Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
Khi Mạnh Phiên trở lại lớp học, liền kể việc trong văn phòng cho Phí Chuẩn nghe. Phí Chuẩn đối với đề nghị thăm hỏi gia đình kia, dở khóc dở cười. Anh cảm thấy Mạnh Phiên đối với chuyện tình cảm của anh trai mình khéo còn để bụng hơn đứa em ruột là anh.
"Nhưng anh cảm thấy Lăng lão sư hẳn là sẽ không đến thăm hỏi gia đình anh." Phí Chuẩn phân tích.
Mạnh Phiên vỗ vỗ anh, thở dài: "Cố gắng hết sức, nghe theo thiên mệnh. Dù sao cái chính vẫn là phụ thuộc vào Phí đại ca thôi, cứ theo kiểu của ảnh thì một tháng gặp Lăng lão sư một lần cũng khó đấy."
Phí Chuẩn: ...
Thật luôn, anh cũng không biết đại ca ngượng ngùng cái gì, vì sao không chủ động hẹn gặp người ta?
Lúc này, điện thoại di động của Phí Chuẩn rung lên, anh cả đã nhịn cả đêm cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho anh.
Phí Thừa: 【 Tối qua thế nào? Anh thế nào lại nghe nói em mang Tiểu Phiên đi KTV, rồi còn đánh con trai Mao gia? 】
Phí Chuẩn nhìn tin nhắn mà không nhịn được cười, đại ca thật là vì chuyện tình cảm của đệ đệ mà rầu thúi ruột, thật có thể nhẫn a! Rõ ràng rất để ý tờ giấy nhỏ kia, thế nhưng trước tiên vẫn phải hỏi han quan tâm một chút đến anh cùng Mạnh Phiên.
Trước khi anh kịp trả lời, Phí Chuẩn lập tức lại gửi thêm một tin nhắn khác.
Phí Thừa: [Tiểu Phiên đánh bằng tay nào? Có đau không? Có ảnh hưởng đến việc viết trên lớp không? Nếu em ấy bị thương, nhớ rõ chút nữa đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra. 】
Phí Chuẩn: ...
Phí Thừa: [Nói với tiểu Phiên, đừng sợ, Phí gia có thể giải quyết được. 】
Phí Chuẩn: ...
Không thể nhịn được nữa, Phí Chuẩn trả lời: [Đại ca, sự quan tâm và bá đạo của anh, nếu dùng trên người thầy Lăng, còn sợ gì không theo đuổi được người ta nữa? 】
Phí Thừa: 【 Nghe khẩu khí này của chú, vụ tờ giấy nhỏ của anh hẳn là có biến? 】
Phí Thừa: 【 Cớ gì? Vì chú cùng Tiểu Phiên truyền giấy, nên em ấy không cao hứng sao? 】
Việc đánh chữ quá rắc rối, vì vậy Phí Chuẩn liền trực tiếp gửi tin nhắn thoại nói với anh cả của mình về tình hình ngày hôm đó.
Thật lâu sau, Phí Thừa chỉ gửi một câu: 【 Hài tử làm việc vẫn là không đáng tin cậy, thế nào mà lại để chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy vậy? Khó trách Lăng Di không cao hứng. 】
Phí Chuẩn dở khóc dở cười đưa Mạnh Phiên xem, cả hai đều không nhịn được cười.
Cho dù không để cho chủ nhiệm nhìn thấy, thì lần đầu truyền giấy cho người ta đã kêu người ta gả cho mình, cũng thực sự là quá nôn nóng rồi thây?
"Nhưng anh cảm thấy ý tưởng này của anh cả cũng không tệ lắm, xem tình huống của thầy Lăng hẳn cũng là nhà có tiền ở Giang thị, bị bắt liên hôn thương nghiệp cho nên mới chạy đến Hoa thị. Anh cả chỉ cần thẳng thắn nói ra, biện pháp giải quyết này chưa chắc đã không được."
Cơ mà anh nói thì nói vậy thôi, nhưng Phí Chuẩn từ trước đến nay cũng chưa từng yêu đương, nên thật sự không biết phải tư vấn thế nào cho anh ấy. Chỉ có thể phụ họa, liên tục xin lỗi, nói là chính mình làm việc không đáng tin cậy, sẽ thay đại ca tiếp tục chú ý thầy.
Tiết học đầu tiên vào buổi sáng là tiếng Anh, thời điểm Lăng Di bước vào như đang có tâm sự nặng nề, khi đứng trên bục đọc sách giáo khoa, còn liếc mắt nhìn Mạnh Phiên cùng Phí Chuẩn một cái.
Mạnh Phiên chú ý tới, trong lòng kinh ngạc một chút, trộm viết tờ giấy nhỏ cùng Phí Chuẩn nói chuyện.
Phí Chuẩn quan sát một lúc, cảm thấy đề xuất thăm hỏi gia đình của Mạnh Phiên có thể thực sự trở thành sự thật.
Khẩu ngữ tiếng Anh thường ngày của Lăng Di phi thường dễ nghe lại ôn nhu, nhưng hôm nay, thầy ấy nói rất nhanh, như thể đang nóng lòng muốn dạy cho xong lớp này, thậm chí lúc viết lên bảng đen, phấn trên bảng cũng lọc cọc lọc cọc một cách thần tốc.
Học sinh nhất ban không biết hôm nay Lăng Di ăn phải khẩu pháo gì, sợ tới mức không người nào dám làm việc riêng, ngồi đến đoan đoan chính chính, thẳng tắp.
Giữa giờ học, điện thoại của Lăng Di rung lên.
Ngày thường, thầy sẽ cúp máy nếu điện thoại di động reo khi vào lớp, nhưng hôm nay lại chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại như thể muốn ăn thịt người qua màn hình.
"Cái kia...... thầy ơi, nếu có việc thì thầy cứ đi xử lý trước đi ạ, chúng em sẽ ngoan mà." Không biết là ai, thật cẩn thận mà nói một câu.
Các học sinh khác trong lớp cũng phụ họa lên, thời điểm Lăng Di trở lên biến thái thật sự rất là hung, tuy rằng hôm nay không phải hung với bọn họ, nhưng vẫn rất là đáng sợ.
Cầu một tiết tự học.
Lăng Di mặc kệ, cúp điện thoại, trên bảng đen tiếp tục viết.
Nhưng trong vòng ba đến năm phút, bên ngoài tòa nhà dạy học đã vang lên âm thanh tranh chấp.
"Hiệu trưởng Lưu! Thật sự là không còn biện pháp nào. Hôm nay chúng tôi nhất định phải gặp được con trai mình!"
"Việc ở nhà không thể chờ được! Hiệu trưởng Lưu, trường trung học cơ sở số 7 của ông có nhiều giáo viên giỏi như vậy, thiếu một người thì đã sao!"
Phí Chuẩn ngồi bên ngoài cửa sổ, liếc nhìn ra bên ngoài, đó là một cặp vợ chồng trung niên hoa phục tây trang, lộ ra khí chất giàu có, mặt mày cũng rất giống Lăng Di.
"Nửa sau của giờ học, đem những từ vừa rồi học hết, buổi chiều viết chính tả, lớp trưởng để ý kỷ luật lớp."
Lăng Di ngắn gọn dặn dò vài câu, không cầm sách vở trên bục giảng, chỉ cầm điện thoại di động, mang theo một thân khí lạnh ra khỏi phòng học.
Lúc anh chưa đi xa, trong lớp còn chưa dám có âm thanh gì, chờ anh đi xa rồi, trong phòng học lập tức sôi trào lên.
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế! Tớ chưa bao giờ thấy thầy Lăng tức giận như vậy đâu!"
"Tớ thấy bên ngoài giống như có người tìm thầy, hình như là cha mẹ thầy á."
"Nghe nói bố mẹ thầy ấy muốn đưa thầy về nhà, nói rằng cơ nghiệp trong nhà không thể chờ được. Khiếp, không ngờ đấy."
"Mẹ kiếp, đây không phải giống như trong truyền thuyết sao? Không hảo hảo dạy học, liền phải về nhà kế thừa gia tài bạc tỷ?"
"A a a! Tuy rằng Lăng lão sư có đôi khi thực biến thái, nhưng tui vẫn thích thầy ấy dạy chúng ta lắm, đừng đi mà!"
Lớp học ồn ào, lớp trưởng chỉ đơn giản là ngồi trước bục giảng để xử lý kỷ luật, đe dọa ai cứ mất trật tự sẽ trực tiếp viết lại tên đưa cho Lăng lão sư.
Hiệu quả tức thì.
( Đây là kết quả của việc lớp trưởng bất lực trong việc nhắc nhở tử tế rồi á, may mà bọn nó còn biết sợ chứ không lớp trưởng cũng chỉ có thể hò hét trong vô vọng mà thôi :v )
Phí Chuẩn không quan tâm đến những lời đàm tiếu, ngay lập tức gửi một tin nhắn cho Phí Thừa.
Phí Thừa: [Đại ca, cha mẹ của thầy Lăng đuổi tới, khả năng muốn dẫn thầy trở về liên hôn. Đến mau, bá đạo lên, không còn thời gian ngây người nữa đâu! 】
Phí Thừa: [Đã nhận. 】
Mười phút sau, khi Phí Chuẩn nhận được tin anh cả của mình đã đến, tức khắc không còn tinh thần học bài nữa.
Anh luôn lo lắng rằng anh cả sẽ làm rối tung mọi thứ.
Dứt khoát đóng sách lại, Phí Chuẩn đứng dậy, kêu bạn cùng bàn cho anh ra nhờ, rồi vội vàng ra khỏi lớp.
Ngay khi bước ra ngoài lớp học, anh lại xoay người nhìn vào trong phòng học xem xét, đối với Mạnh Phiên vẫy vẫy tay, cười hỏi: "Đệ nhất, muốn cùng nhau trốn học không?"
Mạnh Phiên nhìn anh như vậy liền biết, nhất định là Phí đại ca tới rồi.
Trốn học á ... Cậu chưa từng làm chuyện như thế này bao giờ, không thể giải thích được mang theo một chút cảm giác cấm kỵ mà học sinh giỏi không dám động vào, kích...... kích thích!!
Căn bản không cần bạn cùng bàn nhường đường, sau một hồi Mạnh Phiên sững người, cậu liền hướng Phí Chuẩn hì hì cười, một tay chống mặt bàn, trực tiếp nhảy khỏi chỗ ngồi.
"Đi!"
Bạn học cả lớp:???!!!
Hạng nhất và hạng nhì lớp đều muốn trốn học rồi? Bọn họ cũng có chút ngo ngoe rục rịch thế làm sao bây giờ?
"Lớp trưởng! Cậu không quản à? Cậu cũng không thể tiêu chuẩn kép như thế chứ!"
"Nếu cậu đã tiêu chuẩn kép rồi, thì tiêu chuẩn kép với chúng tôi nữa đi!"
Mạnh Phiên kéo tay Phí Chuẩn đã vui vẻ chạy xa vài mét, nghe được nhất ban giống như đang cãi cọ ồn ào, liền vòng lại, hướng vào trong phòng học liếc mắt một cái, làm dấu im lặng.
"Suỵt —— yên lặng nào, mau học đi, buổi chiều còn viết chính tả đấy!"
Chính mình trốn học nhiều nhất là bị phạt một chút thôi, cơ mà nếu là cầm đầu mang theo nhiều người trốn học thế này, thì tội lỗi lớn hơn nhiều nhá!
Không đợi các bạn học phản ứng, Mạnh Phiên lại nhanh chóng chạy tới cửa lớp.
Lớp trưởng trên bục giảng giang hai tay nói: "Nếu bây giờ không học thuộc lòng, buổi chiều còn làm bài được không? Nếu thấy mình có thể, thì cứ việc đi theo đi."
Học sinh nhất ban: ...
Thật không có thiên lý mà, ngoan ngoãn cúi đầu học bài.
Vì cả cha mẹ của thầy Lăng đều đã đến gặp hiệu trưởng Lưu nên phỏng chừng phải đang ở trong văn phòng của hiệu trưởng, Phí Chuẩn lôi kéo Mạnh Phiên, cùng nhau hoả tốc đi đến phòng hiệu trưởng.
Khi đi qua nhiều lớp học, cả hai đã thu hút sự chú ý của nhiều học sinh khác.
"Hai người này là có ý gì? Nếu tui không nhầm, thì bây giờ đang là giờ học phải không?"
"Chứ còn gì nữa, trốn tiết, thú vị thật đấy, hạng nhất và hạng nhì cùng nhau trốn tiết, tui muốn báo cáo!"
"Đm! Tay trong tay đi! Này ếu đơn thuần là trốn học nữa đâu! Là đưa nhau đi trốn!"
"A, hôm nay lại là một ngày rơi lệ vì tình yêu của kẻ khác."
"Trốn học hẹn hò! Chủ nhiệm giáo dục yêu nhất tiết mục này! Báo cáo đê báo cáo đê!"
Hầu hết mọi người kêu báo cáo cũng chỉ là la hét làm trò cười, nhưng cũng không trừ nhiều người thật sự ghét bỏ và hâm mộ.
Tại sao học sinh giỏi lại có thể trốn tiết, yêu đương mà không bị phê bình? Tại sao họ lại được ưu đãi như vậy? Không hợp lý! Phải báo cáo chủ nhiệm giáo dục!
Phí Chuẩn và Mạnh Phiên không nghĩ đến điều đó nhiều như vậy, họ đều đang cầu nguyện rằng hôm nay đại ca sẽ không làm ra hành động muốn độn thổ gì.
Trong giờ học, không có ai đi lại trong tòa nhà quản lý của toàn bộ khu dạy học, hành lang rất yên tĩnh, hai người đến gần văn phòng hiệu trưởng, hít một hơi rồi bí mật liếc nhìn vào trong.
Hồi hộp đến nghẹt thở.
Chỉ thấy trong văn phòng, Phí Thừa một thân khí phách, kabedon Lăng Di, thanh âm trầm thấp không dung kháng cự.
"Đừng cố gắng tước đoạt cậu ấy khỏi tôi. Cậu ấy là của tôi. Các người có một lựa chọn duy nhất, chính là cùng Phí gia liên hôn."
Lăng Di:......
Không biết phải nói thế nào, Phí Thừa dáng vẻ cương nghị rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, là kiểu bá đạo tổng tài rất lợi hại. Nếu không phải tiếp xúc nhiều với anh ta, biết bản chất ngốc bức của anh ấy, giờ phút này Lăng Di khả năng còn sẽ cảm thấy hành động Phí Thừa kabedon mình thực khí phách, làm anh có một loại khoái cảm bị cường Alpha chinh phục.
Không thể phủ nhận rằng tim anh đang đập thình thịch, nhưng anh vẫn cảm thấy Phí Thừa như đang chơi trò cosplay, nói năng không hề có tính thuyết phục lại có chút buồn cười.
Nhưng anh lại như ma xui quỷ khiến thế nào không phản bác, có lẽ bởi vì giây phút đánh rơi một nhịp kia, lại có lẽ bởi vì anh đã chịu đủ mọi ép buộc của gia đình rồi, nên liền động tâm với đề nghị của Phí Thừa.
"A......"
Cha mẹ Lăng gia vẫn còn choáng váng. Ngay khi người đàn ông với khí chất phi phàm này bước vào, ép con trai của họ vào tường. Bọn họ còn chưa kịp thấy rõ diện mạo của hắn, thẳng đến khi nghe hắn nói tới "Phí gia".
"Ngài là, Phí Thừa Phí tổng người đứng đầu tập đoàn Phí gia Hoa thị sao?" cha Lăng nói, trong giọng còn không thiếu ý tứ nịnh hót.
Phí Thừa không phản ứng, đây là lần đầu tiên anh cùng Lăng Di gần nhau như vậy, gắt gao mà đem em ấy ép vào tường kabedon, trong mắt Lăng Di tựa hồ còn có ý cười, không hề như trước đây đối với anh mờ mịt không biết nói gì nữa.
Anh cảm thấy lần này mình đã thành công, anh không hề lộn xộn luôn. Rất thích ý, không muốn buông ra, càng không tính để ý tới người khác.
Một lúc lâu sau, không khí trong phòng làm việc bắt đầu đông lại, Phí Thừa mới lưu luyến không rời mà buông ra, lấy ra danh thiếp chính mình, rất khách khí lễ phép mà đưa cho cha Lăng.
"Đúng vậy, tôi nghĩ nhà họ Phí là sự lựa chọn tốt hơn nhà họ Vương. Ngài nghĩ thế nào?"
Cha Lăng nhìn thoáng qua, trong lòng kích động đến hận không thể lập tức nốc một viên thuốc trợ tim hiệu quả tức thì.
Hoa Thị là đô thị cấp 1, phát triển tốt hơn Giang thị. Phí gia cũng là nhà giàu nhất Hoa thị. Vương gia chỉ là tiểu hào môn ở Giang thị so với Phí gia thì đúng là xách dép cũng không xứng, đồ ngốc cũng biết nên chọn thế nào.
"Ai da! Hiểu lầm hiểu lầm! Này thật là một hiểu lầm lớn! Lăng Di, đứa trẻ này, sao không nói cho chúng ta biết rằng con đang yêu cơ chứ. Người làm cha mẹ, tất nhiên luôn hy vọng con có thể tìm thấy tình yêu đích thực rồi!"
Lăng Di: ...
Quả nhiên có tiền liền có thể sử quỷ đẩy ma, còn nhớ rõ sau khi phân hoá, anh đã cùng người trong nhà nói rõ chính mình là đồng tính luyến ái, về sau chỉ muốn tìm Alpha, lập tức bị cha cho rằng đầu óc bị hỏng rồi......
Hiệu trưởng Lưu ở bên cạnh lúng túng hồi lâu, chỉ muốn mau chóng tiễn mấy vị Phật lớn này đi, cười nói: "Nếu là hiểu lầm, không bằng hai nhà tìm một nhà hàng, ngồi xuống từ từ nói chuyện?"
Hai bên đương nhiên không phản đối, người nhà họ Lăng chỉ ước gì không lập tức dịch tới bên cây đại thụ Phí gia này, Phí Thừa cũng hận không thể lập tức dưới sự chứng kiến của trưởng bối, lôi kéo Lăng Di đi lãnh giấy kết hôn.
Thấy họ sắp đi ra, Phí Chuẩn vội vàng kéo Mạnh Phiên lên trốn vào văn phòng trống bên cạnh.
Khi động tĩnh bên ngoài biến mất, Mạnh Phiên mới trầm giọng nói: "Oa, thầy Lăng không từ chối. Em còn tưởng thầy ấy sẽ không thích đại ca cứ đơn phương quyết định như vậy."
Phí Chuẩn thăm dò nhìn nhìn tình hình bên ngoài, thấy hiệu trưởng Lưu cũng đi theo, phỏng chừng muốn tiễn bọn họ ra tận cổng trường, mới nhẹ nhàng thở ra, rồi lôi kéo Mạnh Phiên chậm rì rì cùng đi ra ngoài.
"Đang lúc khẩn cấp. Vào lúc này, đối với thầy Lăng, điều quan trọng là giải quyết trưởng bối trước. Anh nghĩ thầy Lăng vốn cũng không chán ghét AA đi. Hồi trước thấy cách ăn mặc của thầy ấy trong KTV, có thể nhìn ra, đại ca hẳn là có cơ hội."
Mạnh Phiên bật cười "Phí đại ca nhất định là có cơ hội mà! Cái kabedon kia siêu soái í! Này thì ai có thể thoát được a!"
Nghe vậy, Phí Chuẩn đang bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, quay người lại nhìn cậu, "Ồ? Hóa ra là em thích kiểu như thế à?"
"Cái gì?"
Vừa dứt lời, Phí Chuẩn liền kéo cậu xuống bậc thang cuối cùng, đem cậu ấn vào gầm cầu thang, ép vào một góc chết của camera.
Mạnh Phiên cả người co lại trong góc, đoán được Phí Chuẩn sẽ làm gì, tim đập thình thịch, thậm chí lo lắng đến mức cảm thấy thiếu dưỡng khí.
Cậu chưa từng trải qua, có phải hay không...... Quá nhanh......
"Anh... anh gần quá, em thở không nổi." Mạnh Phiên duỗi tay chống lên ngực Phí Chuẩn, đem anh hơi hơi đẩy ra một chút, lại không dám dùng quá nhiều sức đem người trực tiếp đẩy ra.
Hương vị sô cô la thoang thoảng bao quanh, làm người mê muội, mất đi lý trí.
Phí Chuẩn một tay chống trên tường, nghe lời lui về sau một chút, một cái tay khác, có chút ngứa, không biết đặt chỗ nào, liền nhẹ nhàng đặt xuống sau gáy của Mạnh Phiên.
Một bên che chở đầu cậu không bị đập vào tường, một bên cũng trộm dùng sức, không muốn cho Mạnh Phiên cơ hội chạy thoát.
"Em không phải thích kiểu kabedon này sao?" Phí Chuẩn cũng rất là căng thẳng, hầu kết trượt lên trượt xuống, vừa nói vừa đùa, cố gắng để cả hai thả lỏng.
Mạnh Phiên cười khúc khích, "Vậy anh còn phải nói câu nào siêu bá đạo nữa cơ?"
"Đừng vọng tưởng......"
"Đừng vọng tưởng chạy trốn! Lại bị tôi bắt được rồi nhá! Hai em đang làm cái gì kia!"
Giọng chủ nhiệm giáo dục đột nhiên vang lên từ đầu cầu thang, trong gầm cầu thang trống trải, thập phần đáng sợ!
"Chạy mau! Học bổng của em!"
Mạnh Phiên hét lên, kéo Phí Chuẩn chạy xuống lầu.
"Đừng chạy! Tôi biết hai em là ai rồi! Không lo học hành cho tốt, còn trốn học hẹn hò! Đây có còn là hình mẫu của một học sinh tốt không?"
Hai người không trả lời, chỉ lo vùi đầu chạy, không chỉ có chạy, còn vòng quanh hành lang tầng hành chính mấy vòng, thẳng đến khi đem chủ nhiệm giáo dục ném ở sau, mới chạy nhanh vào phòng học lớp 1.
Khi cả hai vội vàng về chỗ ngồi, vừa thở phào nhẹ nhõm thì chủ nhiệm giáo dục cũng tìm tới, đứng ở cửa phòng học, căm tức nhìn bọn họ!
"Các ngươi! Sao lại có thể trốn tiết!"
Sách tiếng Anh trên bàn của Phí Chuẩn mở ra, anh nhàn nhã chuyển bút trên tay, nhướng mi, vô tội nói: "Cô giáo đang nói em? Em vẫn luôn ở trong lớp học bài mà?"
Mạnh Phiên: ...
Phí Chuẩn đã học được tất cả các mánh khóe của mình khi nào?
"Ừm ... Em cũng vậy. Vừa rồi thầy giáo đã dặn rồi. Buổi chiều còn phải viết chính tả. Em đã học nửa tiết nay rồi, hiện tại đã thuộc lòng hết, nếu trốn học, kia khẳng định không nhớ bài, cô giáo có muốn kiểm tra thử không ạ?"
Chủ nhiệm giáo dục:......
"Hai đứa nghĩ tôi mắt mù, hay bạn học của hai đứa mắt mù hết rồi?"
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng học các bạn liền sôi nổi lắc đầu.
"Cô ơi, bọn họ thật sự không trốn học!"
"Đúng vậy, em lấy một thân thịt mỡ của em ra làm chứng, bọn họ vẫn luôn ở trong phòng."
"Ôi, mấy anh đẹp trai ngày nay giống nhau quá. Cô ơi, chắc cô hoa mắt nhìn lộn á! Không bằng cô sang lớp 2 nhìn thử coi sao?"
Chủ nhiệm giáo dục:???!!!
"Tiền chủ nhiệm, sao cô lại ở đây?" Lăng Di đi tới.
Chủ nhiệm giáo dục sắc mặt đen thui, "Thầy Lăng! Anh không trông coi lớp mình à? Lớp anh có hai học sinh giỏi trốn học đấy! Anh nói chuyện này phải làm sao bây giờ?" Lăng Di liếc Phí Chuẩn cùng Mạnh Phiên một cái, cười, "Như thế nào lại vậy? Hai đứa nó sẽ không."
Chủ nhiệm giáo dục:???
Toàn thế giới đều cho rằng tôi mắt mù.
"Xem camera!"
Lăng Dịch vỗ vỗ chủ nhiệm, "Không cần, thật sự không cần thiết. Lời chủ nhiệm nói, tôi nhất định là tin tưởng rồi. Ngày mai tôi sẽ đích thân đến thăm hỏi gia đình hai đứa nó! Nhất định phải nói rõ cho cha mẹ hai đứa nó biết! Trường học không phải là nơi nói chuyện yêu đương! Tôi nhất định sẽ làm vậy!"
Chủ nhiệm giáo dục:......
Chủ nhiệm lớp đều đã nói đến như vậy, cô cũng không tiện làm lớn gì, hơn nữa hai đứa này quả thật là hai học sinh xuất sắc, cô cũng không muốn làm ra thông cáo phê bình gì. Có thể để gia đình hai bên tự giác quản chuyện yêu sớm là không gì tốt hơn.
Mạnh Phiên trộm quay đầu nhìn Phí Chuẩn: "Khẳng định là đến thăm hỏi nhà anh."
Phí Chuẩn cười nhẹ, có thể đoán trước được. Nhưng rốt cuộc việc đại ca hôm nay xông tới giải vây, cùng dự định xử lý của Lăng Di như thế nào còn khó nói, Lăng Di khẳng định là muốn nương theo danh nghĩa thăm hỏi gia đình đến để thảo luận việc này.