Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Sơ Mặc..."
"Tôi không sao đâu, anh cứ mặc kệ tôi" cậu ngồi một mình trong phòng, cơ thể nhỏ nhắn run lên từng hồi, khuôn mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt
"Xin lỗi vì không nói với cậu sớm hơn" Anh đứng ngoài cửa, không biết phải làm thế nào, chỉ nhẹ giọng nói
"Không, là tôi ngốc nên chuyện rõ ràng như vậy cũng không hiểu" Cậu kiềm nén tiếng nấc nói với anh
Đúng, ngốc lắm, trân trọng một thứ không hề có thật, trân trọng một tình cảm không được đáp lại, lại trân trọng một người không yêu mình. Biết vậy nhưng làm sao ngăn cản được, cậu là đứa trẻ thiếu tình thương từ cha mẹ, bị người ta khinh ghét từ nhỏ, vì là omega, vì là mồ côi cha mẹ. Nên, cậu rất khao khát muốn có một người thật sự yêu thương mình quan tâm mình ở bên cạnh. Anh ấy cũng chỉ nghe theo sự sắp xếp của ông nội Bạch, không thể phản kháng, cậu cũng không thể cưỡng cầu. Mà... chuyện cưỡng ép như vậy không hợp pháp là phải... Mà đã không hợp pháp, không có hiệu lực, có nghĩa anh và cậu không phải là vợ chồng gì cả. Sau đó, cậu sẽ phải quay trở về quê, sống một mình, không ai bên cạnh... Rồi sẽ đi về đâu đây...
"Sơ Mặc, đừng suy nghĩ gì cả. Nếu tôi đã nói muốn ở cùng cậu thì chắc chắn là vậy, cho dù không phải là vợ chồng..." Anh gõ cửa liên tục, dùng giọng kiên định nói với người trong phòng. Anh hiện tại vẫn chưa biết tình cảm của mình hướng về đâu nhưng từ những gì đã trải qua, anh đã chắc chắn với điều mà mình vừa nói
Cánh cửa phòng ngăn cách hai người mở ra, cậu đứng trước mặt anh nước mắt rơi xuống không ngừng
"Không được khóc. Tôi không thích ai khóc trước mặt tôi, xấu xí" Anh kéo cậu lại gần, đưa tay lau hết nước mắt trên hai má cậu, lại nhéo nhéo mấy cái vào má, cuối cùng là ôm lấy cậu "chúng ta có thể chưa phải là vợ chồng, nhưng từ bây giờ sẽ từng chút một tìm hiểu nhau, làm quen với sự có mặt của nhau trong cuộc sống. Có thể lúc trước tôi vẫn còn là một tên tàn nhẫn, không hiểu chuyện tình cảm, cũng không biết cách trân trọng ai. Cậu cũng là một nhóc ngốc, đối xử tốt với tất cả mọi người, không biết ai có ý đồ xấu với mình, quá ngoan ngoãn khiến cho người ta xót chết được. Nhưng nếu chúng ta ở cạnh nhau, có lẽ sẽ thay đổi được những điều đó."
"Tôi trong mắt anh xấu xí tới mức đó sao?" Cậu đẩy anh ra, giương đôi mắt trong veo mà phẫn nộ nhìn anh
"Không phải xấu xí, mà quá đẹp đẽ. Tôi đứng cạnh sẽ rất không xứng" Anh xoa xoa hai cái má mềm mại của cậu, tinh nghịch nói "Thêm nữa, không phải bây giờ chúng ta có một đứa nhỏ gọi là con sao? Bạch Sam!!"
Chú chó nhỏ nghe thấy anh gọi tên mình liền chạy lại, đứng cạnh chân hai người, giương đôi mắt đáng yêu nhìn anh. Xong, cái tội ngứa răng không nhịn được gặm gặm chân anh mấy cái xong lại ngoảnh đít bỏ đi.
"Có phải anh giấu đồ ăn của Sam Sam không thế, nó gặm anh như đồ ăn kìa" Cậu nhìn thấy cún con hành động đáng yêu như vậy liền bật cười thành tiếng, híp mắt nhìn anh
"Có lẽ phải dạy dỗ một chút rồi." Anh thấy cậu cười, trong lòng cũng bớt lo lắng, khóe môi cong lên
"..." Cậu ngây người nhìn anh
"Sao vậy?" Anh thấy cậu im lặng liền hỏi
"Nếu đã muốn tôi ích kỷ thì... Anh không được cười như vậy với ai khác nữa" Cậu đưa tay chỉ chỉ vào cái khóe miệng đang cong lên kia vui vẻ nói
"Ích kỷ, muốn cắn một cái không?" Anh túm lấy cái tay nhỏ kia, đưa ra trước miệng mình, khẽ há miệng chuẩn bị cắn
"A, không muốn" Cậu rút tay về sau đó chạy biến
"Dỗ người ta chưa đó" Bạch Xuyên không biết đã có mặt từ lúc nào, lên tiếng
"Tất cả là tại anh đó..." Bạch Vũ chỉ chỉ mặt anh nói
"Sớm muộn gì em ấy cũng biết, cậu không nói thì để tôi nói..." Bạch Xuyên hồn nhiên nói, gạt tay của Bạch Vũ ra
"Rồi sau đó... Muốn làm kì đà nữa phải không?" Bạch Vũ thiếu kiên nhẫn nhìn người trước mặt với biểu cảm chán ghét cùng cực
"Ây, không phải không phải... là tôi với ông nội bày ra thôi. Ông nội rất thương Sơ Mặc, cũng không muốn hai người cứ như vậy bỏ qua nhau nên mới để tôi vào phá. Giờ cậu đã muốn bắt đầu với cậu ấy, tôi cũng không còn vai trò gì nữa" Bạch Xuyên bất mãn nói ra mọi chuyện, xong lại nhìn Bạch Vũ "Em dâu của tôi rất tốt, chăm sóc cho em ấy cẩn thận, rồi trả lại cho em ấy một hôn lễ thật sự đi"
"Không dám nghĩ tới chuyện đó. Nhưng sẽ chăm sóc thật tốt" Bạc Vũ gật gật đầu
"Tôi có nên ở lại ăn tối cùng không nhỉ? Ăn tối cùng em dâu, ý hay nha" Bạch Xuyên niết niết cằm mình, không thành thật nói
"Biến đi, đồ kỳ đà!" Bạch Vũ ghét bỏ mà đuổi thẳng người trước mặt một cách không thương tiếc
"Vậy sao, cảm ơn đã mời cơm. Càng đuổi ông đây càng ở lại" Bạch Xuyên hất cằm nói rồi chạy ra bám lấy Lâm Sơ Mặc mặc kệ người nào đó đang ăn dấm chua
....