Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc cậu mơ màng tỉnh dậy lần thứ hai thì đã ở trên xe bảo mẫu của Bạch gia rồi.
Gần hai tiếng trước, Bạch Vũ và mọi người đã có mặt ở phòng ăn để ăn sáng nhưng lại không hề thấy cậu đi xuống.
Không cần nói cũng biết, chắc chắn là do kỳ phát tình làm ảnh hưởng đến đồng hồ sinh học của cơ thể rồi. Bạch Vũ cũng nhận trách nhiệm đi lên gọi cậu dậy.
"Sơ Mặc! Mau dậy thôi!" Bạch Vũ vào phòng, nhìn đụn chăn nằm im lìm trên giường không khỏi buồn cười, anh bước lại gần đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên đụn chăn, cũng rất nhẹ nhàng mà gọi.
"..." Hoàn toàn không có động tĩnh gì.
"Lâm Sơ Mặc? Tới giờ dậy rồi, mau xuống ăn sáng rồi còn đi thăm ông nội với em gái nữa." Bạch Vũ kéo kéo cái chăn một chút, cúi xuống sát cái gối của cậu mà nói, mũi cũng ngay lập tức ngửi được mùi hương sữa đào tự nhiên thơm ngọt.
"..." Vẫn không có lấy một chút động đậy gì đáp lại lời anh.
"Sâu lười, phải rời giường rồi, em còn không dậy là anh bế em dậy đó" Bạch Vũ vẫn rất kiên nhẫn mà ngồi xuống cạnh giường, từ góc chăn gần chỗ đầu cậu kéo ra một chút, mái tóc rối tung của cậu cũng đã lộ ra.
"Ưm... Anh... em muốn ngủ..." Cậu nhíu nhíu mi mắt vẫn còn híp lại nhìn Bạch Vũ một cái, sau đó là cái giọng mè nheo đáng yêu kêu lên, cuối cùng cậu bò bò tới gần anh một chút, ôm lấy eo của anh, đầu rúc rúc vào cạnh eo anh tiếp tục ngủ.
"Em không nhớ hôm nay phải đi đâu sao? Mau dậy đi rửa mặt nào." Bạch Vũ cong khóe môi, vỗ vỗ vào hai cánh tay cậu, lại bóp bóp hai má cậu vài cái.
"Không muốn, buồn ngủ..." Cậu cau mày lắc lắc đầu rối tung của mình, không kiên nhẫn tránh cánh tay anh lại mơ màng tìm chỗ thoải mái rúc vào.
"Nếu em còn không dậy sẽ muộn đó, mọi người đã xuống ăn sáng rồi." Bạch Vũ cười khẽ, vén chăn lên, moi người ôm vào lòng, vuốt vuốt tấm lưng mảnh mai của cậu.
"Bế em..." Cậu bị Bạch Vũ lôi từ trong chăn ra có chút lạnh, hừ hừ mấy tiếng xong lại như kiếm được một cái gối ôm ấm áp, cả người dán chặt vào người anh không buông, cũng không hề mở mắt.
Bạch Vũ buồn cười lắc đầu, hôn nhẹ lên môi cậu một cái, lại điều chỉnh tư thế để cậu ngồi ngay ngắn ở cạnh giường, sau đó lục cho cậu một bộ quần áo dài tay đơn giản.
"Sơ Mặc, thay quần áo thôi"
Bạch Vũ cũng có chút hiểu biết về kỳ phát tình của omega, khi đó omega bị bản năng chi phối hoàn toàn dựa dẫm vào alpha của mình, ỷ lại hay thậm chí có thể nói là dính người như sam. Trước đây ngoài những omega quyến rũ thành thục thì anh chưa từng được gặp một nhóc omega đơn thuần đáng yêu mà dính người tới mức này. Cứ tưởng rằng sẽ có chút không quen mà bài xích, ngược lại bản thân Bạch Vũ anh rất hưởng thụ việc cậu toàn tâm toàn ý ỷ lại.
Cậu mất hứng làm bầm vài tiếng, ghé lên vai Bạch Vũ giơ hai cánh tay lên rồi bất động.
Bạch Vũ cẩn thận cởi áo ngủ của cậu, kiềm chế lại tất cả những suy nghĩ không đứng đắn trong đầu, chỉ hôn vài cái trên đầu vai tròn trịa của cậu, cầm tay của cậu giúp cậu mặc áo, kéo phẳng. Sau đó đặt người lên giường, cởi quần ngủ, ý đồ thay cả đồ lót cậu của anh bị cậu ngăn lại ngay lập tức. Cậu túm chặt lấy góc quần lót, hai chân trắng nõn thon dài cũng khép chặt không để anh tiếp tục bày trò xấu xa.
Ăn mặc cho cậu như hoàng tử nhỏ xong, ôm cậu đến phòng tắm, đỡ cậu đứng ngay ngắn, lấy nước, nặn kem đánh răng, cậu giống như không xương dựa trên người anh.
"Sơ Mặc, đánh răng." Bạch Vũ vỗ vỗ mặt cậu, để cậu tỉnh táo, nếu không sẽ nuốt kem đánh răng vào mất.
Cậu nhắm hai mắt nhíu mày, cánh mũi nhanh chóng run rẩy vài cái, vẻ mặt vừa giống uất ức vừa giống tức giận.
Bạch Vũ thấy biểu cảm phẫn nộ vạn phần đáng yêu của omega nhà mình liền nhanh chóng vỗ về vuốt lưng, xoa mặt của cậu, nhẹ nhàng dỗ cậu giống như con nít: "Sơ Mặc ngoan, không giận, không giận. Trước đánh răng rồi ngủ tiếp, đánh răng xong sẽ không quấy rầy em ngủ nữa."
Cuối cùng cậu cũng chịu mở đôi mắt buồn ngủ mờ mịt, mang theo mệt mỏi nhìn Bạch Vũ tủi thân bĩu môi, "Buồn ngủ."
"Anh biết, đánh răng rửa mặt xong sẽ cho em ngủ" Bạch Vũ nhìn dáng vẻ tủi thân đáng yêu không nỡ dứt của cậu, cả trái tim như lần nữa bị lấp đầy, không nhịn được cúi xuống hôn lên đôi môi mũm mĩm kia.
Rốt cuộc vệ sinh cá nhân xong thì cậu hoàn toàn vô lực, ngủ say tới mức cho dù có gọi thế nào cũng không chịu tỉnh, đành phải bỏ qua bữa sáng.
Bạch Vũ ăn sáng cùng mọi người xong, cũng thay đồ rồi sang phòng hộ tống cậu.
Cả một đáng người từ lớn tới bé, từ chủ nhân đến vệ sĩ, đến người làm đều há mồm kinh ngạc.
Bạch Vũ cẩn thận bước xuống, trên tay là một đứa trẻ giống như một đại nam hài đang say giấc. Anh cứ như vậy ẵm cậu trên tay mà đi ngang trước mặt mọi người, còn dịu dàng vỗ vỗ lưng khi cậu bị tiếng trò chuyện ầm ĩ làm cho bất mãn hừ hừ.
Khi xe bảo mẫu đi gần tới biệt thự lớn Bạch gia thì cậu cuối cùng cũng tỉnh lại. Bạch Vũ ngồi ngay ngắn trên ghế sau cùng của xe, hai đầu gối cậu quỳ trên ghế hai bên hông anh, ngồi trên đùi anh, hai tay ôm cổ anh, khuôn mặt ngẩn ngơ vừa tỉnh ngủ, hai mắt mờ mịt nhìn ra xung quanh.
"Tỉnh rồi? Có đói không?" Bạch Vũ ôn nhu gạt lọn tóc rối trước trán cậu ra, rất quan tâm mà hỏi.
"Ừm... Đói..." Cậu vẫn giữ nguyên tư thế gật nhẹ đầu, lại giống như mệt mỏi tủi thân mà rúc vào cổ anh không muốn chui ra.
"Ăn trên xe không tốt, cũng gần tới nơi rồi, lát lấy sanwich cho em ăn" Bạch Vũ ôm cậu, vỗ vỗ lưng cậu.
Nhờ sự cưng chiều của Bạch Vũ mà cậu lại có thêm một giấc ngủ ngắn nữa.
Vệ sĩ tại biệt thự lớn chạy tới mở cửa xe bảo mẫu, nhóc Dạ Nguyệt nhảy xuống xe đầu tiên thích thú nhìn ngó xung quanh, sau đó là dì Chúc rồi đến Bạch Vũ ẵm theo cậu xuống. Hai người Thẩm Ninh và Tiêu Hạ đi xe con phía sau cũng được vệ sĩ cẩn thận chào đón.
Bạch Vũ đỡ cậu đứng vững ở cạnh xe lại nhìn đám người làm cứ đứng ngơ ngác thành một đoàn ở trong lối vào biệt thự nhíu mày vẫy vệ sĩ lại hỏi "Tại sao tất cả mọi người đều ra đây thế này?"
"Dạ, là Xuyên thiếu gia đuổi mọi người ra ngoài hết không cho ai vào cả. Nguyên nhân là Lâm tiểu thư đang phát tình..." Vệ sĩ lễ phép nói.
"A Ly phát tình..." Cậu nghe thấy thì tỉnh táo hẳn, hai mắt mở lớn, dáng vẻ dần trở nên hoảng hốt, không đợi Bạch Vũ kịp phản ứng cậu đã đẩy anh ra rồi chạy nhanh vào biệt thự.
"Sơ Mặc" Bạch Vũ ngay lập tức chạy theo sau.
Cậu chạy nhanh tới cửa liền ngửi thấy hương cam thơm nồng quyện trong không khí, lấn vào đó còn có một mùi man mát lành lạnh của bạc hà.
Định hướng bằng mùi hương thơm nồng kia, cậu vừa đặt chân lên tầng hai liền nhanh tay bịt mũi mình lại, nhăn mặt khó chịu, một là mùi cam thơm nồng nàn của Lâm Ân Ly cậu đang tìm kiếm, một lại là mùi bạc hà mát lạnh dày đặc bao quanh của alpha Bạch Xuyên.
Cậu nhíu mày nhìn kỹ một chút, chỉ thấy Bạch Xuyên đứng trước cửa phòng Lâm Ân Ly, đầu gục lên cửa, từng tiếng thở nặng nhọc cùng mùi hương bạc hà kia khiến cậu bất giác rùng mình một cái. Mùi pheromone của alpha luôn luôn khiến cho omega có một loại cảm giác khuất phục nào đó, cho dù lí trí có mạnh mẽ đi chăng nữa một khi đứng trước alpha với pheromone tỏa ra khí chất áp đảo, omega bất tri bất giác vẫn chỉ là một con cừu non không thể chống lại bản năng.
"Anh Xuyên..." Cậu lùi lại vài bước, giữ cho mình một khoảng cách nhất định với alpha trước mặt, giọng khẽ khàng gọi.
"... Xin lỗi... Anh không khống chế được mình... Anh muốn giúp đỡ cô ấy nhưng mọi việc lại bị anh phá hỏng thành ra như vậy" Bạch Xuyên không biết là đang nói với cậu hay nói với chính anh nữa, lắc đầu vài cái lại gõ vào cửa "Tiểu Ân. Xin lỗi em..."
"Đừng có lại gần tôi..." Tiếng la thất thanh của Lâm Ân Ly vang lên trong phòng.
"Anh Xuyên, anh trước cứ để em nói chuyện với con bé đã, đừng cố gắng lại gần con bé nữa" Cậu vừa lo lắng cho cô em gái không rõ tình hình ở trong phòng nhưng cũng sợ hãi không dám bước lên. Ở cạnh Bạch Vũ, được mùi pheromone đăng đắng của anh bao bọc đã thành quen, hiện tại ngửi thấy một mùi pheromone xa lạ khiến cậu không khỏi bài xích nó, vừa thấy choáng váng vừa có chút khó chịu, tay giữ chặt lấy lan can cầu thang lúc này đã đầy mồ hôi. Nếu không phải có sẵn thuốc ức chế trong người thì chắc bây giờ cậu cũng đã không còn đứng vững ở đây được nữa rồi.
"Sơ Mặc" Bạch Vũ chạy lên chỗ cậu đang đứng vừa đúng lúc Bạch Xuyên rời khỏi cánh cửa, ánh mắt bị bản năng và dục vọng xâm chiếm, bước từng bước về phía cậu.
Lo lắng rằng Bạch Xuyên sẽ không tỉnh táo mà tấn công cậu, lại thêm tình hình lúc đó quá khẩn cấp, Bạch Vũ không chần chừ mà vung nắm đấm về phía Bạch Xuyên khiến cho Bạch Xuyên tỉnh táo lại đôi chút.
"Em đi xem cô ấy, còn Bạch Xuyên để anh lo" Bạch Vũ giữ lấy hai tay Bạch Xuyên lại đưa cho cậu mấy viên thuốc ức chế lấy từ tay Bạch Xuyên, sau đó đi khỏi.
Cậu cầm chắc viên thuốc trong tay nhanh chóng gọi cửa phòng Lâm Ân Ly.
Lâm Ân Ly vốn đang run rẩy sợ hãi cuộn mình trong chăn, nghe thấy tiếng cậu gọi liền lao ra khỏi giường mà mở cửa cho cậu.
Vừa thấy được khuôn mặt lo lắng của cậu, cô gái nhỏ kia cuối cùng cũng không thể chống đỡ được cảm xúc, ôm chầm lấy cậu mà khóc lớn.
"Được rồi được rồi, nên nhớ em còn đang phát tình đấy, vào phòng đi đã" Cậu ôm lấy cô em gái mít ướt, vỗ về mấy câu lại bước vào trong phòng rồi đóng cửa lại.