Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Đường Cửu cũng không vội vã rời đi, hắn còn nhớ Đàm Tiểu Duệ theo lệ phải ngủ trưa, cho nên liền ôm Đàm Tiểu Duệ đi tầng hai.
Lầu hai tổng cộng có năm phòng ngủ, còn có hai phòng đọc sách.
Phòng của Thẩm Chương Niên cùng Đường Thu Diệp ở lầu một, cho nên bọn họ không cùng đi lên.
Cho nên Đàm Minh Triết lớn mật mà nhô đầu ra: “Thẩm đại thiếu, nhà anh thật là giàu a, thật nhiều phòng!”
Thẩm Đường Cửu ngắm cậu liếc mắt một cái không trả lời.
Đàm Tiểu Duệ trong tay còn cầm một quả táo tây đang cắn dở, vào lúc này chỉ còn lại ba người bọn họ, bé liền đem táo tây đưa tới trước mặt Đàm Minh Triết: “Ba ba ăn không?”
“Ăn, đợi ba ba đi ra đã.”
Sau khi về đến phòng, Thẩm Đường Cửu thả Đàm Tiểu Duệ xuống, Đàm Tiểu Duệ sau khi xuống đất cũng đưa tay tiếp nhận Đàm Minh Triết nhảy ra, bé chạy đến bên cạnh bàn, đem táo tây vừa ăn để xuống, đặt Đàm Minh Triết ở bên cạnh táo tây, để cho cậu ăn.
“Không giúp ba ba tìm thêm đồ ăn khác sao?” Đàm Minh Triết một bên gặm táo tây một bên hỏi.
“Có a, ba ba chờ.” Đàm Tiểu Duệ mở ra tay phải của bé, bên trong có một miếng bông cải xanh, một mảnh thịt, một cái nấm, một chút nhỏ cơm tẻ.
“Ba ba đừng chê con bẩn a.” Đàm Tiểu Duệ vừa đem đồ vật trong tay đặt ở trên một tấm giấy ăn vừa nói.
Đàm Minh Triết: “... Không chê, không chê.” Ngược lại những thứ đồ này đối với cậu mà nói đã đầy đủ.
Đàm Minh Triết một bên vừa ăn một bên đánh giá căn phòng của Thẩm Đường Cửu. Đại khái là do nguyên nhân thỉnh thoảng hắn sẽ về đây ở, cho nên Đường Thu Diệp cũng sẽ giúp Thẩm Đường Cửu dọn dẹp, phơi nắng đệm chăn vân vân, nói chung, căn phòng này của Thẩm Đường Cửu rất sạch sẽ, hơn nữa phòng này hướng ánh sáng, cũng không có vị ẩm ướt, vô cùng sạch sẽ và ấm áp.
Thẩm Đường Cửu từ bên trong tủ quần áo lấy chăn ra, bày sẵn trên giường, Đàm Tiểu Duệ đi rửa tay trở lại, bé cũng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trong phòng này treo không ít bằng khen, có một cái tủ ô vuông, bên trong tủ ô vuông bày không ít cúp huy hiệu.
“Cha, tất cả cái này đều là cha được thưởng sao?” Đàm Tiểu Duệ ngữ khí vô cùng kính phục sùng bái.
Thẩm Đường Cửu đáp: “Ừm.”
“Cha thật là lợi hại!” Đàm Tiểu Duệ chân tâm khen tặng.
Đàm Minh Triết nhìn bức ảnh của Thẩm Đường Cửu được sưu tầm trong tủ kính, quả nhiên có một ít nhưng vẫn chưa nhìn thấy bức ảnh khi còn bé, phần nhiều là ảnh thời cấp ba và đại học, thời điểm đó Thẩm Đường Cửu cũng đã có mấy phần nhuệ khí giống như kiếm ra khỏi vỏ. Bất đồng duy nhất chính là, khi đó vẫn còn non nớt.
“Thẩm thiếu gia, anh có album ảnh không? Mang ra để chúng tôi xem với a.” Đàm Minh Triết hết sức tò mò, cậu cười hì hì nhìn Thẩm Đường Cửu nói, “Tôi xem một chút Duệ Duệ với anh khi còn bé đến cùng giống nhau bao nhiêu.”Đàm Tiểu Duệ vốn đã cởi tất nhỏ bò lên giường, vừa nghe lời này cũng gợi lên hứng thú, liền ngồi dậy, nhìn Thẩm Đường Cửu làm nũng nói: “Cha, con cũng muốn xem.”
“... Được, để cha tìm xem.” Thẩm Đường Cửu đi đến ngăn kéo bàn học của hắn, bắt đầu tìm kiếm.
Đàm Minh Triết thật nhanh ăn xong thức ăn của mình, cũng tham gia trò vui từ trên bàn nhảy xuống dưới, nhảy đến vai Thẩm Đường Cửu, thuận tay hắn chạy vào ngăn kéo, tò mò xem xét.
Trong ngăn kéo có chút đồ chơi trẻ con, đều là đồ chơi của con trai, có súng giả, con quay, các loại xe gỗ.
Đàm Minh Triết cảm thấy chơi vui, nhảy lên xe gỗ lăn qua lăn lại một vòng, Thẩm Đường Cửu nhìn thấy vậy liền xạm mặt lại, chỉ muốn đem ngăn kéo đóng lại, đem người nào đó khóa ở bên trong.
Bất quá rất nhanh hắn liền tìm được mấy quyển album.
Đàm Minh Triết từ trên xe gỗ nhảy xuống, nhảy đến trên album, Thẩm Đường Cửu không thể làm gì khác hơn là mang cậu đi đến bên giường.
Đàm Tiểu Duệ cảm thấy rất hứng thú mà lại gần, đưa tay tiếp được Đàm Minh Triết, hai cha con động tác vô cùng nhất trí nằm úp sấp trên giường, không kịp chờ đợi mở ra album.
Thẩm Đường Cửu lại ngồi ở một bên, nhìn hai người này một hồi cười ha ha, một hồi tấm tắc lấy làm kỳ lạ mà ngắm nhìn album của hắn khi còn bé.
Bức ảnh đầu tiên trong album được chụp khi hắn được đầy tháng, béo ị ngồi ở trên cái ghế nhỏ, khóe miệng tựa hồ còn chảy nước miếng.
Sau đó là 100 ngày, nằm nhoài trên thảm, cong lên cái mông nhỏ, cười toe toét mà đi bắt một quả bóng cao su.
Tròn tuổi sinh nhật, bò vào bên trong một chiếc xe hơi nhỏ, tự lái xe.
Thời điểm hai tuổi, ngồi ở trên ghế xích đu hình dáng con gà trống...
Đàm Minh Triết than thở: “Cũng thật là khá giống nha...”
Đàm Tiểu Duệ liền nhân cơ hội hỏi cậu: “Ba ba có chụp hình cho con không?”
“Dĩ nhiên, đều lưu trong điện thoại di động của ba ba.” Đàm Minh Triết đáp, “Từ lúc con vừa ra đời đến bây giờ, hầu như đều có.”
“Vậy còn tạm được.” Đàm Tiểu Duệ hài lòng, tiếp tục xem bức ảnh Thẩm Đường Cửu, thời điểm lật tới bức ảnh Thẩm Đường Cửu sáu tuổi, Đàm Tiểu Duệ chỉ vào đứa bé kia, “Ba ba xem, ba ba xem, giống con lắm nha.”
“Đúng a, cho nên đúng là cha con mà không sai được.”
“Dạ, ba ba rốt cục làm được việc tốt.” Đàm Tiểu Duệ tán dương, tự đáy lòng mà thở phào nhẹ nhõm.
“Thằng nhóc thúi, chỉ biết cùng ba ba đấu võ mồm.”
Đàm Tiểu Duệ cười hì hì.
Hai người xem xong album của Thẩm Đường Cửu, Đàm Tiểu Duệ cũng buồn ngủ, nằm xuống không biết lúc nào liền ngủ.
Thẩm Đường Cửu đem album để lại chỗ cũ, Đàm Minh Triết co quắp ở trên giường nhìn hắn.
“Làm sao?” Thẩm Đường Cửu mở miệng dò hỏi.
“Không có gì, đột nhiên hơi xúc động.” Đàm Minh Triết thấp giọng nói, “Tôi cảm thấy tôi chưa xứng đáng làm tròn trách nhiệm của một người cha.”
Thẩm Đường Cửu ngồi xuống ghế dựa, nhìn Đàm Minh Triết: “Tại sao....?!”
Phía sau từ tại sao hắn chưa nói xong, mà Đàm Minh Triết lại hiểu hắn muốn hỏi cái gì.
“Có thể là... Quá cô độc đi!” Đàm Minh Triết than thở, “Khi đó bên người tôi một người bạn cũng không có, người quen biết lại càng không. Tôi nghĩ phải chi mình có một đứa nhỏ để nuôi thì sẽ tốt biết bao.... cho nên liền...”
“Đã quyết định sinh đứa nhỏ, vậy tại sao cậu không chịu an phận?”
“Tôi cũng an phận ba, bốn năm trời mà.” Đàm Minh Triết ánh mắt lóe lên, lắc đầu nói, “Nói chuyện này để làm gì, đại khái là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời thôi!”
Ánh mắt Thẩm Đường Cửu trở nên nặng nề.
Đàm Minh Triết lại lập tức nói: “Bất quá anh yên tâm, lúc này tôi thật sự muốn làm lại. Có Thẩm thiếu gia anh ở đây giám sát, tôi khẳng định ngoan ngoãn, chuyện gì cũng không làm, phiền toái gì cũng không tìm.”
Thẩm Đường Cửu không tỏ rõ ý kiến.
Đàm Minh Triết làm bộ ngáp: “Tôi cũng có chút buồn ngủ, anh có ngủ hay không? Không ngủ tôi ngủ trước.”
Thẩm Đường Cửu rất nhanh liền mở cửa rời khỏi.
Đàm Minh Triết mở mắt ra, bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng.
Cậu lúc trước quả thật là nghĩ làm một người cha tốt, bất quá bởi vì một ít kẻ thù truy đuổi tận cùng không chịu buông tha, thậm chí sắp uy hiếp đến sự an toàn của con trai, Đàm Minh Triết đương nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Nếu đối phươn muốn đạt được bằng mọi cách, càng ngày càng muốn làm lớn, còn vơ vét nhiều thiếu niên dị bẩm thiên phú như vậy. Vì vậy cậu càng phải đi phá hỏng âm mưu đen tối của bọn chúng.
Sức lực của một người có hạn, cậu chỉ có thể quấy rối thế lực đối phương có quan hệ hợp tác.
Lúc này cũng vậy, đối phương không biết thời điểm nào nghiên cứu ra một loại vũ khí hạt nhân, nghe đâu thông qua từ trường phóng xạ có thể khiến người ta sản sinh biến dị, do đó sẽ càng có nhiều người có thiên phú dị bẩm, cậu dùng mấy tháng trời nghiên cứu đường đi nước bước, cuối cùng cũng thành công trộm được chiếc máy đó.
Cậu vốn là có hiểu biết về công nghệ cao, chỉ là nghĩ nghiên cứu một phen, cho rằng đó là vũ khí hạt nhân bình thường có thể cải tạo sau đó bán đi, kết quả lại đánh giá cao thực lực của chính mình, trái lại biến thành dáng vẻ bây giờ...
Bất quá cũng không tồi, nếu như cậu vẫn luôn bình an, không có việc gì, vậy cậu cũng không thể biết, cậu dĩ nhiên chọn cho con trai của mình một người cha đáng tin cậy như thế.
Thẩm Đường Cửu vẫn chưa xuống lầu, mà là tiến vào căn phòng bên cạnh, đó là một căn phòng sách, bên trong có một cái giá để đàn dương cầm, còn có một cái giá sách, bên cạnh giá sách có bàn làm việc.
Thẩm Đường Cửu ngồi xuống bàn làm việc, lấy ra giấy bút, bắt đầu bôi bôi vẽ vời.
Thì ra hắn là đang vẽ vũ khí trang bị... ngày đó tại biệt thự nhà Lục Dương hắn đã từng vẽ, còn có... quần áo nho nhỏ..
Hết chương 30.
Edit có lời muốn nói: Bạn Triết muốn an phận, nhưng tổ chức kia không cho bạn an phận.Vì tổ chức kia có ý định nhằm vào Duệ Duệ bảo bối, nên bạn ấy mới phải làm vậy. Ai chẳng muốn bảo vệ con mình, cho nó một cuộc sống an toàn.