Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 56-2: Cút sang một bên đi! 2
Người đàn ông trước mắt này ngay cả người cha Nhiếp Tuân của cô ta cũng muốn nịnh bợ, mà Nhiếp Trường Tình lăn lộn giới giải trí bao lâu nay làm sao lại không biết anh là ai?
Người mà ngay cả gặp một lần cũng không có cơ hội, hiện giờ lại đứng trước mặt cô ta, còn nắm lấy cổ tay cô ta, Nhiếp Trường Tình chỉ cảm thấy tim sắp vọt ra ngoài…
“Có chuyện gì thế này?” Giang Thiếu Huân giống như không có việc gì mà nhìn chiếc di động bị ném trên mặt đất.
Trường Hoan vội vàng nhặt di động lên, lại ngạc nhiên phát hiện, di động vẫn hiện lên cuộc trò chuyện, lòng cô không khỏi căng thẳng, vừa rồi những lời mà Lục Hướng Viễn nói, đều bị anh nghe thấy rồi…
Nhiếp Trường Tình không biết quan hệ giữa Giang Thiếu Huân và Nhiếp Trường Hoan, cô ta nhìn người đàn ông cao cao tại thượng không thể với tới trước mặt, tròng mặt xoay chuyển, nũng nịu cười, “Anh Giang, tại sao anh lại ở đây? Chẳng qua tôi và chị gái có chút mâu thuẫn nhỏ…”
Giang Thiếu Huân không để ý tới Nhiếp Trường Tình, buông tay cô ta ra, lại nhìn về phía Trường Hoan, hỏi lại lần nữa, “Sao lại thế này?”
Đôi mắt của Trường Hoan nhìn chằm chằm mũi chân mình, lòng cô giống như bị sợi bông quấn lấy, nói thật, mãi cho đến giờ phút này, cô vẫn không muốn Giang Thiếu Huân nhúng tay vào việc này.
Trước mặt Lục Hướng Viễn còn có thể lừa anh ta, nói đây là người đàn ông của cô, nhưng mà rõ ràng Nhiếp Trường Tình biết thân phận của Giang Thiếu Huân, làm sao tin tưởng “anh Giang” cao cao tại thượng như thế lại đi coi trọng cô?
Sợ là Nhiếp Trường Tình sẽ phát điên mà muốn hãm hại cô hơn, nếu về sau Giang Thiếu Huân bắt đầu chán cô…
Tưởng tượng đến chuyện này, trái tim Trường Hoan đau đớn vô cùng, cô ngước mắt nhìn về phía Giang Thiếu Huân, nghĩ nếu anh đã nghe được cuộc trò chuyện, như vậy cô còn gì phải giấu giếm nữa?
“Bọn họ chụp ảnh em, còn uy hiếp em muốn phát tán ảnh này ra…”
Quên đi, vẫn nên nhanh chóng giải quyết chuyện này, bất kể như thế nào, ảnh chụp không thể bị truyền ra, cô cũng không thể để cho người ngoài biết, bên cạnh cô luôn có một đứa con.
Là một nghệ sĩ, có rất nhiều điều thân bất do kỷ*, đừng nói là một đứa trẻ không rõ danh tính, cho dù là tin đồn bóng gió đều có thể bị bôi đen, Trường Hoan thật sự không muốn bị cuốn vào phiền toái.
*Thân bất do kỷ: Ý nói con người nhiều khi phải làm những điều mình không muốn, hoặc buộc phải làm những điều mình không mong muốn.
Trường Hoan không hề biết rằng việc cô thẳng thắn tố cáo như vậy lại lấy lòng Giang Thiếu Huân, đôi mắt thâm thúy của người đàn ông cũng ẩn hiện ý cười, nếu không phải là địa điểm không thích hợp, anh thật muốn kéo cô lại hôn một cái.
Nhìn cô với đôi mắt chứa ý cười, Giang Thiếu Huân cảm thấy tâm tình sung sướng, Nhiếp Trường Hoan như vậy khiến người ta yêu thích hơn.
Nhiếp Trường Tình nhìn Trường Hoan giống như nhìn một kẻ ngốc, đầu óc Nhiếp Trường Hoan toàn bã đậu sao, lại dám nói trước mặt anh Giang như vậy, chẳng lẽ chị ta nghĩ rằng nói như thế sẽ khiến anh Giang ra mặt cho chị ta sao?
Lòng Nhiếp Trường Tình nghĩ như vậy, lại đi lên trước mấy bước, đẩy Nhiếp Trường Hoan ra một cách khôn khéo không để ai biết, mắt cô ta bắt đầu đong đưa, cố ý giả bộ ngây thơ trong sáng nhìn Giang Thiếu Huân, đưa cổ tay bị nắm đỏ ra, điềm đạm đáng yêu mở miệng, “Anh Giang… Anh xem, vừa rồi anh làm tôi đau đó…”
Giang Thiếu Huân chán ghét liếc cô ta một cái, “Cút sang một bên đi!”
Nhiếp Trường Tình xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống, Lục Hướng Viễn đứng một bên lại nhịn không được cười lạnh.