Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả
  3. Chương 20: Đừng ngừng lại
Trước /212 Sau

Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 20: Đừng ngừng lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chó ch*t.

Diệp Tịch Nhan mắng thầm một câu trong lòng

Ánh mắt bơi qua bơi lại trên mặt anh, cuối cùng rơi vào cái gạc đang quấn ở trán, nheo mắt lại.

Hứa Vong Xuyên rụt chân, che kín chăn mền. Dự cảm không lành.

Diệp Tịch Nhan thản nhiên xông qua, ôm đầu chàng trai, ngọt ngào nói: “Cục cưng, có đau không?”

Hứa Vong Xuyên, “…Em mới là cục cưng, đừng gọi lung tung.” Cô đột nhiên bất ngờ duỗi ngón tay chọc vào vết thương.

Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng, bắn lên như viên đạn.

Kêu cũng đã kêu, sợ cũng đã sợ, Diệp Tịch Nhan không đâm nữa. Cô gái thu tay lại, cười nhẹ nhàng, nắn bóp khuôn mặt anh, “Kêu cái gì, người ta yêu anh nhất, sao có thể làm tổn thương anh được?”

“… Cục cưng, anh sai rồi, sai thật rồi.”

Cô dùng ánh mắt ra chợ cắt thịt heo mà đánh giá anh, ánh mắt tựa như mũi khoan thế nhưng đối diện với sự hung hăng càn quấy của anh cũng không có

phản kích theo cách chính diện, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào động lòng người nhưng rất nham hiểm, ngay cả bờ môi lúm đồng tiền cũng như bôi độc.

Dù sao, cũng rất đáng sợ.

Hoá ra đây là nỗi sợ do bị Diệp Tịch Nhan điều khiển. Cô gái hừ một tiếng.

Rút khăn tay ra lau sạch cơ thể mình, vò thành một nắm rồi ném vào trán anh. Mặc quần lót, kéo khoá váy, dường như vừa rồi chưa từng làm t.ình với anh, đội mũ lại, không thèm người nào đó nữa, cầm túi xách định đi.

Hứa Vong Xuyên giữ chặt tay cô lại, hô lên thành tiếng: “Đừng đi! Anh sai rồi!”

“Nói cho anh biết, Hứa Vong Xuyên, đừng tưởng dáng người đẹp một tí thì lên mặt, có tin tôi ra ngoài kia hô một tiếng, dương v*t cả tầng này đều tuỳ ý cho tôi chọn không?”

“…”

“Buông tay!”

Hứa Vong Xuyên quỳ xuống, thật tâm thật ý nhận lỗi, thế nhưng chú chó không nghe lời thấy chủ nhân sẽ ra ngoài tìm con chó khác, phút trước còn sụp bả vai sợ thành một cục, phút sau lập tức đứng lên, các khớp xương phát ra tiếng răng rắc, cơ thể trần như nhộng đè lên bả vai cô, rồi đột nhiên ép cô lên bức tường kính nhà tắm.

Âm thanh phát ra lạnh lẽo bất thường.

“Cãi lộn thì cãi lộn, làm loạn thì làm loạn, đừng đội nón xanh cho lão tử.”

“…Không được mà còn lên giọng?” Diệp Tịch Nhan đẩy anh một cái, ặc, không đẩy nổi, sờ đến chỗ cơ ngực, cơ bụng rắn chắc của chàng trai thì chân cô hoàn toàn mềm nhũn.

Cô liếm môi, chỉ có thể quật cường quay đầu sang bên.

Không còn cách nào, ai có thể nổi giận với soái ca có vóc người đẹp chứ?

Hứa Vong Xuyên xoay người cô lại, giữ chặt đầu cô, đầu lưỡi liếm từ cằm lên tận mắt cô rồi hỏi, “Ai không được?”

“Anh, là anh!”

Vứa dứt lời, Hứa Vong Xuyên xốc người lên, ôm đến ngang hông, không làm chút dạo đầu nào, gạt đồ lót sang một bên rồi hung ác xuyên vào.

Cắm thì cứ cắm, còn dữ dằn nhìn chằm chằm vào mặt cô, thấy Diệp Tịch Nhan tức giận không thở được, chỉ có thể nức nở từng tiếng ngắn ngủi, anh lập tức nảy lên ý đồ xấu, đâm vào sâu hơn nữa, để trái trứng nặng trĩu đập vào mông cô.

Diệp Tịch Nhan bị húc, eo sắp gãy đoạn. Mày nhíu chặt, môi cũng bị cắn bật máu.

Anh chậm rãi ung dung hôn lên cổ cô, ngửi sợi tóc cô, “Đây là lần thứ hai chơi em, về sau còn vô số lần khác… Diệp Tịch Nhan, nếu em dám đi tìm tên đàn ông khác, lão tử sẽ xích em lại như con chó cái, cả ngày lẫn đêm cầm xích chơi em đến phát khóc.”

“Ừm…A…Động chút đi… Hứa Vong Xuyên…” “Lão tử nói chuyện, em có nghe thấy không?”

Bàn tay anh giữ chặt đầu cô, muốn có một câu trả lời chắc chắn, chỉ thấy trong mắt cô gái nhuốm màu sắc dục. Rõ ràng vừa mới là lần đầu tiên, trước khi cắm vào còn là xử nữ, giờ đã d*m đãng như vậy rồi?

Hồ ly tinh đầu thai à?

“Chỉ cần là dương v*t đều được sao?” Hứa Vong Xuyên ôm chiếc lưng mỏng, môi mím thành đường thẳng, như muốn để cô hoà vào máu thịt của mình.

Diệp Tịch Nhan thở hổn hển, trở tay nắm chặt mái tóc cứng của anh. “Ngậm miệng, chơi em!”

Hứa Vong Xuyên, “…”

“Một thằng đàn ông cứ chít chít mó mó cái gì thế?” Diệp Tịch Nhan ôm đầu anh, kéo căng mái tóc, phía dưới còn đang là một mớ hỗn độn, rõ ràng đã bị dương v*t bít kín mà nước vẫn còn trào ra, ” Dùng sức chơi em chính là yêu em, chịu cho anh chơi thì chính là yêu anh, đồ ngu.”

Đợi đến khi hai người chán ghét nhau, đừng nói là ân ái, nhìn thôi đã muốn nôn, tự nhiên sẽ giải tán.

Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu. Thật ngu ngốc.

Hứa Vong Xuyên đỏ bừng hai mắt, nghĩ ngợi, lại cảm thấy không hổ là cục cưng của anh, nói hay lắm. Anh không phải là không có dục vọng, cũng từng nắm tay con gái, nhưng chỉ khi nhìn thấy cô mới có xúc động như bị con kiến gặm nhấm.

“Diệp Tịch Nhan, anh giống như sinh ra để chơi em…” Hứa Vong Xuyên ôm cô, nhổ ra cắm vào như lên cơn.

Tiếng rầm rập nặng nề như dùng toàn lực oanh tạc đến tận tử c*ng. Mỗi lần đều như muốn xuyên thủng người ta.

Cô ôm cổ anh, hai chân kẹp chặt lấy vòng eo rắn chắc, điều kiển mông lắc trên dưới. Váy trắng lốm đốm những vệt nước đọng, tất cả đều tràn ra khi dương v*t đánh vào huy*t d*m.

“Sướng quá… Hứa Vong Xuyên, anh làm tiểu huy*t của em sướng ngất rồi…” Rung động ch*t người dẫn xuống bụng dưới.

Chua xót muốn ch*t, một trận thuỷ triều mạnh mẽ phun ra, Diệp Tịch Nhan không ngừng run lên, bờ môi trắng bệch, đôi mắt hấp háy, trong miệng thều thào vài câu không thành nghĩ, cứ như anh không chỉ đang quấy đảo động thuỷ liêm mà còn đang đảo loạn cả đầu óc, tâm hồn!

“Hứa Vong Xuyên, Hứa Vong Xuyên, dùng sức, cầu xin anh, đừng ngừng lại!”

“Đến rồi?” Anh hổn hển dừng lại, cố ý kéo ra một khoảng cách, buộc cô phải nhìn xuống chỗ giao h.ợp của hai người có bao nhiêu d*m mị!

Hoa huy*t đều bị lột ra. Đỏ rừng rực, còn chẳng biết xấu hổ dính vào dương v*t to dài, cứ như sợ cự vật sẽ rút đi.

Hạt đậu đỏ sau khi bị cọ sát cũng đã sung huyết nổi lên. Chỗ nào cũng có nước, tất cả là mùi tanh tưởi.

Quá xinh đẹp, cô đã bị anh chơi thành cái dạng này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /212 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tù Nhân Của Bóng Tối

Copyright © 2022 - MTruyện.net