Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diệp Tịch Nhan nghe thấy những lời này thì càng ướt hơn. Mấy ngày rồi chưa được làm t.ình.
Quá nhạy cảm.
Chui trong ngực anh không dám ồn ào, sướng đến mức bấu chặt vào bờ mông anh, mỗi lần chiếc mông cử động dương v*t cắm vào sướng đến phát điên, nghênh đón rồi đưa đẩy tạo thành những tiếng vang kỳ quái.
Cô khóc lóc cầu xin, ” Anh dương v*t ơi, bắn nhanh đi, chờ chút nữa chị gái y tá nghe thấy tiếng bình bịch này lại vén chăn mền lên, nhìn thấy em kẹp chặt cây gậy của anh thì làm sao bây giờ? To như thế này chắc chắn chị ấy ghen tị ch*t mất!”
Hứa Vong Xuyên cắn vào cổ cô, không ngừng chuyển động. Khuôn mặt đỏ văng.
Dao động với tần suất của chiếc mô tơ khiến cô co giật, ngón chân cuộn lại, d*m thuỷ theo khe mông chảy lênh láng ra giường.
Tuyệt quá.
Con chó lớn muốn b.ắn ra.
Vừa nóng vừa cứng, đâm vào khiến cơ thể mềm nhũn, chỉ hận không thể biến thành bùn nhão vây lấy anh.
“A…a…”
Diệp Tịch Nhan không nhịn nổi, che miệng thở gấp.
Sự công kích dày đặc tập trung vào hoa tâm, da đầu cô tê dần rồi cô nhíu mày, miệng trào cả nước bọt, ôm lấy cổ anh hôn loạn lên.
“Chồng ơi, chơi em… Chơi em… Hu hu hu… sướng quá… Sao anh có thể chơi đến mức…a a… Bay… Hoa tâm muốn bay…”
Hứa Vong Xuyên giữ chặt mông cô. Dùng sức hơn nữa.
“Muốn ra?”
“Muốn!”
“Ngoan, nói lời dễ nghe dỗ anh đi, dỗ tốt thì phun hết vào cho em… Một giọt cũng không chừa… đổ đầy…vào hồ mật dịch…”
Diệp Tịch Nhan nhớ nhung cảm giác tinh d*ch bắn vào trong, cơ thể giật giật, giọng vừa mềm vừa quyến rũ, “Hứa Vong Xuyên, cho em… Chó lớn phải biết nghe lời chứ, rót hết vào huy*t nhỏ của chủ nhân đi… Tinh d*ch đáng ghét vào đi, người ta… A, muốn toàn bộ chỗ tinh d*ch khó ngửi đó phun vào.”
Hứa Vong Xuyên đỏ mắt hôn cô. Bóp mạnh bờ mông tròn.
Còn hận không thể bóp nát no. “Nâng mông lên, nhận lấy.”
Diệp Tịch Nhan thẳng lưng, cơ mông thít chặt, bụng dưới cũng căng cứng, cứ duy trì như vậy, chịu đựng những lần đóng cọc mạnh mẽ của người đàn ông, mấy lần cuối cùng vừa nặng vừa sâu, không ngừng chơi khiến cô phải bật khóc.
Cô run lên như cầy sấy.
Cảm thấy bông hoa non nớt sắp bị hành nát bét thì lập tức cắn răng, túm chặt đầu v* của mình, vừa nhào nặn vừa phun ra.
D*m thuỷ tưới ướt quy đ*u. Đâm cái là nước bắn tung toé.
Hứa Vong Xuyên phi như điên rồi nhe răng trợn mắt phụt vào.
Bắn xong, mông vẫn còn thẳng băng, hiển nhiên là do quá yêu thích huy*t nhỏ, chơi mãi vẫn nghiện.
“Cục cưng, anh vẫn muốn nữa.” “Không cho.”
“Em khốn nạn thế, không cho lão tử ăn no.” “Em khốn nạn đấy… A!”
Hứa Vong Xuyên nhổ kim truyền, chui vào trong chăn, gục đầu liếm láp tiểu huy*t d*m đãng đang nát bấy.
Liếm hết chỗ d*m thuỷ, kể cả chỗ trào ra giường cũng không buông tha. Nếu không phải sợ hút vào chỗ tinh d*ch của mình, chắc còn cạy mở mút tận đến hoa tâm.
Diệp Tịch Nhan không đẩy ra được.
Đành trơ mắt nhìn anh vung vẩy đại nhục bổng trĩu nặng, lắc lư trước mặt cô. Lỗ đít màu nâu co rúc từng cơn.
Mông vểnh khêu gợi, da thịt săn chắc màu mật ong bóng loáng, mịn màng không kém phụ nữ, phối hợp vời vòng eo chó đực đầy gợi cảm.
Anh đã không biết xấu hổ liếm cô. Thì cô chơi trứng của anh.
Vượt qua cái bàn toạ cứng rắn, xoay vòng tìm đến hai viên trứng chim, nhào nặn một phen.
Thỉnh thoảng còn tét vào mông anh. Đánh bôm bốp khiến nó phải rung lên.
Rồi lại túm lấy dương v*t đang mềm rũ đã co lại như chiếc chày gỗ lủng lẳng giữa háng.
“… To thật.”
Nó còn nảy lên nảy xuống, nhìn rất thú vị.
Diệp Tịch Nhan tuốt lớp da ngoài, để lộ quy đ*u, còn đùa nghịch tuột hai phát. Hứa Vong Xuyên khẽ run lên, trực tiếp bắn tinh d*ch ra ngực cô.
Dính như cháo, mùi còn rất gay.
Cô há mồm ngậm quy đ*u, còn chưa biết mút thế nào thì chàng trai đã bắn đầy miệng. Diệp Tịch Nhan không kịp nôn ra, tinh d*ch tràn đầy khoang miệng, thậm chí còn trào lên cả mũi.
Cô ho khan hai tiếng. Nghẹn ngào.
Chân đạp lung tung.
Hứa Vong Xuyên dọn dẹp sạch sẽ bắp đùi của tâm can bảo bối thì quay ra dỗ dành cô, “Đừng khóc, cục cưng ngoan… Là do chồng chơi xấu, chưa hỏi gì đã bắn vào miệng cục cưng, nghẹn à?”
Diệp Tịch Nhan gật đầu, đưa tay móc ra.
Hứa Vong Xuyên giữ chặt tay cô lại, miệng chẹp chẹp: “Không cho nôn ra, nuốt hết xuống cho lão tử.”
Diệp Tịch Nhan:! Chó ch*t.
Đổi mặt còn mượt hơn cả tơ lụa thế sao?! Dường như cũng biết cô bị sợ.
Hứa Vong xuyên sáp lại, duỗi ngón tay, gom góp chỗ tinh d*ch trào ra, đút hết vào miệng Diệp Tịch Nhan.
Ngón tay thô ráp vuốt ve bờ môi.
Thấy cô nuốt hết mới cúi người hôn xuống. “Ngon không? Hửm?”
“Tanh…”
“Tanh cũng phải ăn, miệng dưới không ăn hết thì miệng trên phải ăn nốt… Miệng nhỏ nào cũng là cái bao cho dương v*t và lọ đựng tinh d*ch của anh. Dám không ăn, anh sẽ nhốt bảo bối ở nhà, ngày nào cũng làm, mang thai cũng làm, làm đến lúc con chào đời thì thôi.”
“…A”
“Thích nghe những lời này?”
Hơi thinh thích, nhưng Diệp Tịch Nhan còn lâu mới nhận. Cô quay đầu đi, bờ môi hồng hồng sưng lên.
Nghĩ đến chiếc miệng nhỏ quật cường này vừa mới ngậm quy đ*u của anh, Hứa Vong Xuyên lập tức không chịu nổi.
Túm lấy cái v* mà đùa bỡn.
Tay khác moi móc huy*t nhỏ, “Cục cưng à, cục cưng ơi…” Diệp Tịch Nhan kẹp chặt ngón tay thô ráp.
Cái mông vặn vẹo khó chịu.
Hỏng rồi, lại muốn bị chơi, nghiện đại dương v*t rồi…
Hứa Vong Xuyên móc lấy móc để, ngón tay còn ấn vào nhuy hoa, xoay tròn. “Muốn phun tiếp?”
Anh biết rõ còn cố hỏi.
Diệp Tịch Nhan khẽ run rẩy, chưa kịp lên tiếng thì anh đã nhanh tay rung rung tay kích thích nhuy hoa.
Hại cô muốn phun ra luôn.
Cơ thể mảnh mai co rút, run lên từng cơn. “Hứa Vong Xuyên… Đừng…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");