Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tiểu thư Ân Ly, đây là phòng của cô.
Cô cần gì cứ nói với chúng tôi.
Tôi xin phép." Dì giúp việc dẫn Lâm Ân Ly tới một căn phòng trống trên tầng hai đã được Bạch Xuyên sắp xếp người dọn dẹp từ trước
"Dì ơi..." Lâm Ân Ly gọi dì giúp việc lại, nhưng vì ngại ngùng mà không biết tiếp tục nói thế nào
"Tiểu thư, cô cứ nói đi" Dì giúp việc nhìn cô gái trước mắt mỉm cười để cô thấy thoải mái hơn một chút
"Cháu ở đây được không ạ? Tại sao anh của cháu lại không ở đây? Cháu muốn gặp anh cháu thì phải làm sao ạ? Còn nữa khi nào thì cháu đi học.
Cả hành lý và sách tập của cháu đều không ở đây....!Cháu phải làm sao bây giờ..." Lâm Ân Ly giống như quá hoảng loạn, điên cuồng hỏi dì giúp việc.
Có bao nhiêu câu hỏi là thể hiện được bấy nhiêu cái lo lắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn còn hơi tái đang nhăn nhó lại trông vừa thương vừa buồn cười.
"Tiểu thư, cô cứ bình tĩnh.
Cả ông chủ và thiếu gia sẽ lo liệu cho cô.
Còn Lâm thiếu gia anh trai của cô thì không ở đây, cậu ấy ở cùng với Bạch thiếu gia ở nơi khác.
Nếu cô muốn gặp thì cứ nói với ông chủ một tiếng, ông ấy sẽ sắp xếp người đưa cô đi.
Cô cứ yên tâm ở lại đây nha" Dì giúp việc vẫn cười vui vẻ nhìn Lâm Ân Ly, cũng tận tình mà giải đáp mọi câu hỏi của cô.
Trong lòng bà cũng mông lung một vài suy nghĩ, tuy bà tiếp xúc với Lâm Sơ Mặc cậu không nhiều nhưng bà biết, cậu là một đứa trẻ tốt, mặc dù được đón về nhà giàu sống nhưng cái tính cách đơn thuần của cậu vẫn không mất đi, bây giờ lại thêm cô em gái của cậu cũng được đón đến đây, thâm chí còn ngoan ngoãn lễ phép nhà nhút nhát hơn nhiều so với cậu.
Bà biết những đứa trẻ omega có số phận khắc nghiệt, tuổi thơ trải qua trong khó khăn, khổ cực điều sẽ mang trong mình một sự cảnh giác rất cao đối với người lạ, sẽ cố chấp, sẽ thu mình lại hết mức để bản thân luôn được an toàn.
Cả cậu và Lâm Ân Ly đều như vậy, nhưng hai đứa không bài xích, không cay nghiệt mà luôn giữ một sự tôn trọng nhất định đối với người xung quanh khiến bà thấy thương hai người nhiều hơn.
Không những thương, bà cũng sẽ dùng chính hành động của mình yêu thương và đối xử với hai người thật tốt để họ sau này có thể thoải mái sống cho chính bản thân, để một lần được ích kỷ mà chiều chuộng cảm xúc của bản thân hơn một chút.
"Nhưng mà..." Lâm Ân Ly nghe bà khuyên cũng đã đỡ nhăn nhó hơn nhưng vẫn e ngại không dám đi lung tung, cứ bám chặt lấy góc lan can cầu thang không buông
"Dì đi làm cho em ấy một phần cháo đi, em ấy mới ốm dây nên bồi bổ một chút" Tiếng của Bạch Xuyên từ xa vọng lại
"Tiểu thư ăn chút cháo nhé, để tôi đi chuẩn bị" Dì giúp việc chạm nhẹ vào tay Lâm Ân Ly rồi mỉm cười hiền hậu, sau đó liền rời đi
"..." Lâm Ân Ly thấy dì giúp việc đi mất liền thấy không an toàn, lại nhìn bóng dáng của người đang bước từng bước lên cầu thang, lo sợ không dám nhúc nhích.
"Anh là bác sĩ đã chữa trị cho em mà em vẫn còn sợ vậy sao?" Bạch Xuyên dở khóc dở cười nhìn cô gái nhỏ đang chằm chằm nhìn mình sợ hãi không thôi
"Chỉ có anh hai của tôi mới thương tôi, những người khác đều là người xấu" Lâm Ân Ly cẩn thận nói, thấy anh bước tới liền lùi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã trằng giờ bị anh dọa còn trắng hơn
"Vậy em nói xem, anh hai của em đã bảo vệ em như thế nào nào?" Bạch Xuyên thấy Lâm Ân Ly lùi lại liền không tiến tới nữa, mỉm cười hỏi cũng nghiêng đầu sẵn sàng lắng nghe
"Không nói cho anh biết" Lâm Ân Ly quay đi, không thèm nhìn anh lấy một lần
"Ừm, như vậy nhé nếu em nói cho anh nghe quá khứ của em thì anh sẽ dẫn em đi gặp Sơ Mặc, chịu không?" Bạch Xuyên tựa người vào lan can cầu thang đưa ra thỏa thuận
"Thật không?" Lâm Ân Ly nhìn anh chằm chằm, ý tứ thăm dò rõ ràng không thể che dấu
"Thật" Bạch Xuyên đứng thẳng người gật đầu một cái chắc nịch
"Vậy...!Tôi nên nói từ đâu?" Lâm Ân Ly có hơi do dự, nhưng không còn cách nào khác ngầm đồng ý với Bạch Xuyên
"Trước hết, em nên về phòng của mình đã" Bach Xuyên bước tới trước căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, mở cửa ra rồi nhìn Lâm Ân Ly, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi vào
"Tôi được ở đây thật sao" Lâm Ân Ly chỉ vào căn phòng đẹp đẽ rộng lớn trước mắt
"Phòng này là dành cho em" Bạch Xuyên nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng cùng chân thành khiến Lâm Ân Ly có chút không dám nhìn tiếp mà lặng im đi vào phòng.
Đợi cho cô ngồi xuống giường ngơ ngác nhìn ra xung quanh, anh cũng bước vào lại đứng cách xa cô một khoảng, dựa người vào tường, hai tay để ở túi quần mà lên tiếng "Giờ em nói đi, anh nghe"
"Chuyện trước đây của tôi không có gì đặc biệt cả, từ khi phân hóa thành omega liền bị ban bè trong lớp trêu chọc nhiều hơn, có khi còn phải đối mặt với bạo lực học đường.
Tôi đã từng sợ hãi đến mức không dám đi học, trốn trong phòng của anh ấy cả ngày.
Cũng là anh ấy và bà nội đã giúp đỡ tôi, còn gặp mấy kẻ bắt nạt kia mà chất vấn chúng.
Anh ấy chính là người an ủi tôi, động viên tôi mỗi khi tôi trốn tránh mọi thứ như thế.
Rồi khi mấy kẻ học cùng lớp với anh ấy vì căm ghét anh ấy mà bắt nạt lây sang cả tôi, anh ấy thà bị đánh chứ không để chúng động chạm tới tôi.
Cả tôi và anh ấy đều từng dựa vào nhau mà tự hỏi rằng, chúng tôi là omega thì co gì sai, cớ sao lại gặp phải những chuyện như vậy, chẳng lẽ chúng tôi là omega thì không phải người, không đáng được đối xử như con người.
Những alpha như anh chính là những người đã miệt thị, khinh thường, chà đạp chúng tôi, không muốn chúng tôi sống yên ổn.
Nhưng các anh có biết chính vì những lời nói, hành động của các người đang xúc phạm, đang chà đạp lên lòng tự trọng của chúng tôi, khiến chúng tôi mới sống khổ sở giống như những con quái vật không?" Lâm Ân Ly nghẹn ngào, nhìn Bạch Xuyên bằng ánh mắt ướt nhòe và phẫn nộ, nhưng cô lại kiên cường nuốt những giọt nước mắt ấy vào, dùng giọng điệu ngắt quãng để khiến anh thấy được những gì mà alpha giống như anh đã làm ra sai trái cỡ nào.
"Anh rất thông cảm với những gì mà em và Sơ Mặc đã phải trải qua, khi nghe em nói như vậy, anh đã ước sẽ có một người tới cứu hai em khỏi những chuyện đó sớm hơn, các em cũng sẽ không ám ảnh và đề phòng giống như bây giờ.
Là một alpha nên anh biết có nous gì em cũng không muốn nghe nhưng đâu phải toàn bộ alpha đều xấu xa như vậy đâu.".