Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 54-1: Trực tiếp kéo cô lên đùi mình…
Chỉ là, Giang Thiếu Huân đồng ý đề nghị ngây thơ của Đâu Đâu, lại làm cho Trường Hoan một lần nữa kinh ngạc.
Hai người ngồi lên xe, Giang Thiếu Huân giúp Đâu Đâu cài dây an toàn, liền khởi động xe, trực tiếp đụng vào xe của Trường Hoan, cú va chạm này khiến nỗi lòng còn đang băn khoăn của Trường Hoan nháy mắt biến mất, cô cắn răng trừng mắt liếc nhìn Giang Thiếu Huân đang nhếch môi cười một cái, bắt đầu phản kích.
Tiếng cười của Đâu Đâu vang đi rất xa, Trường Hoan cũng cười không ngừng, chơi đùa đến đầu chảy đầy mồ hôi, đến cả vẻ mặt Giang Thiếu Huân cuối cùng cũng tràn đầy ý cười, giấu cũng giấu không được.
Trong lúc ba người đang vui cười thoải mái, một chiếc camera trong góc nọ đang nhắm vào họ, nhưng không ai phát hiện.
Cả buổi chiều, Đâu Đâu muốn chơi trò gì, Nhiếp Trường Hoan và Giang Thiếu Huân đều chơi cùng cậu, mỗi khi Giang Thiếu Huân hoặc là Trường Hoan không muốn đi cùng, Đâu Đâu sẽ dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn về phía hai người bọn họ, mà ánh mắt này, Trường Hoan căn bản không thể kháng cự, đến cả Giang Thiếu Huân cũng không nhẫn tâm từ chối, bởi vậy, nhóc con này chơi đến quên cả trời đất…
Cuối cùng khi rời khỏi công viên trò chơi, Trường Hoan than mệt, Đâu Đâu lúc ăn kem liền ngủ mất, Trường Hoan nhìn thấy ngoài miệng của Đâu Đâu còn dính kem, liền dịu dàng lau đi, lại giúp cậu bé đắp lên một tấm chăn mỏng.
Cô làm xong tất cả, mới nhẹ giọng nói với Giang Thiếu Huân, “Cảm ơn anh, anh tư, hôm nay Đâu Đâu thật sự rất vui.”
Giang Thiếu Huân nhìn cô, vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô, kéo lên đùi mình, hỏi một câu, “Em có vui không?”
Trường Hoan ngẩn ra, một lúc lâu mới gật đầu, “Vui.”
Hôm nay, là một ngày vui vẻ nhất trong những năm nay, thời điểm chơi trò chơi, nhiều lúc khiến cô cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy bọn họ giống một nhà ba người vậy.
Hóa ra sâu trong nội tâm của cô đã khát vọng có thể có được một gia đình yên ổn, có thể chắn gió che mưa cho cô.
Đây vốn là điều đơn giản, bình thường nhất trong cuộc sống, nhưng cô lại không cho Đâu Đâu được điều này, nghĩ đến sau này, Đâu Đâu sẽ dần dần lớn lên, có phải thằng bé cũng sẽ muốn có một người cha, một gia đình đầy đủ hay không?
Trường Hoan đau lòng vô cùng.
Giang Thiếu Huân tựa như đã nhận ra cảm xúc biến hóa của cô, nhưng anh không nói gì, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, “Về sau rảnh rỗi, chúng ta lại dẫn Đâu Đâu ra ngoài chơi.”
Mũi Trường Hoan chua xót, nước mắt thiếu chút nữa liền rớt xuống.
Giang Thiếu Huân, anh thật sự không cần làm vậy, dù sao, Đâu Đâu không có quan hệ gì với anh…
Lúc Trường Hoan và Đâu Đâu về nhà, đúng lúc Thẩm Bội Nghi cũng mặt mày hớn hở cầm theo hai túi quần áo cùng ông Trịnh trở về, vừa lúc thấy Trường Hoan ôm Đâu Đâu đi xuống từ một chiếc xe đắt tiền.
Tuy rằng đã tối, Thẩm Bội Nghi vẫn nhìn ra, đây chẳng phải là chiếc xe đỗ ở ngoài nhà của bà hôm ông Trịnh bị thương đấy sao, chẳng lẽ, Trường Hoan đã bắt đầu một đoạn tình cảm mới?
Thẩm Bội Nghi muốn nhìn cho rõ người trong xe thì Trường Hoan lại bế Đâu Đâu đưa cho Thẩm Bội Nghi, làm nũng nói, “Mẹ, hôm nay con mệt chết rồi…”
Giang Thiếu Huân bên trong xe nghe thấy câu nói nũng nịu mềm mại này của Trường Hoan, trong không khí còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt của cô, anh không khỏi có chút buồn bực, hình như cô chưa bao giờ làm nũng với anh như vậy.
“Trường Hoan, là bạn của con hay là… Người ta còn đặc biệt đưa con và Đâu Đâu về, mời anh ta ở lại ăn bữa cơm đi…” Thẩm Bội Nghi vừa mới nói xong, chiếc xe kia đã nhanh chóng rời đi, Thẩm Bội Nghi không khỏi tiếc nuối, “Còn chưa nói cảm ơn người ta đâu…”
Trường Hoan thấy xe rời đi, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Chỉ là một người bạn đúng lúc đi ngang qua mà thôi.”