Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử
  3. Chương 88
Trước /117 Sau

Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử

Chương 88

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dâm thuỷ nóng bỏng tưới lên dương v*t, Tông Bách vốn đã nhẫn lại nhưng không thể chịu được nữa, bị kích thích như thế này khiến cảm giác muốn bắn dâng trào, anh khép đùi cô lại, dương v*t chen vào giữa kẽ chân, càng thọc vào rút ra mạnh hơn nữa.

Bạch Phù cảm giác sức lực của mình đang dần cạn kiệt, để mặc anh nắm giữ hai chân ra ra vào vào.

Gần khoảng một trăm cái, quy đầu căng cứng, anh đưa tay chặn lại, tinh dịch hoàn toàn bắn ở trong lòng bàn tay.

Tông Bách thở hổn hển, cầm lấy khăn giấy lau sạch bàn tay, chuẩn bị giúp cô rửa sạch.

Bạch Phù đẩy tay anh ra, buông làn váy hỗn độn xuống, cúi đầu nói: “Miệng vết thương còn lại cậu tự xử lý đi.”

Làn váy vừa mới cọ qua mép chân anh thì đã bị anh chặn lại.

Bạch Phù hít một hơi thật sâu quay đầu lại: “Còn có chuyện gì nữa?”

Tông Bách dùng đầu ngón tay móc chiếc quần lót ren trên ghế sô pha lên, thiết kế chạm rỗng chỉ có một lớp vải lụa dưới đáy, khó khăn lắm mới có thể che khuất được nơi riêng tư, nhưng bây giờ nó đã ướt đẫm.

“Này, quần lót của cậu.”

Vệt ửng hồng sau cao trào vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt, ngay lập tức lan ra.

Bạch Phù vội vàng bước đến cầm, thậm chí còn không quay đầu lại đi vào phòng.

Tông Bách cúi đầu, ngón tay cái và ngón trỏ vân vê với nhau, lòng bàn tay trơn ướt trở nên nhớp nháp, giống như có thể cảm nhận được huyệt đạo mềm ấm của cô.

Anh khẽ mỉm cười, ngước mắt lên nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, sự dịu dàng nơi đáy mắt biến thành thực chất, dần dần trở nên kiên định.

Bạch Phù cho rằng cả người dính nhớp sẽ khiến mình không thể ngủ được, nhưng không ngờ vừa mới lên giường đã chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ dậy đã là hơn năm giờ sáng.

Cô ra khỏi phòng, Tông Bách đang nằm trên ghế sô pha ngủ say, không biết có phải là ảo giác của cô không, trải qua một đêm, những vết thương trên mặt đều đã bầm tím, ngũ quan trẻ trung ban đầu thêm một chút cứng rắn.

Cô khựng lại một chút, xoay người nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong xuôi mới bắt đầu làm bữa sáng.

Tông Bách bị mùi thơm thức ăn đánh thức, anh vuốt vuốt tóc ngồi dậy, đi đến trước bàn ăn kiểm tra trước.

Xôi nếp than, bánh khoai mỡ óc chó, hoành thánh tôm.

Chỉ riêng màu sắc và mùi hương này thôi đã khiến ngón trỏ người ta chuyển động.

Lúc này Bạch Phù bưng một cái chén đi đến, anh vô cùng tự giác quay người đi đánh răng rửa mặt.

Bạch Phù tuân thủ theo thói quen ăn uống ở nhà, bữa sáng phải đầy đủ, bữa trưa ăn đủ chất, buổi tối phải ăn ít, mỗi một bữa cơm đều phải thực hiện nghiêm túc.

Sau khi ăn sáng xong, hai người sóng vai nhau đi học.

Bạch Phù thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh một cái, người vừa mới thổ lộ với cô vào tối hôm qua, hôm nay ngoại trừ tràn ngập năng lượng ra thì hình như cũng không có gì khác so với ngày thường.

Haiza, đàn ông mà.

Lớp một ở tầng 4, lớp mười ở tầng 3.

Theo suy đoán của mọi người thì lớp chọn không thể bị quấy rầy, càng ở cao càng yên tĩnh.

Tông Bách nhìn theo cô đi lên lầu, sau đó xoay người lại vào lớp mười tìm lớp trưởng.

“Lớp trưởng, nhờ cậu một chuyện, có thể lấy giúp tôi một bộ sách từ lớp 10 đến lớp 12 được không?”

Lớp trưởng lớp mười cho rằng mình đã nghe nhầm, đẩy chiếc kính cận ở chóp mũi lên đến mắt: “Anh Bách, anh không nói đùa đấy chứ?”

Tông Bách nhướng mày: “Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa sao?”

“Tôi đi tìm sách cho anh ngay!” Lớp trưởng ngoan ngoãn nở nụ cười, xoay người lại chạy nhanh như chớp.

Khi Lưu Kim Đạt và Vệ Kiệt Nhạc đến lớp học thì phát hiện anh Bách của bọn họ suýt chút nữa đã bị chôn vùi trong đống sách.

Lưu Kim Đạt duỗi cố ra: “Anh Bách? Anh đang làm gì vậy?”

“Ký tên, nói không chừng nhiều năm sau quyền sách này sẽ đáng giá ngàn vàng đấy.”

Ngòi bút của Tông Bách không hề ngừng lại, ngòi bút lướt đi như rắn, trên chỗ trống trang sách để lại chữ ký xinh đẹp của anh.

Lưu Kim Đạt và Vệ Kiệt Nhạc tin là thật, lần lượt lấy giấy ra muốn anh ký nhiều thêm mấy cái, nhưng lại bị Tông Bách đuổi đi như đuổi ruồi bọ.

Sau khi tan học vào giữa trưa, Tông Bách xuất hiện trong quán cắt tóc.

Tony, người đã cắt tóc cho anh được năm năm, quen thuộc tiếp đón: “Anh Bách muốn cắt kiểu gì? Rukawa Kaede? Long mã? Hay là tham khảo mấy kiểu thịnh hành nhất ở Hàn Quốc trong khoảng thời gian này?”

Tony run rẩy buộc tạp dề: “À phải rồi, có muốn nhuộm màu không? Màu xanh lục thì sao? Nó đang rất thịnh hành gần đây.”

Tông Bách: “… Không cần, cắt ngắn là được.”

“Ngắn cỡ nào?”

“Kiếu nghiêm túc học tập đó.”

Quảng cáo
Trước /117 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net