Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Vong Xuyên nhô ra ngoài một chút xíu, không nghĩ cô phun nhanh đến vậy, hay là mình cũng không nhịn nữa mà bắn theo nhỉ. Lần đầu tiên cắm tiểu huy*t đã không đeo bao, đối với xử nam mà nói thì đó là một sự kích thích quá lớn.
Anh cố gắng nhẫn nhịn để coi như hai việc này không có liên quan gì đến nhau, nhưng trong đầu tất cả là khuôn mặt tươi cười của Diệp Tịch Nhan và huy*t d*m của cô.
Cô như virus ký sinh trên người anh.
Hại anh đang là một người tốt đẹp thoái hoá thành người chỉ biết ôm dương v*t cứng rắn.
Tất cả suy nghĩ đều là làm sao để chơi ch*t cô.
Phát hiện Hứa Vong Xuyên lại không cho, Diệp Tịch Nhan thực sự tức giận, ôm lấy anh rồi khóc lóc thảm thương một hồi, “Anh làm tiếp đi để cho em sung sướng xem nào? Hứa Vong Xuyên, anh là đồ đàn ông cực kỳ ghê tởm…Chơi em, chơi em đi mà, người ta đã ngoan ngoãn mở rộng hai chân để cho anh chơi, sao anh dám, hu hu hu, hận ch*t anh…”
Nước mắt hoà với nước bọt chảy đến bả vai.
Tim anh cũng đau theo, chỗ nào còn dám làm bộ làm tịch, không ngừng hôn lên tóc cô, bàn tay thô ráp khẽ vuốt phía sau lưng, “Bé ngoan, đừng khóc, chồng sẽ cho mà, dùng đại nhục bổng đâm nhuy hoa đúng không, hiện tại đâm ngay đây? Nó đang cắn anh, yêu anh, em cũng yêu anh muốn ch*t đúng không?”
“A đúng đúng đúng.” “Rồi rồi, chiều em.”
“Hu hu hu…Huy*t nhỏ d*m đãng muốn đại nhục bổng của chồng đâm vào, huy*t nhỏ muốn phun, muốn ch*t, cầu xin chồng hãy dùng đại dương v*t chơi em đi. Người ta sinh con cho anh nhé? Hu hu…”
Khóc mới được hai câu.
Hứa Vong Xuyên đã ôm người, vừa đi vừa cắm. Anh vừa nhìn cô vừa mắng.
Nói cô không biết xấu hổ, kẹp ch*t anh rồi. Kẹp chặt như thế, d*m đãng như thế, sao không sớm mở rộng đùi cho anh cắm đi?
Cứ thích hành hạ anh cứng ngắc cả ngày không có chỗ dùng, đồ xấu tính!
Diệp Tịch Nhan bị chơi đến ch*t đi sống lại, bị con chó mắng mỏ nhưng chỉ biết ôm bờ vai anh cầu xin anh yêu thương.
Đi đến bên giường, Hứa Vong Xuyên nhổ côn th*t ra rồi mạnh mẽ đánh bôm bốp lên bờ mông tròn, đánh cho chung rung lên, thấy tiểu huy*t lại co rút kịch liệt, biết cô sắp lên đỉnh thì hung hăng cắm vào.
Cô vốn đang chua xót.
Không được hai nhát, đã thét chói tai rồi phun ra.
Tiểu huy*t gắt gao cắn lấy côn th*t to dài, nước phun ra như xả lũ, tuôn không ngừng nghỉ, giội thẳng vào đại quy đ*u. Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, cắn răng b.ắn ra tại chỗ, sướng đến mức hai chân phát run, da lưng rung động điên cuồng.
Cô càng muốn nghiền ép anh, anh càng điên cuồng chà đạp cô, phịch phịch phịch, cắm cắm cắm cho đến ch*t!
Diệp Tịch Nhan khóc ngất. Thật sự khóc ngất luôn.
Tiểu huy*t trong cơn cao trào vốn rất mẫn cảm, sao có thể chịu được trêu chọc, còn bị con chó lớn vừa làm vừa bắn, sướng đến ch*t luôn, hai bàn tay to nắm chặt eo, cô không có chỗ nào để trốn.
Mặc dù căn bản cũng không muốn chạy trốn.
Trong phòng khách sạn, chỉ nghe thấy những âm thanh bình bịch, như tiếng đóng cọc gỗ ở công trường. Nếu yếu ớt một chút thì chắc sẽ ngất rồi.
“Cục cưng…bắn vào nhé, a, chồng bắn vào hết đây… Tử c*ng có thấy căng đầy không, thật dễ chịu… Chồng có giỏi không?”
Mặc dù đã bắn xong nhưng đại nhục bổng chỉ mềm hơn một chút, vẫn có thể nhồi thật chặt vào huy*t nước, khẽ động là ngứa.
Diệp Tịch Nhan đã chảy cả nước bọt.
Toàn thân như ngâm trong suối nước nóng, khoan khoái không thể nói thành lời, mỗi lỗ chân lông đều thấy thư thái.
Thật sự là con chó to tài giỏi hình người. Khiến cô thật thoải mái—
Cô cưng chiều xoa mặt anh, “Làm giỏi lắm, cục cưng của em, em cực kỳ hài lòng.”
Hứa Vong Xuyên, “…”
Thấy anh kinh ngạc, Diệp Tịch Nhan nheo mắt, thở dài một hơi, ôm cổ Hứa Vong Xuyên rồi hôn anh. Môi cùng răng quấn lấy nhau, lưỡi cùng lưỡi chơi đùa với nhau, được cô hôn mà anh không thở nổi, tay chân cứng đờ.
Với một nụ hôn thôi.
Côn th*t đã nở to ra thêm một lần nữa, lại trở nên thô ráp xù xì như que hàn, cắm vào cơ thể mềm mại ngọt ngào của cô gái.
Diệp Tịch Nhan kêu một tiếng đau đớn, ngón tay đâm vào mũi anh. “Con chó xấu xa.”
“Cục cưng xấu xa.”
“Không được bắt chước cách nói chuyện của em.” Diệp Tịch Nhan bĩu môi.
Hứa Vong Xuyên ôm cô, đôi mắt chó hoang nhìn cô không chớp mắt, “Diệp Tịch Nhan, em đẹp quá.”
Qua cơn cao trào, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, xinh đẹp không gì sánh được. Huy*t thì đã mềm nhũn, tả tơi.
Một nhấp là lại ra nước, vẩy ra khắp nơi.
Dương v*t anh dài như vậy, cơ thể cô lại mảnh mai quý báu thế kia, nói cho ăn là cho ăn luôn không thừa một mẩu, còn nguyện ý để anh bắn vào trong tử c*ng, tinh d*ch của anh giờ vẫn đang lắc lư trong cơ thể cô.
Nếu như không uống thuốc, chắc cũng phải làm đôi song thai.
Cô thật tốt, là bé ngoan, là trái tim nhỏ, là miếng thịt mềm, là bình mật ngọt của anh.
Thật sự chỉ muốn ch*t trên bụng cô.
Mặt mũi Diệp Tịch Nhan nóng bừng, vừa bị chơi liên tiếp vài lượt đâu thể nào chịu nổi những lời tâm tình thật lòng của chú chó, mở đùi ra mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, miệng ngân nga những tiếng rên rỉ gãy vụn.
“Cục cưng ngoan, cởi váy xuống đi, chồng muốn ăn ngực.”
Hứa Vong Xuyên kéo chiếc khoá bên cạnh, dỗ dành cô cởi đồ ra. Diệp Tịch Nhan duỗi thẳng tay, tuỳ tiện lột ra.
Lột ra đến lúc chỉ còn chiếc áo ngực, ánh mắt chàng trai đăm đăm, côn th*t đáng sợ lại lớn thêm một vòng.
Diệp Tịch Nhan cởi nút, tuột áo ngực ra, dùng ngón tay giữa và ngón tay áp út kẹp vào núm v*, dưới ánh mắt chăm chú kia, tự an ủi mình.
Thỉnh thoảng còn vân vê một cái.
Khiến nụ hoa màu hồng dựng thẳng đứng lên. Người đẹp tự chơi ngực, quyến rũ cùng cực.
Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên bắt tay cô lại, giận dữ nói: “Không được bóp, chỉ có chồng được bóp thôi.”
“Người ta bóp vểnh lên cho chồng hút mà.” “… Ngực cục cưng có sữa sao?”
“Không biết.” Diệp Tịch Nhan hất tóc sang bên, ngửa chiếc cổ chi chít vết hôn, “Chồng hút đi sẽ biết.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");