Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Họ nói lúc nào cũng được, càng sớm càng tốt.
Mày tính đi gặp họ thật sao, không sợ họ bắt đi à?"
"Muốn bắt đi thì cũng phải gặp đã rồi mới bắt chứ.
Bà có thể hẹn họ vào giờ này ngày mai được không?" Cậu đứng dậy bước tới trước cửa phòng của mình liền dừng lại
"Ơ được...!Ngày mai..." Bà cô gật gật đầu nói một cách máy móc có lẽ vẫn chưa thể tin được là cậu lại đồng ý nhanh tới vậy.
Cậu đồng ý nhanh tới vậy liệu có tìm cách bỏ trốn không, hay lợi dụng đám người đó, hay lợi dụng chính bà...!Những suy nghĩ đó khiến bà ta rơi vào trầm tư
"Gặp lại sau" Cậu cúi đầu như muốn chào bà ta một lần thật tử tế rồi sau đó biết mất vào trong căn phòng của mình.
***
"Ông chủ, tôi tìm được người ngài cần rồi." một vệ sĩ ăn mặc nghiêm chỉnh bước về phía người đàn ông lớn tuổi nhẹ giọng thông báo
"Cảm ơn cậu.
Bao giờ có thể gặp mặt?" Người đàn ông đó xoay ghế lại nhìn thẳng vào vệ sĩ đang đứng trước mặt
"Tạm thời người đó..." Vệ sĩ cẩn trọng cúi đầu đang trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên
"Ông chủ, xin phép." Vệ sĩ thứ hai bước vào đứng cạnh người kia cúi đầu rồi lên tiếng "Người kia vừa mới liên lạc cho chúng ta nói là ngày mai có thể gặp mặt được rồi.
Tôi đã sắp xếp lịch hẹn vào 8h sáng ngày mai rồi thưa ông chủ."
"Làm rất tốt.
Mang điện thoại của ta tới đây, gọi cho thằng trời đánh đó..." Người đàn ông mỉm cười khiến không khí trong phòng bớt đi sự căng thẳng
"Dạ..." Vệ sĩ lôi điện thoại của ông chủ từ trong túi của mình ra, bấm một dãy số rồi gọi.
Không tới 5s sau, tiếng của người kia vang lên
"Ông nội đáng kính à, người gọi con có gì không?" Trong điện thoại vang lên tiếng của một người đàn ông trẻ, giọng điệu cợt nhả hết sức, nếu nghe kỹ còn có cả giọng của một cô gái lẫn vào đó nữa.
Người được gọi là ông nội đang ngồi kia ngay lập tức tối sầm mặt mày, bàn tay nắm chặt lấy cây gậy chống chạm khắc tỉ mỉ, cả trán và tay đều nổi lên gân xanh.
Ông ấy từ từ đưa tay ra phía trước
Người vệ sĩ có chút căng thẳng, hai tay đưa điện thoại cho ông chủ mình mà trong lòng lo sợ không thôi, người còn lại thầm cầu nguyện cho cậu chủ nhỏ nhà mình bình an.
"Ông đang ở dưới quê nên không có ai quản mày, mày liền đi cặp bồ với mấy đứa con gái lần trước hả? Tụi nó chỉ thích tiền với địa vị của mày thôi nghe chưa.
Mau thu xếp rồi về đây với ông, có chút việc này" Người được gọi là ông nội này đang hết sức kìm nén cơn giận dữ trong lòng, chỉ bởi vì thằng cháu trai mất nết kia vẫn chứng nào tật đấy
"Ể, cái nơi quê mùa đó, con không muốn" nghĩ tới cảnh khu nhà giống như ổ chuột, chen chúc nhau xung quanh thì toàn đồng ruộng, hay rừng núi thì anh ta liền ngay lập tức từ chối
"Mày không về đây vì ông một lần sao, dù gì cũng là nơi mày đc sinh ra đấy thằng hư hỏng" Ông biết là cho dù có làm cứng như thế nào anh ta cũng không nghe nên quay xe, chơi bài tình cảm
"Nhưng..." Anh ta vẫn cố gắng muốn từ chối vì biết rằng, nếu đã gọi anh về gấp rút như vậy thì kiểu gì cũng có chuyện chẳng lành
"Sáng nay, ông mới đi khám ở bệnh viện nhỏ dưới này, hình như là họ chuẩn đoán sai cho ông thì phải.
Mày về đây đòi công bằng giúp ông" biết tính anh ta từ bé rồi, chỉ cần ông bị làm sao là anh ta lo liền nên ông bắt đầu viện cớ
Và người cháu nội ở xa không biết gì hết liền tin sái cổ "Vậy ông nhớ giữ lại giấy tờ chứng cứ, con sẽ tới đó ngay"
"Không cần vội, ông chuẩn bị xe cho mày rồi, về trước sáng mai là được.
Và đừng đem theo bất cứ đứa con gái giả tạo nào tới trước mặt ông.
Không thì đừng trách ông quản chặt" Ông mỉm cười hà hà vì thằng cháu trai vẫn còn rất thương ông này.
Sau khi tắt máy thì nụ cười trên môi cũng theo đó mà tan biến.
Cháu trai của ông không có ngốc, tuy không biểu hiện ra nhưng ông có thể chắc rằng nó biết ai là người thật lòng và ai là người tiếp cận nó có mục đích.
Nhưng nó mặc kệ, vì những thứ kia chỉ là thứ chứng minh sức hút của nó thôi, hứng thú của nó cũng chỉ là nhất thời mà thôi, sau khi tìm được người mà nó có thể trân trọng và yêu thương thì sẽ tỉnh ngộ.
Nhưng nó lại cứ chần chừ mãi không tìm được người thích hợp nên lần này ông sẽ ra tay.
Ngày mai khi gặp người đó rồi ông sẽ quyết định, cả về bản thân nó sao này, cũng là để ông có cơ hội nghỉ hưu sớm.
***
Tối đó, cậu ngồi một mình bó gối trong góc giường, nghĩ vu vơ.
Nghĩ về lúc mà cậu còn đi học, tuy lúc nào cũng lo lắng sợ sệt có người đụng chạm đến mình nhưng lại luôn được bạn bè bảo vệ trong gang tấc...
Cách đây 1 tuần
"Mặc Mặc, đừng buồn nữa, cho cậu chút đồ nè." một lon nước ngọt mát lạnh dí vào mặt cậu làm cậu giật mình.
"Mình không sao đâu mà" cậu nhìn cô gái trước mặt mỉm cười gượng
"Có thiệt không sao không, sao hôm nay lại biến thành hai cái bánh bao thiu rồi nè" Thêm 1 người tới trêu chọc cậu, còn không quên nựng nựng hai má bánh bao trắng hồng của cậu
"Tiêu Hạ, trên má mình có biển cấm cậu nựng nha" Cậu lườm lườm cô gái đang nựng mình không dứt kia rồi nhìn lại người đã đưa lon nước cho mình "Ninh Ninh, không lâu nữa là nghỉ hè rồi, cậu đã có kế hoạch gì chưa?"
"À, cô gái này và mình tính kiếm chút việc làm thêm ý mà.
Sao, cậu cũng muốn đi?" Thẩm Ninh kéo Tiêu Hạ tới gần vừa trả lời vừa nhìn cậu, vẻ hào hứng trên khuôn mặt cô là không thể che dấu
"Hay là thôi đi, có thể họ không nhận omega như mình đâu.
Cứ lần nào có mặt mình là mọi thứ lại rối tung lên, rồi hai cậu lại phải chịu đựng thay mình, mình k muốn thành gánh nặng" Cậu nhìn hai cô gái trước mặt, vẻ mặt đầy sự bối rối cùng tự trách, ngay đến đôi mắt trong veo cũng như chất chứa cả bầu tâm sự
"Ngốc nà, cậu là em bé đáng yêu nà, bảo vệ cậu chính là việc mà tụi mình muốn làm.
Nếu không có tụi mình thì cậu đã không còn nguyên vẹn mà ngồi đây đâu nha.
Đừng có tự ti vậy chứ em bé" Tiêu Hạ nhìn cậu, giọng điệu đầy vẻ yêu thương sủng nịnh, hai tay cũng không an phận mà đưa tới trước mặt cậu làm động tác muốn sờ sờ mặt cậu nhưng lại không dám
"Thôi đi bà cô kia, ai không biết còn tưởng bà là mẹ cậu ấy đó.
Bớt bớt lại đi bà già..." Thẩm Ninh thở dài, một tay đỡ trán một tay lôi nhỏ đang phát cuồng với cậu ra
"Ninh Ninh, Hạ Hạ, cảm ơn hai cậu.
Nhưng mà...." Cậu lắc đầu cười nhưng khuôn mặt lại lộ rõ sự mệt mỏi, chỉ nhìn hai người bằng khóe mắt đã đỏ lên từ lúc nào, giọng run run "có lẽ tớ sẽ nghỉ học"
"Nghỉ học?" Cái giọng sửng sốt của Tiêu Hạ khiến mọi người trong quán đều giật mình quay qua nhìn ba người
"Không được!" Thẩm Ninh nhìn cậu, ánh mắt vừa tức giận vừa kiên quyết.
Cô không biết có phải cậu còn buồn vì bà mất hay sợ mình là gánh nặng của cô với Tiêu Hạ mà từ bỏ học hành hay không.
Nhưng cô nhất định sẽ không đồng ý
"Tại sao?" Cậu đứng dậy vừa lo lắng vừa bối rối, biết rằng hai người đó chắc chắn sẽ phản đối nhưng không nghĩ Thẩm Ninh cô ấy kiên quyết đến vậy
"Cậu là omega, cho dù có tự ti hay sợ hãi thì cậu đã cố gắng đến 6 năm rồi, tại sao không thể cố gắng thêm chút thôi.
Bà của cậu trước khi mất đã nói gì, nói rằng cậu phải tiếp tục sống tốt thay cho phần của bà nữa cậu không nhớ sao.
Sao bây giờ cậu lại như vậy?" Thẩm Ninh ngồi đó dùng giọng điệu không thể nhẹ nhàng hơn để mắng cậu, càng không thể hiểu nổi tại sao cậu lại lựa chọn như vậy.
Rồi sau này cậu ấy sẽ ra sao đây khi không có ai bên cạnh chứ
"Nhưng mà...!Cho dù có cố gắng ra sao đi nữa thì mình cũng là omega, nếu như không có tiền thì mình sẽ không thể đi học được nữa.
Bà không còn nữa rồi, chú có thương mình đến đâu thì vẫn còn hai đứa em phải lo.
Cô chắc chắn sẽ không bỏ tiền ra cho mình đi học và sẽ bắt mình phải đi làm cho coi" Cậu cúi gằm mặt che đi những giọt nước mắt lấp lánh đang lăn dài trên má, hai má thì ửng lên vừa đáng thương vừa đáng yêu muốn chớt
"Trời ơi, ai zị nè.
Khóc sao mà cũng đáng yêu quá vậy" Tiêu Hạ được đà lấn tới nâng cằm cậu lên vừa lau nước mắt cho cậu vừa cưng nựng hai bên má bầu bĩnh kia
"Cậu còn có tụi mình mà, tụi mình sẽ giúp cậu đi học..." Thẩm Ninh cố gắng dỗ ngọt cậu, biết cậu dễ mềm lòng nên dịu dàng xoa xoa đầu cậu, dùng ánh mắt long lanh năn nỉ cậu
"Không, mình quyết định rồi, sẽ không làm phiền tới hai người nữa.
Hai người đâu thể lúc nào cũng lo cho mình được, yên tâm đi mình sẽ không sao đâu.
Hai người đi làm kiếm tiền còn phải để dành làm tiền sinh hoạt nữa chứ, còn mình sẽ nghĩ cách khác vậy.
Nếu có nơi nào chỉ nhận omega vào làm thì tốt biết mấy" Cậu nhìn Thẩm Ninh với ánh mắt kiên định, mặc dù vẫn còn đẫm nước mắt nhưng lần này cậu sẽ tự mình bước đi, không để hai người đó gặp rắc rối vì mình nữa
"Có nơi như vậy đấy" Tiêu Hạ lên tiếng
"Có thật sao?" Cậu ngạc nhiên nhìn cô, nếu đó là nơi kiếm tiền một cách an toàn cậu nhất định sẽ đi
"Cậu xem, nơi chỉ toàn omega thì chắc chỉ có...!nhà chứa thôi" Tiêu Hạ cười một cách nham hiểm, tiện tay chọc chọc vào eo nhỏ của cậu
*Bốp*
"Đau đau nha bà già" Tiêu Hạ ôm đầu lườm Thẩm Ninh
"Bớt hù dọa Mặc Mặc đê, nói chuyện nghiêm túc đó" Thẩm Ninh khóe môi giật giật, đưa tay đấm vào đầu Tiêu Hạ một cái rồi nhìn cậu "Những nơi như thế tuyệt đối không được vào, cậu là omega, là món hàng rất đắt giá của bọn nhà chứa đó nên lúc nào cũng phải cẩn thận biết không.
Luôn mang theo thuốc ức chế bên mình, có chuyện gì phải gọi cho tụi mình ngay, cần gì cứ nói"
"Ừm" Cậu mỉm cười gật đầu cái rụp rồi lại nhìn cô "Vậy cậu không phản đối mình nghỉ học chứ?".