Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
Bị người ôm vào trong ngực ngủ, kỳ thật rất mệt, khó có thể duỗi thân tứ chi thoải mái.
Nhưng mà, cũng thực hạnh phúc.
Mạnh Phiên ngủ một giấc này đến eo nhức lưng đau, hơn nữa do ảnh hưởng của đồng hồ sinh học, sớm đã tỉnh.
Lý trí mách bảo cậu nên nhanh ra khỏi giường, duỗi tay duỗi chân, hoạt động gân cốt đi. Nhưng cơ thể của cậu không vui, liền một hai phải rúc ở trong lồng ngực của Phí Chuẩn, chính là mệt chết, một chút cử động cũng không muốn.
Không chỉ có không vui nếu rời đi, Mạnh Phiên còn trộm nhìn nhìn Phí Chuẩn, thấy anh không tỉnh liền dùng cả tay lẫn chân mà kéo cả người mình qua, tựa đầu vào vai anh, dựa đến ngay ngay ngắn ngắn mới thoải mái dễ chịu.
Động tác của cậu thật cẩn thận, sợ lăn lộn làm Phí Chuẩn tỉnh. Lỡ mà Phí Chuẩn tỉnh thật ấy, xấu hổ không nói, còn phải kết thúc khoảng thời gian hạnh phúc này.
Sau khi nằm xuống, cậu vẫn có chút cảm thấy chân không được thoải mái cho lắm, hơi nhúc nhích một chút, gác chân lên eo hông của Phí Chuẩn.
Đôi chân bị đè cả đêm cuối cùng cũng được duỗi ra, rất là thoải mái, Mạnh Phiên thư thái mà thở ra một hơi, đầu ở trên vai Phí Chuẩn nhẹ nhàng cọ cọ.
Nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp.
Ngay khi cơn buồn ngủ đang dâng trào, cái chân cậu gác lên eo hông của Phí Chuẩn, đột nhiên có động tĩnh.
Có thứ gì, đang động......
Mạnh Phiên giật mình trong giây lát, cơn buồn ngủ cũng tan biến, nín thở ngưng thần, cẩn thận cảm thụ.
AO tuy khác nhau nhưng đều là con trai, mọi người đều có cái đồ vật kia, thần khởi biến hóa, ai mà không hiểu đâu?
Nhưng đúng là AO có khác, Mạnh Phiên bỗng nhiên nhớ tới trước kia Tống Dữ Đường từng kể với cậu hắn có xem qua bộ AO pỏn, Alpha kia siêu đáng sợ, làm hắn ghê tởm mà muốn ọe.
Kết hợp biểu cảm cường điệu của Tống Dữ Đường, Mạnh Phiên giật mình khi cảm nhận được điều đó, liền thu chân lại, cũng bất chấp cái gì mà tay chân nhẹ nhàng, lăn lăn lăn, liền lăn ra khỏi người Phí Chuẩn, chuẩn bị lăn đến mép giường, thuận thế xuống ngay.
Tuy nhiên, kế hoạch này không kịp thành công, lăn được một nửa đã bị một bàn tay đột nhiên duỗi ra vớt trở về, toàn bộ cơ thể lại rơi vào trong tay Phí Chuẩn.
"Chạy cái gì?"
Động tĩnh này của cậu lớn như vậy, còn ở phần eo anh cọ cọ một chút, bảo Phí Chuẩn không tỉnh cũng khó.
Môi anh kề sát vào tai Mạnh Phiên, vừa mới ngủ dậy, giọng nói còn chưa rõ ràng, thanh âm trầm khàn kích thích khiến da đầu Mạnh Phiên tê dại, như có luồng điện chạy qua, lông tơ trên lưng dựng thẳng lên, tim đập thình thịch.
"Em không chạy, em đây là lăn......" Mạnh Phiên hồ ngôn loạn ngữ, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì, chính là không hiểu sao rất khẩn trương.
Phí Chuẩn không biết chính xác Mạnh Phiên đang hoảng loạn vì điều gì, chính cậu nửa đêm chạy đến bên giường anh, lúc anh chưa tỉnh lại định nhanh chân chạy trốn, hủy diệt chứng cứ, nhịn không được cười.
Xoa xoa gáy Mạnh Phiên, Phí Chuẩn cười hỏi: "Lần này vừa vặn bị anh bắt được. Là em bò lên giường anh. Anh có thể cắn tiểu Omega một miếng được không?"
Mạnh Phiên rất hoảng loạn, bổ não quá nhiều, ngay khi bị Phí Chuẩn sờ sờ cổ, liền cảm thấy mẫn cảm thật sự, đến mức không kìm được mà co cả cổ lại, giống như một con rùa nhỏ.
"Không cắn, không cắn!"
Nói xong cả người bắt đầu giãy dụa, muốn lăn đi.
Phí Chuẩn thực sự cũng không muốn cắn cậu, thấy cậu đang giãy dụa đến lợi hại, anh cúi đầu hôn hôn lên tuyến của cậu rồi thả lỏng cậu ra.
Ngay khi anh buông lỏng tay, Mạnh Phiên đã lục đục lăn ra bên mép giường, một cái cúi người liền thuận thế xuống giường.
Tuyến thể nong nóng, Mạnh Phiên đứng bên giường với khuôn mặt đỏ bừng, che lại sau gáy, ánh mắt đầy vẻ lên án nhìn Phí Chuẩn.
"Không ngờ anh lại là một tiểu Alpha như vậy, đừng để em bắt được, em nhất định sẽ cắn trả đấy."
Phí Chuẩn: ...
Nhóc lừa đảo lại quen chụp mũ cho người khác nữa rồi, rõ ràng chỉ là hôn một cái, chỗ nào cắn đâu?
Lợi dụng lúc Phí Chuẩn còn đang sững sờ, Mạnh Phiên đã bỏ chạy.
Bởi vì sự việc ngày hôm qua, Lăng Di đã cho Mạnh Phiên nghỉ một ngày để nghỉ ngơi thật tốt, Phí Chuẩn đương nhiên cũng được nghỉ một ngày.
Đi xuống nhà ăn ăn sáng, Phí Chuẩn cười tủm tỉm, Mạnh Phiên thực sự muốn phát cáu với anh một phen, nhưng ngại Phí Thừa cũng ở đây, đành ngoan ngoãn không cùng Phí Chuẩn nháo sự nữa.
"Chào buổi sáng Tiểu Phiên, đêm qua ngủ ngon không?" Phí Thừa quan tâm.
"Phí đại ca sớm, em ngủ ngon lắm ạ." Mạnh Phiên mặt ửng đỏ, liếc mắt Phí Chuẩn một cái, sợ anh trộm kiêu ngạo.
Phí Thừa gật đầu nói: "Chuyện của Triệu Côn Luân anh đã giải quyết xong rồi, kế tiếp anh vẫn sẽ nhìn chằm chằm, em yên tâm, không cần sợ hãi."
"Cảm ơn anh, Phí đại ca, đã làm phiền anh quá nhiều."
"Không phiền toái, phát sinh việc như vậy, nguyên bản cũng do anh."
Mạnh Phiên sửng sốt, có chút khó hiểu.
Phí Thừa giải thích: "Nguyên nhân là do anh phá vỡ liên hôn của hai nhà Lăng-Vương. Họ Vương mới tìm đến nhà họ Triệu. Triệu Thiên Minh không muốn, chạy tới Hoa thị, bị em đụng phải, lúc này mới có những việc phát sinh sau này."
"Vốn Triệu gia ở Tấn thị, em ở Hoa thị, hai bên khả năng cả đời đều sẽ không gặp gỡ, cũng liền sẽ không đến mức phát sinh những việc như này."
"Ngọn nguồn là do em hận Triệu Côn Luân từ lâu, cùng Phí gia không có quan hệ, Phí đại ca không cần nghĩ như vậy."
Mạnh Phiên cười nói, cảm thấy không cần phải nói quá nhiều, có lẽ Phí đại ca sợ mình suy nghĩ nhiều, mới cố ý trấn an cậu như vậy.
"Tóm lại chính là thực cảm ơn Phí đại ca."
Phí Thừa gật gật đầu, nhìn nhìn đến Phí Chuẩn bị xem nhẹ ở bên cạnh, vội nói: "Em là bạn trai nhỏ của Tiểu Chuẩn, cũng chính là người Phí gia của chúng ta, không cần khách khí."
Nghe vậy, Mạnh Phiên cùng Phí Chuẩn đồng thời đỏ mặt.
Mặc dù sự việc là như vậy, hai người đều đã thành niên, nhưng dù sao ở trước mặt các trưởng bối, chung quy vẫn xem như là yêu sớm, bị đại ca quang minh chính đại nói ra như thế, thật sự làm người ngượng ngùng.
Ăn sáng xong, hai người lắc lư đi đến bệnh viện thăm Mạnh Dĩnh.
Tưởng Vận Thăng xin nghỉ mấy ngày ở bệnh viện chăm sóc, hai đứa nhỏ ở đây cũng không có việc gì có thể giúp đỡ, ngược lại bà ngoại ở nhà một mình rất lẻ loi.
Ở lại bệnh viện không bao lâu, hai người lại tới nhà họ Tưởng, chuẩn bị thăm bà ngoại.
Bà ngoại đã biết chuyện, cũng đi xem qua Mạnh Dĩnh, suy xét đến bà ngoại tuổi lớn, không thể lăn lộn, Mạnh Dĩnh cũng cần phải tĩnh dưỡng, Tưởng Vận Thăng liền để bà trở về.
Về đến Trưởng gia gõ cửa, nhưng người mở lại không phải bà ngoại.
"Phiên Phiên! Đến gặp bà ngoại sao? Hài tử ngoan, mau vào đi." Một người phụ nữ trung niên mỉm cười chào đón Mạnh Phiên cùng Phí Chuẩn vào nhà.
"Thụy thẩm, sao thẩm lại ở đây?"
"Ai da, thẩm ngày hôm qua tới Hoa thị có việc, nhớ tới bà ngoại cháu bị bệnh cũng tới đây tĩnh dưỡng, liền tới thăm một chút, ai ngờ sau lại xảy ra cơ sự như vậy, mà để bà ngoại cháu một mình ở nhà không ai chăm sóc lại không tốt, thẩm suy nghĩ liền lưu lại chiếu cố bà."
Vừa bước đến phòng bà ngoại đang ở, Thụy thẩm liền ở một bên hối hận: "Cũng trách thẩm, mấy ngày nay thẩm xem thấy cái tin tức này nổi đến lớn, cũng không biết nhà các cháu gạt mẹ cùng bà ngoại a, thẩm này miệng rộng lải nhải lẩm bẩm nói ra, không cẩn thận lại bị Mạnh Dĩnh nghe được, nháo ra chuyện lớn như vậy, thật là hổ thẹn!"
Nghe vậy, Mạnh Phiên xem như minh bạch.
Tại sao nhà họ Tưởng đã giấu giếm đến cẩn mật, còn ngắt luôn kết nối Internet nhưng cuối cùng vẫn bị Mạnh Dĩnh biết chuyện.
Phòng tới phòng lui, cũng phòng không được hàng xóm nhiều chuyện a.
"Không sao đâu, Thụy thẩm, mọi chuyện đều đã qua." Mạnh Phiên trấn an vài câu.
Trong phòng, bà ngoại nhìn thấy Mạnh Phiên, tinh thần của bà đã tốt lên rất nhiều, cười tủm tỉm, nhưng Mạnh Phiên nhìn ra, bà ngoại hẳn là vẫn bị chút kinh hách, thân thể không có tốt như khoảng thời gian trước.
Mạnh Phiên bước đến ôm bà, vỗ về bà, dỗ dành: "Bà ngoại đừng lo lắng, không có việc gì,Triệu Côn Luân cũng đã nhận quả báo rồi. Sau này, mẹ sẽ không có khúc mắc, có thể ổn thôi."
"Ôi chao, bảo bối, bà ngoại cũng không biết, cháu như thế nào lại ngốc như vậy, một mình đi làm những chuyện đó, vạn nhất có chuyện gì, bà ngoại sẽ đau lòng chết mất thôi!"
Bà ngoại đau lòng đến trong mắt sương mù mênh mông, Mạnh Phiên đang nghĩ cách dỗ dành bà thì bên cạnh đã duỗi ra một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng, đưa tới một chiếc khăn giấy.
Mạnh Phiên liếc nhìn Phí Chuẩn, mỉm cười, lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà ngọai rồi dỗ dành: "Cháu có phải có mỗi một mình đâu, có Phí Chuẩn ở bên cháu, một chút cháu cũng không sợ hãi."
"Ồ ồ~ Tiểu Phiên Phiên đúng là trưởng thành rồi~ Có chủ ý của riêng mình, còn có ..." bà ngoại trêu ghẹo, mấy chữ "bạn trai" còn chưa nói ra, ánh mắt đã rơi xuống trên người Phí Chuẩn, ý vị thâm trường.
Phí Chuẩn tiếp nhận ánh mắt trêu ghẹo của bà ngoại, đối với bà cười cười.
Vừa định nói gì đó để bà vui lòng, Thụy thẩm bên cạnh đã nhìn nhìn Mạnh Phiên, rồi lại nhìn nhìn Phí Chuẩn, đi tới ngồi vào mép giường, cười nhìn Mạnh Phiên.
"Phiên Phiên, thẩm nghe nói cháu phân hóa thành Omega, nhưng mà tuyến thể hỏng rồi, là thật vậy chăng?"
Hiện tại bà ngoại đều đã biết, Mạnh Phiên cũng liền không giấu giếm, gật đầu.
Vì sợ bà ngoại sẽ lo lắng, Mạnh Phiên lại nói: "Không có gì, tiếp thu không được tin tức tố của Alpha bình thường, ngược lại làm cháu càng an toàn hơn, đúng không bà ngoại?"
Tư tưởng của bà ngoại vẫn là có chút truyền thống, cảm thấy Omega trời sinh nên kết hợp với Alpha, không có tin tức tố, rốt cuộc vẫn là đáng thương cùng xót xa.
Nhưng nhìn nụ cười của Mạnh Phiên, bà không đành lòng nói thêm, liền lặp lại: "Đúng, đúng, đúng! Chúng ta đã làm Beta nhiều năm như vậy, hiện tại cùng Beta cũng không sai biệt lắm, không có gì không tốt."
Thẩm thụy nghe vậy, mỉm cười xua tay, "Ừ, không có gì xấu, nhưng sẽ ảnh hưởng một chút đến hôn nhân sau này. Bất quá Phiên Phiên là thẩm nhìn cháu lớn lên, Thụy thẩm không chê! Phiên Phiên a, cháu và Từ Trạch ca cùng nhau lớn lên, hiểu tận gốc rễ, thẩm thấy á, hay cháu liền thành người nhà chúng ta đi!"
Nghe vậy, Mạnh Phiên kinh ngạc.
Quay đầu mắt nhìn Phí Chuẩn, quả nhiên Phí Chuẩn sắc mặt cứng đờ, hơi trầm xuống.
"A ... Thụy thẩm, cháu vẫn còn nhỏ, hơn nữa cháu cũng không thể tiếp thụ được tin tức tố của Từ Trạch ca, không thích hợp."
Thẩm Thụy vội vàng nói: "Tại sao lại không thích hợp? Ở thôn chúng ta, Từ Trạch nhà thẩm được nhận vào một trường đại học tử tế. Bây giờ cháu cũng được Hoa đại tiến cử, không thể thích hợp hơn!"
Phí Chuẩn: ...
Chúng quy là coi trọng trình độ học vấn tương lai của Mạnh Phiên.
"Cảm ơn Thụy thẩm không chê, bất quá," Mạnh Phiên cười hắc hắc, đứng dậy, dắt tay Phí Chuẩn, nói: "Cháu được Hoa đại cử đi học, Phí Chuẩn cũng dựa vào chính mình có thể thi vào Hoa đại, chúng cháu càng thích hợp hơn ạ ~"
Thẩm Thụy vốn vẫn luôn tự hào nhà mình có một sinh viên đại học: ...
Hai đứa đều là Hoa đại, cô bỗng nhiên có chút không biết lấy cái gì ra so, há miệng thở dốc, có chút xấu hổ.
Bà ngoại nhìn hai đứa trẻ mà bật cười: "Thẩm Thụy, thời thế thay đổi rồi, con cái đều là tự do yêu đương. Người lớn tuổi chúng ta không nên xen vào. Từ Trạch tốt như vậy, không chừng ở đại học cũng đã nói chuyện yêu đương rồi! "
Vừa nói, bà ngoại vừa vẫy tay với hai đứa trẻ, "Đã lâu không gặp Từ Trạch, muốn cùng Thụy thẩm tâm sự, hai đứa tự đi chơi đi".
"Dạ bà ngoại, bữa tối chúng cháu sẽ mang cơm tới cho bà."
Nói xong, Mạnh Phiên kéo Phí Chuẩn lên, bỏ chạy thật nhanh.
Sau khi rời khỏi Tưởng gia, Mạnh Phiên liền thấy Phí Chuẩn lỗ tai ửng đỏ, khóe miệng cong cong, một bộ trộm cao hứng.
Đem người đẩy đến trên cửa, Mạnh Phiên duỗi tay chống khung cửa, nhướng mày cười: "Không nghĩ tới anh là cái dạng tiểu Alpha này, có tình địch xuất hiện, còn muốn em tự mình ra tay giải quyết?"
Phí Chuẩn vòng tay qua eo cậu, cúi đầu, tựa trán vào trán cậu, cổ động: "Ngài thật lợi hại a, số một trong cuộc chiến đả kích tình địch, anh còn phải dựa vào ngài chiếu cố đấy."
Số một trong cuộc chiến đả kích tình địch.
Ý gì thế?
Mạnh Phiên hơi hơi híp mắt, nhớ tới lúc trước cậu xử lý tình địch Tô Hàm Ương thế nào.
Tuy rằng lúc ấy không thể xưng là tình địch cái gì, nhưng xác thật, cậu vẫn là tuyệt không nể nang.
Nghĩ đến đây, Mạnh Phiên bật cười, sau khi cười xong, vẻ mặt ngưng trọng, "Vậy thì em đành chịu mang cái danh hiệu này thôi. Về sau, đừng để cho em bắt được ai, em gặp được người hạ một người, ngài khi đó cũng đừng có mà đau lòng."
"Anh chỉ đau lòng em." Phí Chuẩn nhẹ giọng nói nhỏ, hơi hơi cúi người, cúi đầu xuống, muốn tìm đến môi Mạnh Phiên.
Hai người dựa rất gần nhau, hô hấp quẩn quanh giữa hai mũi. Ngay khi Phí Chuẩn chuẩn bị hôn Mạnh Phiên, Mạnh Phiên đã xoay đầu, ôm Phí Chuẩn, gặm cắn phía sau gáy anh.
Phí Chuẩn bị bất ngờ cắn: ...
"Ha ha ha! Cắn được rồi, báo thù buổi sáng!"
Phí Chuẩn:......
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé tự mãn của cậu, Phí Chuẩn trong mắt tràn đầy ôn nhu sủng nịch, xoa xoa đầu cậu, thầm nghĩ, anh nào dám tạo ra địch thủ gì cho Mạnh Phiên nữa, có chút thù vặt buổi sáng cậu còn nhất định phải trả, nếu là có tình địch gì, thì cổ của anh còn không bị Mạnh Phiên cắn hỏng luôn chứ đùa.
---------------------------------------
Cho ai chưa biết thì tui mới đào hố mới " 98K ngắm bắn Omega " đã up dần được mấy chương rồi á! Thân! <3