Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"A Ly..." Cậu chậm rãi bước ra đón hai người, lại mỉm cười dịu dàng nhìn cô em gái của mình.
"Anh... Nguyệt..." Lâm Ân Ly nhìn thấy cậu liền gọi lớn một tiếng bước nhanh tới ôm lấy cậu.
"Sao thế? Sao mới gặp đã khóc rồi..." Cậu vỗ vỗ lưng cô em gái, đẩy nhẹ Lâm Ân Ly ra nhìn vào khuôn mặt đã sớm ướt nước mắt vẫn cười ôn nhu mà hỏi.
"Em... sợ..." Lâm Ân Ly lí nhí nói chỉ để cho cậu nghe thấy, giọng mũi nghẹt lại rất dễ thương.
"Chị Ân... Anh bác sĩ bắt nạt chị hả?" Dạ Nguyệt đứng bên cạnh ngước lên nhìn, thần sắc lo lắng.
"Không... Không có..." Lâm Ân Ly hơi lắc đầu nhìn Dạ Nguyệt xong lại nhìn cậu "Anh... Họ có lừa gạt chúng ta không? Họ là alpha..."
"Em sợ họ sẽ bán em đi sao" Cậu xoa đầu Lâm Ân Ly, cười tươi để xua đi nỗi sợ của cô rồi kéo cô ấy vào nhà.
"Nhóc con... Sao em không vào đứng đây làm gì?" Bạch Vũ nhìn Lâm Dạ Nguyệt cứ đứng chăm chú nhìn Bạch Xuyên
"Chào nhóc... Alpha nhỏ" Bạch Xuyên thấy cô gái nhỏ cứ chăm chăm lườn mình có hơi chột dạ, bước tới làm quen
"Tôi... với tư cách là alpha duy nhất nhà họ Lâm tuyên bố với các anh..." Lâm Dạ Nguyệt dõng dạc nói lớn mắt nhìn hai người đàn ông đẹp muốn hết hồn trước mặt
"Gì đây?" Bạch Vũ nhíu mà khó hiểu
"Em muốn nói gì với tụi anh sao?" Bạch Xuyên nhìn đứa nhỏ miệng còn hôi sữa đang tỏ ra cứng rắn trước mặt không khỏi thấy buồn cười
"Anh... Liệu hồn mà đối xự với anh Sơ Mặc của tôi một chút, nếu không tui sẽ quấy rối anh... Không để anh ngủ với anh ấy nữa" Lâm Dạ Nguyệt đưa ngón tay trắng trắng nhỏ nhỏ hỉ vào Bạch Vũ, giọng điệu muốn có bao nhiêu xấu xa liền có bấy nhiêu.
"Vẫn chưa xong hả... Nhóc phải nghĩ lại đi rằng Sơ Mặc của nhóc có anh bên cạnh mỗi tối mới hạnh phúc được" Bạch Vũ nổi cáu ngồi xuống trước mặt Lâm Dạ Nguyệt mắt nhìn thẳng mắt cô bé mà nói
"Vậy chứ hôm trước ai bị đuổi khỏi phòng anh tui zị kìa... Không được sủng ái thì thừa nhận đi, còn đi tranh với con nít..." Lâm Dạ Nguyệt hất mặt, bĩu bĩu môi, hai má bánh bao phồng ra.
"Con nhóc này..." Bạch Vũ cáu kỉnh nhìn cô bé nhưng lại không thể làm gì... Nếu lỡ... anh có không nhịn được mà ra tay với nhỏ này thì chắc chắn ngày hôm đó anh sẽ không thể nhìn thấy mặt của Sơ Mặc. Thế nhưng đứa nhỏ trước mắt này cứ ranh mãnh mà thách thức sự nhẫn nhịn của anh khiến anh rất... Mà thôi, anh tủi thân nhưng anh không có nói.
"Nhóc alpha... Em xen vào giữa hai người như vậy là không tốt đâu..." Bạch Xuyên cũng nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt Lâm Dạ Nguyệt giọng điệu đầy ý răn dạy
"Còn anh, tui không biết anh nói gì hay làm gì nhưng... Anh mà còn bắt nạt chị Ân thì tui cũng sẽ quậy cho đến khi chị Ân được chuyển tới đây sống cùng tui và anh Sơ Mặc cho xem" Lâm Dạ Nguyệt bình tĩnh nói, lại đưa bàn tay bé xíu chọt chọt vào gò má góc cạnh của Bạch Xuyên
"..." Bạch Xuyên cứng miệng nhìn Lâm Dạ Nguyệt nhỏ xíu trước mặt
"Gì đây, còn muốn phá đám tới tận chỗ ông nội sao hạ nhóc này... Bé xíu mà cứ đi đe dọa người ta là sao?!" Bạch Vu vẫn chưa thể nào giãn mặt mày ra được, gí trán Dạ Nguyệt một cái lại nhắc tới ông nội mình cho cô bé biết mà sợ.
"Tui bé đó thì sao... Không phải hai người đều phải quỳ trước tui mới nói chuyện được sao" Lâm Dạ Nguyệt cười cợt chỉ chỉ hai người trước mặt, thật không dám tin đây là lời của một đứa nhóc mới 7 tuổi đang nói.
"..." Cả hai người không ai bảo ai tự giác đứng dậy.
"Hừ... Mặc kệ hai người có gì hay có gì giỏi, thì tui... Con nhóc con ALPHA này chắc chắn sẽ không để cho hai người bắt nạt nhà họ Lâm chúng tôi đâu... Hứ" Lâm Dạ Nguyệt nói xong hất mặt một cái, quay người đi khỏi, cái mông nhỏ cứ lắng lư theo từng bước đi trước mắt hai người đàn ông kia.
Từ lúc xảy ra cuộc nói chuyện hùng hồn kia thì, cả hai cô gái nhỏ nhà họ Lâm cứ bám dính lấy Sơ Mặc, một bước không rời. Tuy biết tình cảm giữa ba anh em họ rất thân thiết nhưng nếu cứ để như thế thì bản thân sẽ không có được sự chú ý từ người mà họ thích. Nên sau một hồi bàn bạc đối sách cả Bạch Xuyên và Bạch Vũ đã bắt tay vào tách ba người kia ra.
Hên là Lâm Dạ Nguyệt là đứa nhỏ ham ngủ, sau khi ăn uống no nê liền lăn ra ghế sofa ngủ mất, hai người nhà họ Bạch cũng dễ dàng hành động hơn.
"Tiểu Ân, muộn rồi chúng ta mau về thôi" Bạch Xuyên ngồi xuống cạnh Lâm Ân Ly, nói nhỏ
"Tôi muốn ở đây..." Lâm Ân Ly không thèm nhìn Bạch Xuyên lấy một lần, hai tay vẫn bám chặt tay cậu.
"Không phải không được, nhưng ở đây không có đồ của em, em định cứ mặc như vậy đi ngủ sao?" Bạch Xuyên vẫn dịu dàng thuyết phục cô.
"Không sao, tôi mặc của anh tôi được. Từ nhỏ tôi và anh ấy đã mặc chung đồ của nhau rồi, không có gì to tát cả" Lâm Ân Ly không để ý đến sắc mặt của ai, rất tự nhiên mà nói.
"Hai người mặc chung đồ của nhau!!!" Bạch Vũ đứng trước mặt giống như mèo xù lông, nhìn Lâm Ân Ly kiểu không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
"Anh... Nhỏ tiếng thôi, Dạ Nguyệt thức bây giờ" Cậu đến bây giờ mới lên tiếng
"Không nhưng sao hai người lại mặc chung đồ?" Bạch Vũ nổi máu ghen nhìn Lâm Ân Ly nhất quyết phải hỏi cho rõ ràng chuyện này
"Có sao đâu, nhà tôi nghèo không có tiền mua đồ mới cho nên hai anh em cứ nhường cho nhau đồ đã cũ của đối phương thôi" Lâm Ân Ly không hề e ngại mà thể hiện tình cảm giữa hai anh em cho người trước mặt biết.