Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
...
"Đi ăn với người ta mà sao mặt cô như đưa đám thế?" Bạch Vũ nhìn cái mặt như bánh bao ngâm nước của cô thư ký mà không khỏi gai mắt.
"Không đưa đám làm sao được... Anh không thấy chuyện này quá vô lý quá hoang đường hay sao?" Tôn Thanh Thanh đặt tập văn kiện xuống mặt bàn trà, lại ngồi trên ghế sofa khó khăn mở lời với anh.
"Hoang đường?? Cô thấy như vậy sao?" Bạch Vũ nhíu mày nhìn Tôn Thanh Thanh.
"Thì... Là như thế đó, cô ấy rõ ràng đã từng là người của anh... Mà bây giờ lại quấn lấy tôi... Tôi thấy hơi khó xử" Tôn Thanh Thanh không biết phải diễn tả cái sự hoang đường ấy như thế nào, cứ ngập ngừng mãi.
"Ừm... Có cảm giác như thế là chuyện bình thường. Nhưng cô ấy không để ý thì cô cũng không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Dũng cảm một chút đi, tôi cũng không cấm cô yêu đương đâu mà..." Bạch Vũ đứng dậy, hai chân thẳng tắp bước từng bước thong thả về phía bàn trà, lại ngồi xuống đối diện với Tôn Thanh Thanh.
"..." Tôn Thanh Thanh nhìn thần sắc bình thản đến đáng ngạc nhiên của Bạch Vũ không khỏi nhăn nhó một hồi.
"Tóm lại, dựa vào cảm nhận của cô rồi chọn... Nếu cô ấy thích cô mà cô cũng có tình cảm với cô ấy thì không cần đắn đo làm gì." Bạch Vũ ngả ngớn nói rồi nằm dài ra ghế.
"Ngồi dậy đi, quần áo của anh sẽ bị nhăn đó. Còn nữa, văn kiện cho buổi họp bộ phận chiều này, còn cái này... cái kia..." Tôn Thanh Thanh quyết định bỏ qua không suy nghĩ đến nữa, vẻ mặt kì thị sếp của mình ngay lập tức theo tâm tình quay trở lại, bắt đầu càu nhàu.
"Biết vậy đã không động viên rồi. Cô muốn để tôi làm việc tới chết, không thể về ăn cơm đúng giờ với vợ yêu sao?" Bạch Vũ ngồi dậy, chỉnh lại âu phục đắt tiền trên người, thần sắc lười biếng nhìn cô thư ký nghiêm khắc.
"Anh thì hay rồi, được nghỉ phép mấy ngày bên Lâm thiếu mà còn chưa đủ hay sao? Quay lại làm việc rồi thì siêng năng chút đi, không tôi lại thành người xấu trong lời mà anh nói với Lâm thiếu" Tôn Thanh Thanh hệt như một bà mẹ hay càm ràm vì đứa con trai xấu tính.
"Cô biết tôi nói xấu cô với vợ tôi sao?" Bạch Vũ ôm đống văn kiện ngoan ngoãn quay về làm việc, vẫn còn tâm tư mà trả treo với thư ký Tôn đáng kính.
"Tự anh vừa nói ra đấy" Tôn Thanh Thanh rời khỏi phòng làm việc.
Căn phòng cũng theo bước chân của Tôn Thanh Thanh mà dần trở về với sự im lặng. Bạch Vũ cũng rất chăn chỉ làm việc...
Nhưng sự chăm chỉ ấy sớm bị một vị khách... À không, là hai vị không được mời tới phá đám.
"Bạch Vũ, mẹ tới rồi!" Phương Yến không thèm gõ cửa cứ như vậy mà mở cửa bước vào.
"Xin lỗi sếp, tôi không cản được phu nhân" Tôn Thanh Thanh đứng bên cạnh bối rối nói với Bạch Vũ.
"Không sao, cô cứ đi làm việc của mình đi" Bạch Vũ không hề rời mắt khỏi màn hình máy tính, cũng không có ý định dừng làm việc lại, thần sắc không rõ ràng, nhưng giọng nói đã lạnh nhạt đi vài phần.
"Dạ" Tôn Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi, chỉ cần nghe giọng cũng biết, sếp của mình đang không vui. Cô không ngu mà ở lại để bị chết chùm với mấy vị này.
"Mẹ tới có việc gì?" Bạch Vũ lần nữa lên tiếng.
"Xem ra con không hề chào đón mẹ." Phương Yến thấy con trai mình không hề nhìn mình lấy một lần liền không vui.
"Mẹ nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi." Bạch Vũ.
"Bạch Vũ, ngẩng mặt lên nhìn mẹ." Phương Yến lạnh giọng ra lệnh.
Bạch Vũ liền khẽ thở dài một hơi, mặc dù không muốn nhưng anh vẫn là ngẩng lên nhìn.
Phương Yến mặc một bộ váy cách điệu sang trọng, trang điểm làm tóc rất cầu kì rất... anh nhìn một chút liền không thể ưa nổi tiếp tục cúi xuống làm việc. Phương Yến thấy thái độ lạnh nhạt của Bạch Vũ có hơi không vui những vẫn là làm chính sự quan trọng hơn. Bà tươi cười dắt theo cô gái đứng bên cạnh yên lặng nãy giờ đi vào, không quên đóng cửa lại.
"Bác gái... Hình như anh Bạch Vũ không thích cháu?" Cô gái sau khi ngồi xuống ghế sofa liền lên tiếng, giọng nói ngọt ngào vang lên.
..."Nếu biết xem cô có còn tới đây không?"...
"Đã nói chuyện với nhau câu nào đâu mà sao lại nghĩ ngợi linh tinh vậy. Ngoan để bác giới thiệu." Phương Yến nhìn cô gái một cách đầy âu yếm, cưng sủng rồi lại nhìn sang bàn làm việc hạ giọng "Bạch Vũ, qua đây mẹ giới thiệu cho con một cô gái tốt"
^^^"Không biết là tốt ở nhóm máu hay tốt ở bộ não... Ừm, chắc là tốt ở cái túi hàng hiệu đắt tiền kia"^^^
Bạch Vũ không nói gì, vẻ mặt lãnh đạm thong thả bước tới rồi ngồi xuống ghế trước mặt hai người, âu phục giày da chỉnh tề, khí chất kiêu ngạo, lãnh đạm toát ra.
"Nguyên Nhã, đây là con trai bác, Bạch Vũ, là alpha đã... Ừm, ngoài hai mươi rồi, hiện vẫn còn độc thân." Phương Yến đưa tay chỉ con trai mình, tươi cười mà giới thiệu.
Chỉ mình Bạch Vũ để ý đến sự do dự trong lời giới thiệu của mẹ mình, rõ ràng bà ta hoàn toàn không nhớ ra con trai mình năm nay bao nhiêu tuổi. Có thể là không nhớ, cũng có thể là do bà ta hoàn toàn không hề để tâm tới những chuyện này, không có một chút lo lắng cho cảm nhận của con trai đã bao năm xa cách.
Trong lòng vừa là cảm xúc chua xót dâng trào, vừa là sự khinh ghét của anh dành cho người mẹ của mình. Bạch Vũ vẫn không hề lên tiếng, chỉ liếc sang chỗ cô gái một chút rồi lại nhìn vào gương mặt của mẹ mình.
"Bạch Vũ, đây là Nguyên Nhã, là con gái của một người bạn bên nước ngoài của mẹ. Con bé là omega, mới có 21 tuổi thôi, còn rất trẻ" Phương Yến tươi cười nhìn Bạch Vũ lại giới thiệu về cô gái ngồi bên cạnh mình.
..."Tôi có vợ, cậu ấy là Lâm Sơ Mặc, cũng là omega, 17 tuổi, chắc làm cháu trai cô được luôn... Ở đó mà trẻ với không trẻ"...
"Chào anh, anh Vũ. Tôi gọi như thế anh sẽ không thấy phiền chứ?" Nguyên Nhã nhìn anh, vừa ngại ngùng mỉm cười vừa rất tự nhiên mà nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Bạch Vũ.
..."Ồ, ngay đến vợ tôi còn chưa từng gọi tôi như vậy, cô căn bản không xứng..."...
"Tùy cô!!" Bạch Vũ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, mắt nhìn cô gái tên Nguyên Nhã kia hoàn toàn không thể ưa nổi, từ sự đáng yêu, khuôn mặt với ngũ quan thanh tú xinh đẹp, rồi đến giọng nói trong trẻo đáng yêu, đến cả từ cái cử chỉ, cái nhấc chân, đưa tay... Tất cả đều không thể bằng được với người đang đợi anh ở biệt thự riêng kia, trong đầu anh lúc này chỉ có một câu duy nhất
..."Trả tôi về với vợ của tôi"...
"Bạch Vũ, người ta dù gì cũng vì con mà đến, con không thể tươi cười một chút sao?" Phương Yến nhìn Bạch Vũ cứ im im như tảng băng trôi liền khẽ khàng mà cảnh cáo anh.
"..." Bạch Vũ không tình nguyện mà nhe hàm răng trắng ra, điệu bộ cười không giống cười, vừa đáng sợ vừa quỷ dị khiến cho hai người ngồi đối diện có hơi xanh mặt.
... "Tui chỉ cười với lão bà của tui. Tui muốn về ôm ôm vợ, hun hun vợ, muốn... sờ ngực mềm của vợ"...
(hơ hơ, không biết sao nhưng ông này chắc chắn bị đoạt xá thật rồi.:>)
(chữ nghiêng trong "dấu" là suy nghĩ của tổng tài nạnh nùng nha =)))