Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hiếm khi có cơ hội thế này, Diệp Tịch Nhan mời hai người đi ăn thịt nướng.
Trong tiệm cơm, cô gái đeo tạp dề của quán, vừa nướng vừa bê đồ ăn, phục vụ ba người ăn no căng bụng, chẳng có dáng vẻ gì của thiên kim đại tiểu thư.
Triệu Quang Minh dần thả lỏng, cảm thấy cô cũng không ngứa mắt lắm. Trong buổi tiệc, uống thêm một chút rượu gạo, không kềm chế được nên cậu bắt đầu nói những chuyện lúc học ở đại học và câu chuyện kỳ quái gặp được trong phòng thí nghiệm.
“Con chuột bạch đã ch*t, thế mà khi dọn dẹp khử trùng lồng nuôi bỗng nhiên sống lại, cắn xé đồng loại!”
“Thật đấy, tớ tận mắt trông thấy. Con chuột kia đã sinh giòi, kinh lắm, đầu mất một nửa thế mà sống lại được! Tôi đã quay video định gửi cho thầy hướng dẫn, nhưng cuối cùng điện thoại bị mất. Về sau càng nghĩ càng không đúng thế là viết thư cho lãnh đạo nhà trường… Thật sự là buồn cười, một đám người không tìm nguyên nhân mà lại đuổi học tôi.”
Còn nói cậu có vấn đề về tâm lý.
Cưỡng chế đưa cậu đến bệnh viện tâm thần, nhốt nửa năm mới thả ra ngoài.
Sau khi ra ngoài anh không dám nói lung tung nữa, cụp đuôi đi học, sống trong nơm nớp lo sợ, chỉ sợ toàn bộ chuột sẽ bị biến dị hoành hành cả nước, đột nhiên từ cống chui ra cắn người.
Hai năm nay mới tốt hơn một chút.
Sau đó nhận Hứa Vong Xuyên làm đại ca, có cảm giác an toàn cực kỳ to lớn. Không sợ bạn học đánh.
Cũng không sợ bị chuột tập kích. Ăn ngon ngủ ngon.
Mỗi tội phải giúp đại ca làm bài tập, hơi đau tay.
Diệp Tịch Nhan như nghe thấy trong đầu ong ong vang vọng, dùng kẹp gắp đồ nướng cho cậu và hỏi: “Sao cậu chỉ sợ mỗi chuột, không sợ người ch*t sống lại, săn đồng loại cắn hai phát?”
Triệu Quang Minh:! Tôn Á bị doạ.
Trong khoảng chơi với cậu, cô biết Triệu Quang Minh không bị điên, là người bình thường, nên khá tin những lời nói của cậu ấy.
Nhưng tin là một chuyện.
Nghe thấy Diệp Tịch Nhan coi đấy là căn cứ, suy luận lớn hơn nữa, cả người cô nổi hết cả da gà.
“Tịch Nhan, cậu nói sao đáng sợ thế, làm sao lại giống như phim Zombie được.”
Triệu Quang Minh ôm đầu, trầm tư suy nghĩ, sắc mặt trắng bệch, “Những lời Diệp Tịch Nhan nói cũng có khả năng!”
Cái gì có khả năng, là sự thật đấy!
Thật là hài, hoá ra không phải thiên tai mà là do con người làm ra, con người đúng thật là không chơi ch*t mình thì không yên mà.
Ba người đều là học bá.
Chụm đầu nhỏ giọng thảo luận.
Hứa Vong Xuyên nghe không hiểu, cũng không có ý định giả bộ hiểu, nhận cái kẹp và kéo, chủ động nướng thịt.
Chỉ là lúc Triệu Quang Minh kích động định sán lại gần Diệp Tịch Nhan thì anh ta kéo cô gái về phía mình.
Diệp Tịch Nhan cũng không ngại, đặt mông ngồi lên đùi anh, tiếp tục chúi đầu giảng giải cho hai người, cố gắng kéo suy nghĩ của bọn họ sang khung cảnh của tận thế, sau đó nhắc nhở hai người từ bỏ ảo tưởng, tăng cường rèn luyện, chuẩn bị thật nhiều vật tư.
Thế giới đại loạn.
Dựa vào ai cũng phí công.
Hứa Vong Xuyên dùng rau gói miếng thịt nướng lại cho cô tay, tay khác thì vuốt ve dưới lớp váy.
Bọn họ nói đến lúc miệng lưỡi đắng khô thì đưa nước qua, chờ cô buồn đi tiểu thì đi theo vào một phòng vệ sinh, giống như cha ôm đứa nhỏ, mở hai chân cô ra, sau đó chờ cô tiểu xong sẽ không thèm nề hà gì mà cắm vào.
Nước tiểu trong veo đứt quãng.
Mỗi cắm là thêm một chút nước tiểu trào ra.
Tinh d*ch bắn vào lúc sáng giờ đã hoá lỏng tràn ra khắp nơi.
Anh ôm cái mông của cô, họng khàn đặc hỏi: “Muốn anh không?” Diệp Tịch Nhan che miệng gật đầu.
Hứa Vong Xuyên chọc vào chỗ sâu nhất, hôn lên tóc cô, “Là muốn anh, hay là muốn cái khác?”
Cô thông minh lại xinh đẹp.
Có thể nắm tay, hôn cái miệng thì cũng có thể coi mộng đẹp thành sự thật, vậy mà cả ngày hôm nay được làm t.ình cô, hiện giờ còn chơi trong nhà vệ sinh cũng không phản kháng lại.
Việc bất thường tất có trá.
Cô được lợi cũng nhưng anh cũng được hời.
Trong tất cả những con “thiểm cẩu”, chỉ Hứa Vong Xuyên anh nghèo đến vang dội vẫn có thể ăn người ta.
Diệp Tịch Nhan không ngừng lắc đầu, bị chơi dã man chỉ có thể nghển cô cầu xin tha thứ, “Muốn anh!”
“Nói thật!”
“Muốn anh làm chó của em.” “…”
Sự im lặng đến nghẹt thở, chàng trai quay đầu cười một tiếng, cắn vào tai cô, “Làm chó là có thể ôm em cả đời sao?”
“Ừm.”
“Thế thì Hứa Vong Xuyên làm chó cho Diệp Tịch Nhan, cả đời này.” Lúc đó Diệp Tịch Nhna chỉ biết mừng thầm.
Không hay biết rằng, có người nói được làm được, đến ch*t cũng không rời.
…
Sau thời gian đó.
Hứa Vong Xuyên thường xuyên bị thương.
Tiền kiếm được ngày càng nhiều, chỉ giữ lại phí sinh hoạt còn đâu giao hết cho cô.
Chưa kết hôn mà đã cầm tiền sinh hoạt của chó to, nói thật chứ, nằm duỗi thật sự quá sảng khoái.
Về sau sẽ là thời đại người ăn người.
Cô không ngại để anh luyên tập sớm chút, càn quét bảng hắc quyền so ra còn văn minh hơn đánh Zombie rất nhiều. Trong tình huống bình thường, song phương đều là nhân tố kiếm tiền, ông chủ chẳng muốn lấy mạng ai, không kiếm được tiền thì mỗi lần đánh xong võ sĩ đều được sắp xếp đến bệnh viện khám bệnh.
Đương nhiên, Diệp Tịch Nhan cũng đang an ủi chính mình.
Nếu không cần thiết, ai sẽ nguyện ý để bạn trai mình đi bán mạng? Cô rất tò mò, nói muốn đến tận hiện trường xem thi đấu.
Hứa Vong Xuyên không cho, nói quá bạo lực, chung quanh đều là dân anh chị, đôi khi trên đài còn chưa đánh xong, dưới đài đã liều mạng.
“Em chỉ đứng xem từ xa, thế cũng không được sao?” “…Không được.”
“Cầu xin anh cũng không được?” “Không được.”
“Liếm cho anh thì sao?”
Đang khoanh bừa vào bài thi, Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên quay đâu, “Liếm chỗ nào, nói rõ ràng.”
“Liếm của quý.”
Cô nháy mắt vài cái, tỏ vẻ chân thành.
Hứa Vong Xuyên hít mũi, hầu kết giật giật, tay cầm cây bút chì điền linh tinh vào bài thi, “Không được, quyền cước không có mắt, nhỡ đâu em thấy đau lòng xông lên thì làm sao?”
“Anh yên tâm, không có nhỡ đâu, em sợ ch*t lắm nên sẽ không xông lên đâu!”
- -----oOo------
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");