trong phòng chỉ còn tôi cô Hằng và thằng Tính,bỗng thằng nhỏ nói.
-Cô với anh có biết không,đêm qua anh Bằng về phòng mình đó,đứng một lúc lâu mới đi mà trước khi đi còn nói với con là" Hãy kêu tất cả về nhà hay chuyển đi bệnh viện khác,nếu không chết chắc.
(...)