Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ba, người thật sự không đi sao?” Trong lòng Kỳ Tiểu Nguyên vẫn thấy phi thường áy náy đối với phụ thân. Tuy phụ thân không phải là một người đặc biệt ôn hòa hay săn sóc cho con cái, thậm chí Tiểu Bân lúc nhỏ đều do mình cậu chiếu cố hết. Nhưng dù sao tuổi của phụ thân đã cao, nên cậu muốn ở bên tận hiếu với ông. Chính là…
Cha Kỳ đáp: “Cha sẽ đi cùng với mọi người để quan sát tình huống, nhìn xem nhà chồng của con như thế nào, để cha phần nào yên tâm. Về phần cha có dọn qua luôn hay không, tới lúc đó rồi hãy tính!” Sau, cha Kỳ không nói gì thêm nữa, cúi đầu hết sức chuyên chú cho hồ ly ăn.
Kỳ Tiểu Nguyên nghe được hai chữ nhà chồng kia, khuôn mặt ẩn ẩn đỏ rần lên. Tuy rằng cha Kỳ không có bất luận phản ứng như thể sẽ tiếp thu chuyện này, khiến cậu có hơi ngoài ý muốn, nhưng tình cảnh như vậy quả thật rất phù hợp với tính tình lãnh đạm của ông trước giờ.
Kỳ Tiểu Nguyên ôm bụng, ngẩng đầu nói: “Ba ba, người hãy đặt một cái tên cho lão nhị đi!” Tử Tử tên là Kỳ Tư Thừa, là Kỳ Tiểu Nguyên vì tưởng niệm đoạn tình cảm thầm miến mà mình có khả năng sẽ vĩnh viễn không tìm trở về được kia mới lấy đặt cho con. Hiện tại, cậu đã mang bầu lão nhị, vốn tính để Mẫu hậu nương nương lấy tên, bất quá nghĩ nghĩ, cậu nên để cho phụ thân lấy tên đi! Cậu cứ cảm thấy mình có hơi thiếu sót đối với cha, trong lòng cậu thế nào cũng không nỡ để ông như vậy.
Cha Kỳ nghĩ nghĩ, rồi bảo: “Về sau hài tử vẫn nên lấy họ Cao! Dù gì cũng là con cháu của nhà họ Cao. Nếu Tử Tử tên là Tư Thừa, lão Nhị liền kêu Tư Nguyên đi! Nhũ danh… cứ để cho ông nội của thằng nhỏ đặt!”
Kỳ Tiểu Nguyên gật gật đầu: “Tư Nguyên, ha hả, ba ba đặt tên thật là hay à.”
“Sớm về nghỉ ngơi một chút! Đang mang bầu, phải chú ý tĩnh dưỡng.”
Kỳ Tiểu Nguyên khép hờ cửa, nghe lời cha trở về phòng nghỉ ngơi.
Mẫu hậu nương nương hiện ngủ ở cách vách, lúc này còn đang cùng Cao Cường câu được câu không trò chuyện. Nào là oán giận Quả cam nhỏ trong lúc Tiểu Nguyên mang thai lại chạy đi lo nhiệm vụ, còn thương lượng làm sao khiến tiểu tử thúi kia sớm xuất ngũ một chút. Đáng tiếc, nhiệm vụ của hắn hiện tại có hơi phức tạp, ngay cả Quý Hoành đều nói nhiệm vụ này của hắn phải hoàn thành thật tốt đẹp, nếu không cả nhóm người bọn họ cũng không sống được an ổn.
Lúc này, dưới ánh trăng êm dịu, trong chòi nghỉ mát của trại chăn nuôi, cha Kỳ đang ngẩng đầu uống một chén trà hoa lài. Thanh gỗ đào trong tay ông chậm chậm quấy từng chút một, sau ông lại hít một hơi, nói với trời cao: “Tiểu Nguyên thiên tư thông minh, đáng tiếc tính tình quá mềm yếu. Ông nói để nó nhập thế rèn luyện một chút, tôi đã để nó đi rèn luyện. Chính là bất kì kế hoạch nào cũng vĩnh viễn không thể cản nổi biến hóa! Tiểu hồ ly, con của ông đã trưởng thành, nó đã biết yêu, còn thích phải một người đàn ông bình thường. Tuy rằng cậu thanh niên kia cũng coi như là nhân trung long phượng, chính là chút huyết mạch yếu nhược của nhà họ Kỳ lại bị phân đi một nửa rồi. Nếu Tiểu Nguyên có thể kết đôi cùng đàn ông nhà họ Quý, không thể nghi ngờ đây mới là cách đơn giản nhất để bảo trụ huyết thống hai nhà, hơn nữa còn có thể khiến huyết thống hai nhà càng ngày càng thịnh vượng hơn. Nhưng vận mệnh đều có định số, xem ra kiếp số của nhà họ Kỳ và của nhà họ Quý, còn phải tiếp tục kéo dài.”
Cha Kỳ rót một chén trà, hướng về phía ánh trăng giơ cao, chậm rãi rót xuống: “Tiểu hồ ly, tôi thủ ông nhiều năm như vậy, ông nói có hữu dụng hay không?” Kế đó, cha Kỳ đặt chén trà xuống, giương khóe miệng cười cười: “Bất luận có hữu dụng hay không, tôi sẽ tiếp tục canh giữ.”
Sáng sớm hôm sau, Cao Cường liền mang theo đoàn người Kỳ Tiểu Nguyên cùng cha Kỳ hướng về phíathôn họ Cao xuất phát.
Lôi Quân tạm thời lưu lại chiếu cố trại chăn nuôi, bên này vẫn rất cần người trông coi. Nếu cha Kỳ quyết định không lưu lạithôn họ Cao, như vậy Lôi Quân sẽ cùng Kỳ Tiểu Nguyên hợp tác di dời quán ăn nhỏ qua đó.
Trước khi xuất phát, Cao Thừa Tử mang đôi mắt giăng đầy tơ máu vừa lúc trở về. Lần này, bên tổ chức X chỉ để vài con tôm con tép ra mặt, bất quá lại mang đến một cái tin tức rất có ý nghĩa. Nghe nói bọn họ muốn tìm một người tại thành phố Z, là một người đàn ông có thể sinh con. Cao Thừa Tử đoán, đám người này vẫn là vì nhà họ Quý mà tới. Lần trước là Quý Hoành, lần này sẽ không biết đến lượt ai. Bọn nhỏ ởthôn họ Cao, tất yếu phải đưa đến Hồng Đảo tị nạn một thời gian.
Cao Thừa Tử chưa kịp nghỉ ngơi liền bắt đầu giúp Kỳ Tiểu Nguyên thu thập hành lý. Kỳ Tiểu Nguyên nhìn bộ dáng nhiệt tình mười phần của hắn không khỏi muốn cười. Người ta hay nói, người đàn ông có gia đình sẽ trở nên thực ân cần, quả thật người yêu của cậurất dịu dàng lại vô cùng ân cần với cậu.
Bất luận là khi biết có Tử Tử, hay là lúc cậu mang bầu Tư Nguyên, Cao Thừa Tử đều không biểu hiện quá mừng rỡ kinh hãi. Nhưng chỉ từ hành vi của hắn, cậu vẫn có thể nhìn ra được, anh Thừa Tử lúc nào cũng đi đầu làm gương tại Bầy Sói, nay đã trở nên ấm áp như một dòng nước ôn tuyền, chảy tới tận trong lòng cậu.
Thời điểm nghĩ đến mấy chuyện này, Kỳ Tiểu Nguyên cũng tự cảm thấy bản thân mình thật giống mấy cô gái đang hoài xuân, nhưng dù vậy trong thâm tâm cậu thật sự rất rất vui vẻ à. Còn có chuyện gì càng đáng giá vui mừng hơn so với việc anh Thừa Tử yêu cậu chứ?
…
Lúc đã yên vị trên chỗ ngồi phía sau xe, Tử Tử cùng Quý Dân lại bò lên ghế phó lái đằng trước. Người lái xe lúc này chính là một thuộc hạ có tay lái lão làng của Cao Cường, không cần Cao Thừa Tử phân phó, hắn đã khởi động xe chuẩn bị xuất phát.
Kỳ Tiểu Nguyên nhìn đôi mắt đầy tơ máu của Cao Thừa Tử mà đau lòng không thôi, sau cậu bèn bảo: “Anh Thừa Tử ngủ một lát đi! Dù sao cả đoạn đường này cũng phải đi mất vài giờ. Đêm qua có phải anh lại thức trắng không?”
Cao Thừa Tử cũng không cùng cậu khách khí, trực tiếp ngã người nằm lên trên đùi Kỳ Tiểu Nguyên, đầu quay về phía bụng cậu, nghe ngóng: “Được! Anh ngủ! Phải cùng con trai ngủ một giấc!” Nói xong hắn còn chu môi hôn bụng cậu một hồi, làm Kỳ Tiểu Nguyên ngại ngùng muốn chết. Cái bụng này của cậu thật sự chẳng hề thua kém ai, nếu không có cách phòng hộ, phỏng chừng cậu có thể sinh ra cả một đám choai choai!
Du khách ởthôn họ Cao vẫn tấp nập như ngày nào. Người đi đường lai vãng khắp thôn nhỏ nơi có phong cách cổ xưa lại tràn ngập hương vị lịch sử. Khó có được một thôn làng nhưthôn họ Cao không bị những kiến trúc hiện đại phá hủy mất, hết thảy đều được bảo tồn như thuở ban sơ, ngay cả chiếc cầu đá trên sông đều giữ nguyên dáng dấp của vài thập niên trước. Bất quá, chiếc cầu nọ cũng đã được dùng dầm sắt gia cố qua không ít.
Vừa tiến vào thôn, ánh mắt của cha Kỳ liền híplại. Quý Hoành ở bên cạnh thấy vậy, bèn hỏi: “Tiền bối, thế nào? Nơi này phong thủy rất được đi?”
Kỳ lão gia tử đáp: “Ba mặt núi vây quanh, thông suốt mà không cuồn cuộn, một thế trận vừa tiến nhập vừa trấn giữ, là một hảo địa phương tụ tài tụ khí!”
Quý Hoành cũng đáp lại: “Cháu không nhìn ra đây là thế cục gì, bất quá chỗ này từ khi con của cháu trở về, nhân khí càng ngày càng vượng, tài vận cũng càng ngày càng thịnh. Cháu cảm thấy, nơi này so với địa phương nho nhỏ kia của bác ít nhất cũng thích hợp bày trận trấn giữ hơn. Tiến trong thủ, so với thủ cục chùn chân bó gói vẫn tốt hơn gấp trăm lần đi?” Quý Hoành khó được một lần đứng đắn nói chuyện cùng người khác, bất quá chẳng biết mị nhãn (đôi mắt quyến rũ) không phân biệt lớn nhỏ của hắn sau khi nói xong câu kia là ý tứ như thế nào đây?
Cha Kỳ trầm mặc không lên tiếng, thế cục nơi này mặc dù hảo, nhưng ông lại sợ nó sẽ quá mức ồn ào, quấy nhiễu đến ông. Cha Kỳ nghĩ nghĩ rồi bảo: “Có chỗ nào an tĩnh không?”
Quý Hoành khoát tay, chỉ chỉ một mảnh xanh biếc dạt dào nơi đám mây xa xa: “Có, bãi cỏ đỉnh núi…”
Đoàn xe chầm chậm dừng lại bên một cái cối xay cực đại trướcthôn họ Cao. Trong thôn của Kỳ Tiểu Nguyên cũng có loại cối xay này, nhưng từ trước đến nay cậu chưa bao giờ thấy qua cái nào bự như vậy. Nhìn quanh, cậu bắt gặp vài búp bê hài đồng làm bắt đất sét đang ngồi trên những bức tượng khỉ, ngoài ra còn có các bé gái đội vòng hoa mũ rơm do các bé trai đan. Nơi này tuy rằng du khách như mắc cửi, nhưng nơi nơi chốn chốn đều lộ ra sự giản dị.
Kỳ Tiểu Nguyên đẩy cửa xe ra, tò mò đánh giá cái cối xay khổng lồ dưới chân. Trên xe phía sau, Tử Tử bị Quý Dân kéo xuống dưới, chân nhỏ vững vàng đạp lên trên cối, theo sau một đám tiểu hài nhi lập tức vây quanh lại. Quý Dân cao ngạo giương cao cổ, không để ý tới bọn họ, lôi kéo Tử Tử: “Đi, anh dắt em đi thăm quan địa bàn của anh.”
Trên chân Tử Tử lúc này đang mang một đôi dép lê nhỏ, bị Quý Dân vênh váo tự đắc dưới ánh mắt hâm mộ sùng bái của một đám con nít lôi kéo đi chơi. Quý Hoành đằng sau lập tức lặng lẽ bám theo. Tiểu tử thúi này mới mấy tuổi? Cho dù nhóc có được sự gan dạ sáng suốt và tài hoa của người nhà họ Quý, hắn cũng không dám đem một nhóc con còn để chỏm giao cho Quý Dân cũng đồng dạng là một ranh con miệng con hôi sữa được.
Sau một hồi chìm trong mộng đẹp, Cao Thừa Tử rốt cục cũng duỗi cái thắt lưng làm biếng của mình đứng dậy. Hắn nhu nhu ấn đường vài cái, nháy mắt liền thanh tỉnh, còn phát hiện tức phụ đã muốn xuống xe, hiện đang vô cùng hứng thú nhìn ngó toàn bộthôn họ Cao.
Hiện giờ là giữa trưa, toàn bộ ống khói ở nhà các thôn dân đều đang bốc khói trắng. Mọi người chắc hẳn là đang bận rộn nấu cơm đây. Tại nơi này, Cao Bác đã hạ một tử lệnh cho các thôn dân bản xứ, chỉ cần khách du lịch củathôn họ Cao còn thịnh vượng, già trẻ lớn bé trong toàn thôn đều phải dùng phương thức nấu cơm truyền thống nhất, cũng chính là cách nổi lửa bắc nồi lớn. Ngay cả Kỳ Tiểu Nguyên cũng không biết nồi lớn này phải đốt như thế nào? Tưởng rằng chỉ có vài lão nhân trong thôn mới duy trì truyền thống, không nghĩ tới từng nhà từng nhà ởthôn họ Cao đều giống như vậy cả. Nơi đây mang đến cho mọi người cảm giác về một thế ngoại đào nguyên, tiếng gà chó tương hỗ vang vọng khắp nơi, từ người tóc bạc đến trẻ con để chỏm, ai nấy đều vui vẻ tự tại.
Thôn họ Cao hiện tại so với thuở ban sơ đã mở rộng hơn phân nửa, mỗi căn phòng mới đều dựa theo kiểu dáng Tứ hợp viện cổ xưa để xây dựng. Bất quá Hình Tử Thao cùng Cao Cường vẫn ở tại căn phòng cũ của mình, bởi vì nơi đó chính là địa phương mà bọn họ quen biết, yêu nhau, rồi chính thức ở cạnh nhau. Tuy rằng phòng ở không lớn, nhưng mỗi khi vừa vào cửa, Hình phó tổng liền sẽ nhớ đến năm đó chính mình ngốc hồ hồ trộm hôn Cao Cường đang ngủ say. Ai ngờ, hắn đã quên mất thân phận bộ đội đặc chủng của Cao Cường, nên sau khi hôn xong hắn trông thấy cảnh người ta cảnh giác mở to mắt nhìn mình. Vì thế hắn đánh bậy đánh bạ thế nào mà thổ lộ thành công, nhân lúc ban đêm liền tiến tới bước đánh một pháo như ý nguyện.
Vừa hồi tưởng lại, hắn chỉ cảm thấy chuyện cũ như mộng!
Nhưng nếu được quay trở về một lần nữa, hắn khẳng định vẫn sẽ đem chuyện mình thích Cao Cường nói ra trước tiên. Hắn mới không ngốc hồ hồ như Tiểu Nguyên mà đi thầm mến người ta đâu, ngay cả khi đã lăn giường với nhau cũng không chịu nói cho đối phương biết. Bất quá, nhìn bộ dáng ân ái của Tiểu Nguyên cùng Thừa Tử hiện tại, kỳ thật kết cục này cũng coi như tốt đẹp rồi.
Hình Tử Thao một tay xách hành lý, một tay bắt đầu tìm chìa khóa: “Tối nay, hai đứa trước cùng cha ở chỗ này, để bữa khác cha sẽ sắp xếp chỗ cho hai đứa sau. Haizz, Quả cam nhỏ, tiểu tử con mau lại đây giúp cha vác đồ nào, sắp nặng chết lão tử rồi!”
Nghe thế, Quả cam nhỏ nhanh chóng đi qua tiếp nhận bọc đồ trong tay Mẫu hậu nương nương, rồi bảo: “Cha, hai chúng con thật phải ở chung với người cùng Cường ca sao?”
“Làm sao? Tiểu tử con còn không đồng ý? Cưới tức phụ xong liền quên mất mẹ mình?” Mẫu hậu nương nương nói xong lại cảm thấy không đúng, lập tức sửa miệng: “Cưới tức phụ xong liền quên mất cha?”
Quả cam nhỏ đầu đầy hắc tuyến, đáp: “Không không không, con đương nhiên không có ý tứ này… Con là sợ buổi tối người cùng Cường ca gây sức ép quá lợi hại, đem Tử Tử đánh thức mất…” Nói xong, Cao Thừa Tử liền tranh thủ trước khi Mẫu hậu nương nương lộ ra biểu tình giết người, lôi kéo Kỳ Tiểu Nguyên chạy mất.
Hắn còn nhớ trước khi lên tiểu học, vì là một phụ huynh chuẩn mực, Mẫu hậu nương nương phi thường lo lắng việc để hắn ngủ một mình một phòng. Cho nên trước sáu tuổi, hắn đều ngủ trên giường nhỏ trong phòng của Cường ca cùng Mẫu hậu nương nương. Mỗi khi đến nửa đêm, tiếng rên rỉ uyển chuyển của Mẫu hậu nương nương đều sẽ trở thành nhạc nhẹ ru hắn vào ác mộng. Tính ra thời gian ấy hắn luôn phải nuốt lệ mà sống qua ngày, nên sau sáu tuổi, hắn đã quyết đoán thoát ly hố lửa.
Ối chào, một mình ngủ một phòng thật thoải mái biết bao nhiêu à!!
Chỉ tiếc là, Mẫu hậu nương nương ngày một táo tợn hơn, tiếng kêu thậm chí cũng tăng theo cấp số nhân…
Kỳ Tiểu Nguyên che miệng cười trộm. Cậu cũng đã sớm nhìn ra, vị mẹ chồng này có ánh mắt hơi xếch, khóe môi phong lưu, tay nhỏ chân nhỏ, làn da trắng nõn mịn màng, tính ra phải là một người rất cởi mở mới đúng. Hành vi tác phong lớn mật của ông bữa giờ, kỳ thật cũng nằm trong dự kiến của cậu.
Nhưng những người như vậy thực ra rất dễ ở chung. Kỳ Tiểu Nguyên âm thầm cảm thấy may mắn, chính cậu có thể thuận lợi ở cùng một chỗ với người mình thích, phần lớn đều là nhờ vị mẹ chồng này thúc đẩy mà nên.